Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1834: Chương 1836: Thi Thi, Thực Hâm Mộ Cậu
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Dọc theo đường đi, Lục Cận Dự nghĩ đến vừa rồi Mộ Nhã Triết tranh cãi với Mộ Lâm Phong, vẫn còn sợ hãi!
“Lão đại, anh và ông già đó cứng rắn như vậy, không sợ ông ta trói buộc anh sao?”
Lục Cận Dự nửa đùa nửa thật nói: “Ông già này, sợ là lo lắng anh muốn ‘Mưu quyền soán vị’, e là bắt đầu xem xét, nuôi trồng thế lực của mình rồi! Đến lúc đó, cục diện e là gây bất lợi cho anh!”
Mộ Nhã Triết vẫn ung dung nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Cậu nói đùa sao.”
Mặt Lục Cận Dự ngớ ra.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt ra: “Hiện giờ anh còn cần kiêng kị ông ta sao.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
Mộ Nhã Triết không nhịn được ngắt lời anh ta, “Vì hôm nay, anh đã cực kỳ nhẫn nại, hiện giờ biểu lộ thái độ, lão già đó cho dù muốn vãn hồi chút gì đó, cũng chỉ là cá vùng vẫy giãy chết, lợi dụng anh lâu như vậy, hiện giờ anh tỏ thái độ, ông ta tất nhiên sẽ vì mình tìm đường lui! Chỉ tiếc hiện tại mà nói, muộn rồi!”
Anh sớm đã cảm nhận được, Mộ Lâm Phong đối với anh gọi là ‘Coi như con mình sinh’, nói ra vẫn là vì tư lợi cho bản thân.
Cái gọi là vì anh suy nghĩ, một lòng muốn bảo vệ địa vị của anh ở Mộ thị, lời này nói ra đúng là quá dễ nghe!
Kết quả, chỉ vì xuất phát từ lợi ích của mình, muốn bảo toàn giang sơn của mình mà thôi!
Hiện giờ Mộ Thịnh còn sống, Mộ Lâm Phong vì bảo toàn không khí gia tộc, không thể không án binh bất động, chỉ cần Mộ Thịnh mất, Mộ Lâm Phong tất sẽ có động tác.
Cho đến nay, Mộ Lâm Phong đúng là coi anh như con ông ta sinh ra, chân thành bồi dưỡng anh.
Nhưng cái gọi là bồi dưỡng, đơn giản là sau khi lợi dụng anh làm Mộ thị lớn mạnh hơn, sẽ dùng chân đá anh ra ngoài cửa, ngồi mát ăn bát vàng, nhưng trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy.
Anh bị lợi dụng lâu như vậy, cũng nên đến lúc phản kích rồi!
Trận chiến này, vừa mới khai hỏa thôi!
“Lão đại, anh yên tâm, có mấy anh em chúng em ở đây, nhất định sẽ dốc sức vì anh đến cùng.” Lục Cận Dự cười nói.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, trong mắt là sắc bén, lộ ra mỉm cười tình thế bắt buộc.
…
Ban đêm, ven biển sắp sửa cử hành vũ hội trại lửa, hội trường đã bố trí xong, ngàn tấn pháo hoa được chở qua đường hàng không, hiện giờ đã được bố trí ở hội trường, những pháo hoa này đều được sắp xếp.
Mộ Nhã Triết tốn không ít tâm tư.
Vân Thi Thi thay đổi lễ phục, lúc nắm tay Mộ Nhã Triết đi tới hội trường, Hữu Hữu và Cung Kiệt đang một lòng một dạ đùa nghịch pháo hoa kiểu dáng tinh xảo.
“Cậu, nghe nói bắn pháo hoa này ra, pháo hoa sẽ biến ra hình trái tim trên không trung đó!” Hữu Hữu cực kỳ ngạc nhiên nói.
Cung Kiệt ít khi tiếp xúc với những thứ này, cho dù anh có sự nghiệp, luôn luôn giao tiếp với thuốc nổ, nhưng pháo hoa chưa từng tự mình chơi đùa, bởi vậy giờ phút này cũng giống như đưa bé, cứ nghịch mãi thôi.
“Cậu chưa từng đốt pháo sao?”
Cung Kiệt lắc đầu: “Không có. Cậu chỉ đốt thuốc nổ thôi.”
Hữu Hữu, “…”
Vân Thi Thi đứng bên cạnh, nhìn cậu và cháu trai chơi đùa nói chuyện, dở khóc dở cười.
Cô vừa muốn đi lên phía trước, lại nghe thấy sau lưng có người gọi cô: “Thi Thi!”
Vân Thi Thi xoay người, thấy là Tiếu Tuyết và Khương Lê.
Khương Lê cũng đã thay váy, nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ chạy đến: “Thi Thi, bộ váy này của cậu thật là đẹp! Cậu mặc lên người, đúng là mê hoặc chết người rồi!”
“Lão đại, anh và ông già đó cứng rắn như vậy, không sợ ông ta trói buộc anh sao?”
Lục Cận Dự nửa đùa nửa thật nói: “Ông già này, sợ là lo lắng anh muốn ‘Mưu quyền soán vị’, e là bắt đầu xem xét, nuôi trồng thế lực của mình rồi! Đến lúc đó, cục diện e là gây bất lợi cho anh!”
Mộ Nhã Triết vẫn ung dung nhìn anh ta một cái, nhẹ nhàng bâng quơ nói. “Cậu nói đùa sao.”
Mặt Lục Cận Dự ngớ ra.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng thốt ra: “Hiện giờ anh còn cần kiêng kị ông ta sao.”
“Nhưng mà…”
“Không có nhưng mà.”
Mộ Nhã Triết không nhịn được ngắt lời anh ta, “Vì hôm nay, anh đã cực kỳ nhẫn nại, hiện giờ biểu lộ thái độ, lão già đó cho dù muốn vãn hồi chút gì đó, cũng chỉ là cá vùng vẫy giãy chết, lợi dụng anh lâu như vậy, hiện giờ anh tỏ thái độ, ông ta tất nhiên sẽ vì mình tìm đường lui! Chỉ tiếc hiện tại mà nói, muộn rồi!”
Anh sớm đã cảm nhận được, Mộ Lâm Phong đối với anh gọi là ‘Coi như con mình sinh’, nói ra vẫn là vì tư lợi cho bản thân.
Cái gọi là vì anh suy nghĩ, một lòng muốn bảo vệ địa vị của anh ở Mộ thị, lời này nói ra đúng là quá dễ nghe!
Kết quả, chỉ vì xuất phát từ lợi ích của mình, muốn bảo toàn giang sơn của mình mà thôi!
Hiện giờ Mộ Thịnh còn sống, Mộ Lâm Phong vì bảo toàn không khí gia tộc, không thể không án binh bất động, chỉ cần Mộ Thịnh mất, Mộ Lâm Phong tất sẽ có động tác.
Cho đến nay, Mộ Lâm Phong đúng là coi anh như con ông ta sinh ra, chân thành bồi dưỡng anh.
Nhưng cái gọi là bồi dưỡng, đơn giản là sau khi lợi dụng anh làm Mộ thị lớn mạnh hơn, sẽ dùng chân đá anh ra ngoài cửa, ngồi mát ăn bát vàng, nhưng trên đời này không có chuyện tiện nghi như vậy.
Anh bị lợi dụng lâu như vậy, cũng nên đến lúc phản kích rồi!
Trận chiến này, vừa mới khai hỏa thôi!
“Lão đại, anh yên tâm, có mấy anh em chúng em ở đây, nhất định sẽ dốc sức vì anh đến cùng.” Lục Cận Dự cười nói.
Mộ Nhã Triết nhếch môi, trong mắt là sắc bén, lộ ra mỉm cười tình thế bắt buộc.
…
Ban đêm, ven biển sắp sửa cử hành vũ hội trại lửa, hội trường đã bố trí xong, ngàn tấn pháo hoa được chở qua đường hàng không, hiện giờ đã được bố trí ở hội trường, những pháo hoa này đều được sắp xếp.
Mộ Nhã Triết tốn không ít tâm tư.
Vân Thi Thi thay đổi lễ phục, lúc nắm tay Mộ Nhã Triết đi tới hội trường, Hữu Hữu và Cung Kiệt đang một lòng một dạ đùa nghịch pháo hoa kiểu dáng tinh xảo.
“Cậu, nghe nói bắn pháo hoa này ra, pháo hoa sẽ biến ra hình trái tim trên không trung đó!” Hữu Hữu cực kỳ ngạc nhiên nói.
Cung Kiệt ít khi tiếp xúc với những thứ này, cho dù anh có sự nghiệp, luôn luôn giao tiếp với thuốc nổ, nhưng pháo hoa chưa từng tự mình chơi đùa, bởi vậy giờ phút này cũng giống như đưa bé, cứ nghịch mãi thôi.
“Cậu chưa từng đốt pháo sao?”
Cung Kiệt lắc đầu: “Không có. Cậu chỉ đốt thuốc nổ thôi.”
Hữu Hữu, “…”
Vân Thi Thi đứng bên cạnh, nhìn cậu và cháu trai chơi đùa nói chuyện, dở khóc dở cười.
Cô vừa muốn đi lên phía trước, lại nghe thấy sau lưng có người gọi cô: “Thi Thi!”
Vân Thi Thi xoay người, thấy là Tiếu Tuyết và Khương Lê.
Khương Lê cũng đã thay váy, nhìn thấy cô, lập tức vui vẻ chạy đến: “Thi Thi, bộ váy này của cậu thật là đẹp! Cậu mặc lên người, đúng là mê hoặc chết người rồi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.