Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1470: Chương 1472: Con Mèo Tham Ăn!
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Tần Chu độc mồm độc miệng: "Giờ thì biết giả câm giả điếc rồi hả? Lúc ăn hẳn là miệng rất lớn nhỉ?"
Vân Thi Thi: "..."
Tần Chu này, miệng anh độc ác quá!!
Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà em thật sự là quá đói."
"Quá đói phải không?" Tần Chu nhíu mày, mồm miệng chẳng tốt lành gì.
"Vâng, cho nên mới nhất thời không nhịn được."
Tần Chu lại hỏi lại một tiếng: "Không nhịn được?"
"Bởi vì mấy ngày nay đều không được ăn no."
"Cho nên ngay tại đêm trước ngày bước lên thảm đỏ, em nổi lòng tham ăn, ăn đến nỗi bụng muốn nổ luôn." Tần Chu nói năng không hề nể nang.
Vân Thi Thi tủi thân nói: "Em biết em sai rồi! Em xin lỗi, sao sao..."
"Sao cái đầu em đấy!" Tần Chu lập tức xù lông: "Giải thích với anh thì có tác dụng gì chứ? Đã sắp đến giờ em phải lên sàn trình diễn rồi, vốn là chỉ còn hai tiếng nữa em sẽ phải mặc bộ lễ phục này, đứng trước mặt những người đứng đầu Louis Vuitton mà phô diễn toàn bộ vẻ cao quý thanh nhã của em! Thế mà bây giờ thì sao? Bây giờ em còn ở trong phòng thử đồ, không kéo nổi khóa kéo của lễ phục! Ha ha! Không biết kiềm chế tí nào cả, rõ ràng anh đã dặn dò em rất kỹ rồi, cố gắng nhẫn nại một chút, kết quả em lại ăn đến mức thành ra thế này! Nếu bây giờ em xuất hiện trước mặt những người đứng đầu Louis Vuitton với cái bụng phình như cái trống này thì người ta sẽ nghĩ thế nào hả?"
Vân Thi Thi: "..."
Tần Chu hừ lạnh một tiếng: "Người mà Louis Vuitton muốn tìm là đại sứ quảng bá hình ảnh, họ cần xinh đẹp, họ cần dáng người thon thả! Nhưng mà em thì sao, em cho rằng đây là sàn trình diễn dành cho phụ nữ có thai hả?"
Vân Thi Thi nức nở nói: "Đâu có khoa trương như thế chứ!"
Stylist nghe không nổi nữa, đi ra khỏi phòng thử đồ, an ủi Tần Chu: "Tổng giám đốc Tần à, bây giờ anh có nổi giận với Thi Thi cũng không được cái gì, chi bằng thử nghĩ biện pháp đi. Tôi có mang theo nịt bụng, hay là thử cho Thi Thi mang nịt bụng trước, nói không chừng có thể sẽ mặc vừa lễ phục đấy."
Nịt bụng có ưu điểm cũng có nhược điểm.
Ưu điểm chính là mặc vào thì có thể bó chặt vòng eo trước khi mặc lễ phục.
Nhưng nhược điểm chính là làm như vậy thì vòng eo sẽ tăng thêm một lớp nịt bụng, khó tránh khỏi nhìn vào sẽ mập hơn một chút.
Cho nên, nếu muốn vòng eo nhỏ hơn bình thường một chút thì quả là rất khó.
Đây không phải là biện pháp tốt cho lắm!
Vân Thi Thi vừa nghe nhắc đến nịt bụng thì cả khuôn mặt đều suy sụp.
Tần Chu ôm cánh tay, sắc mặt không có ý tốt, âm trầm không nói câu nào.
Stylist cẩn thận dò hỏi: "Thế nào ạ?"
"Còn có thể làm thế nào nữa?" Tần Chu không vui nói: "Đã mấy giờ rồi hả? Thời gian không còn nhiều nữa đâu, mau lấy nịt bụng đến đây!"
"Vâng!"
Stylist mang nịt bụng tới, giúp Vân Thi Thi mặc vào, dày vò một hồi rốt cuộc cũng kéo được khóa kéo lên.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vân Thi Thi mặc nịt bụng, tạm thời còn chưa quen, lúc đi ra khỏi phòng thử đồ thì khuôn mặt hơi hơi hồng, rõ ràng là bị bó buộc nên không thoải mái, sắc mặt cũng thiếu tự nhiên.
Tần Chu đi đến trước mặt cô, hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên!"
Vân Thi Thi theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Ưỡn ngực!"
...
"Mỉm cười!"
Vân Thi Thi cong khóe môi.
Tần Chu khoanh tay, tư thế cao ngạo, nhìn cô khắp trên dưới một lượt, lúc này mới vừa lòng mà gật đầu, thế nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô một câu: "Em đấy! Con mèo tham ăn, cho em biết cái tội ăn vụng!"
Vân Thi Thi ra vẻ đáng thương.
"Cho em chịu khổ một lần cho biết! Để xem lần sau còn dám không?"
Vân Thi Thi lắc lắc đầu, dáng vẻ u oán.
Tần Chu nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy của cô thì không cách nào nổi giận được nữa: "Được rồi! Hôm nay tạm tha cho em!"
Anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi! Thời gian không còn nhiều nữa, đi sớm một chút!"
Vân Thi Thi: "..."
Tần Chu này, miệng anh độc ác quá!!
Vân Thi Thi vô cùng xấu hổ, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: "Nhưng mà em thật sự là quá đói."
"Quá đói phải không?" Tần Chu nhíu mày, mồm miệng chẳng tốt lành gì.
"Vâng, cho nên mới nhất thời không nhịn được."
Tần Chu lại hỏi lại một tiếng: "Không nhịn được?"
"Bởi vì mấy ngày nay đều không được ăn no."
"Cho nên ngay tại đêm trước ngày bước lên thảm đỏ, em nổi lòng tham ăn, ăn đến nỗi bụng muốn nổ luôn." Tần Chu nói năng không hề nể nang.
Vân Thi Thi tủi thân nói: "Em biết em sai rồi! Em xin lỗi, sao sao..."
"Sao cái đầu em đấy!" Tần Chu lập tức xù lông: "Giải thích với anh thì có tác dụng gì chứ? Đã sắp đến giờ em phải lên sàn trình diễn rồi, vốn là chỉ còn hai tiếng nữa em sẽ phải mặc bộ lễ phục này, đứng trước mặt những người đứng đầu Louis Vuitton mà phô diễn toàn bộ vẻ cao quý thanh nhã của em! Thế mà bây giờ thì sao? Bây giờ em còn ở trong phòng thử đồ, không kéo nổi khóa kéo của lễ phục! Ha ha! Không biết kiềm chế tí nào cả, rõ ràng anh đã dặn dò em rất kỹ rồi, cố gắng nhẫn nại một chút, kết quả em lại ăn đến mức thành ra thế này! Nếu bây giờ em xuất hiện trước mặt những người đứng đầu Louis Vuitton với cái bụng phình như cái trống này thì người ta sẽ nghĩ thế nào hả?"
Vân Thi Thi: "..."
Tần Chu hừ lạnh một tiếng: "Người mà Louis Vuitton muốn tìm là đại sứ quảng bá hình ảnh, họ cần xinh đẹp, họ cần dáng người thon thả! Nhưng mà em thì sao, em cho rằng đây là sàn trình diễn dành cho phụ nữ có thai hả?"
Vân Thi Thi nức nở nói: "Đâu có khoa trương như thế chứ!"
Stylist nghe không nổi nữa, đi ra khỏi phòng thử đồ, an ủi Tần Chu: "Tổng giám đốc Tần à, bây giờ anh có nổi giận với Thi Thi cũng không được cái gì, chi bằng thử nghĩ biện pháp đi. Tôi có mang theo nịt bụng, hay là thử cho Thi Thi mang nịt bụng trước, nói không chừng có thể sẽ mặc vừa lễ phục đấy."
Nịt bụng có ưu điểm cũng có nhược điểm.
Ưu điểm chính là mặc vào thì có thể bó chặt vòng eo trước khi mặc lễ phục.
Nhưng nhược điểm chính là làm như vậy thì vòng eo sẽ tăng thêm một lớp nịt bụng, khó tránh khỏi nhìn vào sẽ mập hơn một chút.
Cho nên, nếu muốn vòng eo nhỏ hơn bình thường một chút thì quả là rất khó.
Đây không phải là biện pháp tốt cho lắm!
Vân Thi Thi vừa nghe nhắc đến nịt bụng thì cả khuôn mặt đều suy sụp.
Tần Chu ôm cánh tay, sắc mặt không có ý tốt, âm trầm không nói câu nào.
Stylist cẩn thận dò hỏi: "Thế nào ạ?"
"Còn có thể làm thế nào nữa?" Tần Chu không vui nói: "Đã mấy giờ rồi hả? Thời gian không còn nhiều nữa đâu, mau lấy nịt bụng đến đây!"
"Vâng!"
Stylist mang nịt bụng tới, giúp Vân Thi Thi mặc vào, dày vò một hồi rốt cuộc cũng kéo được khóa kéo lên.
Nhưng đây là lần đầu tiên Vân Thi Thi mặc nịt bụng, tạm thời còn chưa quen, lúc đi ra khỏi phòng thử đồ thì khuôn mặt hơi hơi hồng, rõ ràng là bị bó buộc nên không thoải mái, sắc mặt cũng thiếu tự nhiên.
Tần Chu đi đến trước mặt cô, hừ lạnh một tiếng, ra lệnh: "Ngẩng đầu lên!"
Vân Thi Thi theo bản năng ngẩng đầu lên.
"Ưỡn ngực!"
...
"Mỉm cười!"
Vân Thi Thi cong khóe môi.
Tần Chu khoanh tay, tư thế cao ngạo, nhìn cô khắp trên dưới một lượt, lúc này mới vừa lòng mà gật đầu, thế nhưng vẫn không quên nhắc nhở cô một câu: "Em đấy! Con mèo tham ăn, cho em biết cái tội ăn vụng!"
Vân Thi Thi ra vẻ đáng thương.
"Cho em chịu khổ một lần cho biết! Để xem lần sau còn dám không?"
Vân Thi Thi lắc lắc đầu, dáng vẻ u oán.
Tần Chu nhìn thấy dáng vẻ đáng yêu như vậy của cô thì không cách nào nổi giận được nữa: "Được rồi! Hôm nay tạm tha cho em!"
Anh ta giơ tay lên nhìn đồng hồ, nói: "Đi thôi! Thời gian không còn nhiều nữa, đi sớm một chút!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.