Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 190: Chỉ số thông minh
Hoa Dung Nguyệt Hạ
18/03/2018
Thằng nhóc xấu xa này, gọi mẹ ruột của mình --------- chị gái xinh đẹp?
Vân Thiên Hữu luôn lạnh lùng cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng, cô đơn trong gió.
------- Nếu theo cách gọi đó, bánh bao đấy sẽ gọi cậu là gì?
Trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh Tiểu Dịch Thần đứng trước mặt cậu, xấu hổ ngọng nghịu gọi cậu --------
“Chú ---------“
Vân Thiên Hữu bị chấn động rất lớn.
Người anh trai này của cậu sao lại ngu ngốc như vậy, cậu thật ghét bỏ.
Hơn cả ghét Tiểu Dịch Thần, Vân Thiên Hữu còn ghét Mộ Nhã Triết hơn...
Cùng một gien, sao người anh trai của cậu chỉ số thông lại thấp thế chứ.
Từ phương diện nào đó mà nói, Vân Thiên Hữu có thể nói là có chỉ số thông minh cao nhất trong gia đình bốn người, nâng cao IQ bình quân.
Mạch suy nghĩ cắt đứt, Vân Thiên Hữu mạnh mẽ khinh bỉ bản thân miên man nghĩ ngợi ------- gì mà một nhà bốn người, cậu mới không thèm chấp nhận người cha và anh trai này!
Gia đình của cậu, chỉ có mẹ và cậu.
Những thứ khác, không cần tính!
Lục Cảnh Điềm bị câu nói của Tiểu Dịch Thần làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời sắc mặt vừa đen vừa xấu hổ, ngay cả khóc cũng quên, chỉ lúng túng cười khan vài tiếng, tận trong đáy lòng hận muốn chết tên nhóc giữa đường chui ra này.
Nếu là những đứa trẻ khác, cô ta chắc chắn sẽ mắng lại.
Nhưng vị trước mắt chính là tiểu công tử họ Mộ, Mộ Dịch Thần, đằng sau lưng cậu, là Mộ Nhã Triết cô ta luôn nhớ thương, bất kể thế nào cô ta cũng phải dịu dàng với đứa bé này.
Sự thương yêu của nhà họ Mộ với cậu bé này, không cần nói cũng biết.
Nhỡ đâu sau này, cô ta gả vào nhà họ Mộ, còn phải chung sống với cậu ta nữa chứ?
Phải khiến đứa bé này thích mình, đỡ cho nó trở thành chướng ngại vật khi cô ta gả vào nhà họ Mộ.
Cô ta cố nhịn đau, cười híp mắt nói: “Bảo bối Tiểu Dịch Thần, chắc cháu nhìn nhầm rồi! Sao cô có thể làm cái việc hèn hạ này được chứ!”
Tiểu Dịch Thần khinh thường nhìn cô ta, giọng trẻ con non nớt lên án: “Cha từ nhỏ đã dạy cháu, nam tử hán, quang minh chính đại, nói ra sẽ phụ trách tới cùng. Cháu không nói dối, rõ ràng là cô vươn chân ra, muốn ngáng chị xinh đẹp này mà!”
Vân Thiên Hữu suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Đứa nhóc này, biểu cảm thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng lời nói thì như trẻ mẫu giáo, cậu còn tưởng rằng nhóc kia cũng kế thừa gien ưu tú, thông minh tuyệt đỉnh như mình chứ.
Cậu lặng lẽ che mặt.
Lý Hàn Lâm bên cạnh gật gù, đúng đúng, lúc này mới như đứa trẻ sáu tuổi a. Giám đốc Vân, chỉ số IQ và EQ của ngài, thật nghịch thiên.
Lời của Tiểu Dịch Thần, khiến khách khứa ở đây ồn ào nghị luận.
“Lời của trẻ con, vốn không giả dối, huống chi nhà họ Mộ là danh gia vọng tộc, chắc chắn giáo dục rất nghiêm khắc, cháu trai nhà họ Mộ không thể nói xạo.”
“Đúng, tôi cũng thấy rõ ràng là Lục Cảnh Điềm nhằm vào Vân Thi Thi a. Phụ nữ mà, khó tránh khỏi ganh tị, đêm nay Vân Thi Thi tỏa sáng như thế, chắc đã đoạt sự chú ý của nhiều người, có mấy người trong lòng đã khó chịu, muốn nhìn thấy cô ấy chật vật.”
“Người mới hay bị chèn ép, nhất là người còn chưa chính thức ra mắt như Vân Thi Thi, chịu ghẻ lạnh là dĩ nhiên...”
“Cô ấy thật đáng thương...”
Vân Thiên Hữu luôn lạnh lùng cũng không nhịn được run rẩy khóe miệng, cô đơn trong gió.
------- Nếu theo cách gọi đó, bánh bao đấy sẽ gọi cậu là gì?
Trong đầu, không khỏi hiện lên hình ảnh Tiểu Dịch Thần đứng trước mặt cậu, xấu hổ ngọng nghịu gọi cậu --------
“Chú ---------“
Vân Thiên Hữu bị chấn động rất lớn.
Người anh trai này của cậu sao lại ngu ngốc như vậy, cậu thật ghét bỏ.
Hơn cả ghét Tiểu Dịch Thần, Vân Thiên Hữu còn ghét Mộ Nhã Triết hơn...
Cùng một gien, sao người anh trai của cậu chỉ số thông lại thấp thế chứ.
Từ phương diện nào đó mà nói, Vân Thiên Hữu có thể nói là có chỉ số thông minh cao nhất trong gia đình bốn người, nâng cao IQ bình quân.
Mạch suy nghĩ cắt đứt, Vân Thiên Hữu mạnh mẽ khinh bỉ bản thân miên man nghĩ ngợi ------- gì mà một nhà bốn người, cậu mới không thèm chấp nhận người cha và anh trai này!
Gia đình của cậu, chỉ có mẹ và cậu.
Những thứ khác, không cần tính!
Lục Cảnh Điềm bị câu nói của Tiểu Dịch Thần làm cho bất ngờ không kịp đề phòng, nhất thời sắc mặt vừa đen vừa xấu hổ, ngay cả khóc cũng quên, chỉ lúng túng cười khan vài tiếng, tận trong đáy lòng hận muốn chết tên nhóc giữa đường chui ra này.
Nếu là những đứa trẻ khác, cô ta chắc chắn sẽ mắng lại.
Nhưng vị trước mắt chính là tiểu công tử họ Mộ, Mộ Dịch Thần, đằng sau lưng cậu, là Mộ Nhã Triết cô ta luôn nhớ thương, bất kể thế nào cô ta cũng phải dịu dàng với đứa bé này.
Sự thương yêu của nhà họ Mộ với cậu bé này, không cần nói cũng biết.
Nhỡ đâu sau này, cô ta gả vào nhà họ Mộ, còn phải chung sống với cậu ta nữa chứ?
Phải khiến đứa bé này thích mình, đỡ cho nó trở thành chướng ngại vật khi cô ta gả vào nhà họ Mộ.
Cô ta cố nhịn đau, cười híp mắt nói: “Bảo bối Tiểu Dịch Thần, chắc cháu nhìn nhầm rồi! Sao cô có thể làm cái việc hèn hạ này được chứ!”
Tiểu Dịch Thần khinh thường nhìn cô ta, giọng trẻ con non nớt lên án: “Cha từ nhỏ đã dạy cháu, nam tử hán, quang minh chính đại, nói ra sẽ phụ trách tới cùng. Cháu không nói dối, rõ ràng là cô vươn chân ra, muốn ngáng chị xinh đẹp này mà!”
Vân Thiên Hữu suýt chút nữa ngã lăn ra đất.
Đứa nhóc này, biểu cảm thoạt nhìn thì lạnh như băng, nhưng lời nói thì như trẻ mẫu giáo, cậu còn tưởng rằng nhóc kia cũng kế thừa gien ưu tú, thông minh tuyệt đỉnh như mình chứ.
Cậu lặng lẽ che mặt.
Lý Hàn Lâm bên cạnh gật gù, đúng đúng, lúc này mới như đứa trẻ sáu tuổi a. Giám đốc Vân, chỉ số IQ và EQ của ngài, thật nghịch thiên.
Lời của Tiểu Dịch Thần, khiến khách khứa ở đây ồn ào nghị luận.
“Lời của trẻ con, vốn không giả dối, huống chi nhà họ Mộ là danh gia vọng tộc, chắc chắn giáo dục rất nghiêm khắc, cháu trai nhà họ Mộ không thể nói xạo.”
“Đúng, tôi cũng thấy rõ ràng là Lục Cảnh Điềm nhằm vào Vân Thi Thi a. Phụ nữ mà, khó tránh khỏi ganh tị, đêm nay Vân Thi Thi tỏa sáng như thế, chắc đã đoạt sự chú ý của nhiều người, có mấy người trong lòng đã khó chịu, muốn nhìn thấy cô ấy chật vật.”
“Người mới hay bị chèn ép, nhất là người còn chưa chính thức ra mắt như Vân Thi Thi, chịu ghẻ lạnh là dĩ nhiên...”
“Cô ấy thật đáng thương...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.