Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1908: Chương 1910: Không Cho Phép Cô Đụng Chạm Cô Ấy (2)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Tống Ân Nhã còn chưa thấy rõ người trước mắt cuối cùng là ai, trên mặt đã là một mảnh nóng rát.
Một bạt tai mạnh mẽ, khiến cho mọi người ở đây, đều sửng sốt vì chuyện này.
Mộ Nhã Triết kéo cô ta một cái, Tống Ân Nhã căn bản không đứng vững, lảo đảo một cái, va vào bàn cơm, ngã ngồi thật mạnh trên mặt đất.
Cho tới giờ khắc này, cô ta vẫn khó có thể tin, ngẩng đầu, song khi cô ta thấy rõ bạt tai đến từ người nào, nước mắt ấm ức trong nháy mắt đã tràn ngập cả hốc mắt.
"Anh Mộ...?"
Anh vậy mà...
Anh vậy mà ra tay đánh cô!?
Là người trước mắt, khiến cô ta mất mặt không chịu nổi, quá đáng nhất là Mộ Nhã Triết đánh cô một bạt tai ngay trước mặt Vân Thi Thi.
Đau đớn trên mặt, căn bản không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Một thoáng kia, thế giới của Tống Ân Nhã lập tức tối tăm mù mịt, mây đen dầy đặc.
Cô ta ngã ngồi dưới đất, dáng vẻ thê thảm, khiến cô ta mất hết mặt mũi, cô ta ôm đôi má đau đớn, gắt gao mím môi, môi run rẩy, căn bản không thể nói ra một âm tiết đầy đủ.
Vì sao?
Vì sao lại vì một người phụ nữ đê tiện như vậy, đây là lần đầu tiên anh Mộ tức giận với cô ta như vậy!
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà trước mặt nhiều người như vậy, nhất là ngay trước mặt Vân Thi Thi, khiến cô ta mất mặt như vậy?
Anh đang bảo vệ cô sao?
Dựa vào cái gì chứ.
Tống Ân Nhã khóc không ra nước mắt, trái tim vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, sắp không hít thở được nữa.
Vân Thi Thi cũng giật mình, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết bên cạnh, giờ phút này, trên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của anh, tràn ngập tàn nhẫn, nhất là đôi mắt kia, khiến tâm hồn người ta sợ hãi, sắc bén bức người.
"Tôi nhớ rõ, tôi từng nhắc nhở cô, không cho phép cô đụng vào cô ấy!"
Một câu ít ỏi, sát khí trong đó làm khiến người ta sợ hãi, rõ ràng là giọng nói trầm thấp, lại không hiểu cho người ta cảm giác không rét mà run!
Dù là Tống Ân Nhã, cũng bị khí lạnh phát ra từ người anh dọa đến căng thẳng cắn môi, thở mạnh cũng không dám.
Cô ta sợ nhất, là lúc anh tức giận.
Đôi mắt kia lạnh lùng trừng cô, như đang nhìn một người không quen biết, hoặc như là đang nhìn chằm chằm một gương mặt khiến người ta căm hận.
Trong mắt, là sự chán ghét rõ ràng.
Anh chán ghét cô ta?!
Đừng mà...
Nước mắt Tống Ân Nhã kiềm chế không nổi mà chảy xuống.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đi tới, chân hai người không dài như Mộ Nhã Triết, lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy lời nói sắc bén bức người của Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu nghe vậy, thiếu chút nữa vỗ tay khen hay!
Cha đúng là đẹp trai oai hùng!
Người đàn bà xấu xa này, không biết xuất hiện từ chỗ nào, bọn họ chỉ mới rời khỏi một lát, cô ta đã chướng mắt mà xuất hiện, cũng không biết lại chọc mẹ thế nào, cha mới tức giận như vậy!
Nhưng mà, dáng vẻ cha bảo vệ mẹ, khiến Hữu Hữu vui mừng gấp đôi.
Tiểu Dịch Thần cũng thầm nghĩ trong lòng, cha thật giỏi!
Ai dám bắt nạt mẹ, thì phải hung hăng đánh trả!
Nếu không, có khi người ta sẽ cho rằng mẹ anh dễ bắt nạt đúng không?
Tống Ân Nhã?
Tiểu Dịch Thần cười lạnh trong lòng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, cậu đã rất chán ghét người phụ nữ này, nhất là ngày hôm đó ngẫu nhiên gặp trong khu vui chơi, cậu đã quyết định chán ghét chị em nhà họ Tốn cả đời.
Hai nhà Mộ Tống cũng có qua lại, nhưng mà bây giờ, Tiểu Dịch Thần luôn xem những người lớn của nhà họ Tống như không khí, tức giận đến nhà họ Tống nổi trận lôi đình.
Nhưng cha cũng chưa nói gì, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cậu phải chào hỏi những người lớn này.
Đại khái, trong lòng cha cũng vô cùng chán ghét những người nhà họ Tống kia.
Một bạt tai mạnh mẽ, khiến cho mọi người ở đây, đều sửng sốt vì chuyện này.
Mộ Nhã Triết kéo cô ta một cái, Tống Ân Nhã căn bản không đứng vững, lảo đảo một cái, va vào bàn cơm, ngã ngồi thật mạnh trên mặt đất.
Cho tới giờ khắc này, cô ta vẫn khó có thể tin, ngẩng đầu, song khi cô ta thấy rõ bạt tai đến từ người nào, nước mắt ấm ức trong nháy mắt đã tràn ngập cả hốc mắt.
"Anh Mộ...?"
Anh vậy mà...
Anh vậy mà ra tay đánh cô!?
Là người trước mắt, khiến cô ta mất mặt không chịu nổi, quá đáng nhất là Mộ Nhã Triết đánh cô một bạt tai ngay trước mặt Vân Thi Thi.
Đau đớn trên mặt, căn bản không bằng một phần vạn nỗi đau trong lòng.
Một thoáng kia, thế giới của Tống Ân Nhã lập tức tối tăm mù mịt, mây đen dầy đặc.
Cô ta ngã ngồi dưới đất, dáng vẻ thê thảm, khiến cô ta mất hết mặt mũi, cô ta ôm đôi má đau đớn, gắt gao mím môi, môi run rẩy, căn bản không thể nói ra một âm tiết đầy đủ.
Vì sao?
Vì sao lại vì một người phụ nữ đê tiện như vậy, đây là lần đầu tiên anh Mộ tức giận với cô ta như vậy!
Dựa vào cái gì?!
Dựa vào cái gì mà trước mặt nhiều người như vậy, nhất là ngay trước mặt Vân Thi Thi, khiến cô ta mất mặt như vậy?
Anh đang bảo vệ cô sao?
Dựa vào cái gì chứ.
Tống Ân Nhã khóc không ra nước mắt, trái tim vỡ ra thành từng mảnh nhỏ, sắp không hít thở được nữa.
Vân Thi Thi cũng giật mình, nhìn thoáng qua Mộ Nhã Triết bên cạnh, giờ phút này, trên khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ của anh, tràn ngập tàn nhẫn, nhất là đôi mắt kia, khiến tâm hồn người ta sợ hãi, sắc bén bức người.
"Tôi nhớ rõ, tôi từng nhắc nhở cô, không cho phép cô đụng vào cô ấy!"
Một câu ít ỏi, sát khí trong đó làm khiến người ta sợ hãi, rõ ràng là giọng nói trầm thấp, lại không hiểu cho người ta cảm giác không rét mà run!
Dù là Tống Ân Nhã, cũng bị khí lạnh phát ra từ người anh dọa đến căng thẳng cắn môi, thở mạnh cũng không dám.
Cô ta sợ nhất, là lúc anh tức giận.
Đôi mắt kia lạnh lùng trừng cô, như đang nhìn một người không quen biết, hoặc như là đang nhìn chằm chằm một gương mặt khiến người ta căm hận.
Trong mắt, là sự chán ghét rõ ràng.
Anh chán ghét cô ta?!
Đừng mà...
Nước mắt Tống Ân Nhã kiềm chế không nổi mà chảy xuống.
Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần cũng đi tới, chân hai người không dài như Mộ Nhã Triết, lúc chạy tới, vừa lúc nghe thấy lời nói sắc bén bức người của Mộ Nhã Triết, Hữu Hữu nghe vậy, thiếu chút nữa vỗ tay khen hay!
Cha đúng là đẹp trai oai hùng!
Người đàn bà xấu xa này, không biết xuất hiện từ chỗ nào, bọn họ chỉ mới rời khỏi một lát, cô ta đã chướng mắt mà xuất hiện, cũng không biết lại chọc mẹ thế nào, cha mới tức giận như vậy!
Nhưng mà, dáng vẻ cha bảo vệ mẹ, khiến Hữu Hữu vui mừng gấp đôi.
Tiểu Dịch Thần cũng thầm nghĩ trong lòng, cha thật giỏi!
Ai dám bắt nạt mẹ, thì phải hung hăng đánh trả!
Nếu không, có khi người ta sẽ cho rằng mẹ anh dễ bắt nạt đúng không?
Tống Ân Nhã?
Tiểu Dịch Thần cười lạnh trong lòng.
Từ lúc vừa mới bắt đầu, cậu đã rất chán ghét người phụ nữ này, nhất là ngày hôm đó ngẫu nhiên gặp trong khu vui chơi, cậu đã quyết định chán ghét chị em nhà họ Tốn cả đời.
Hai nhà Mộ Tống cũng có qua lại, nhưng mà bây giờ, Tiểu Dịch Thần luôn xem những người lớn của nhà họ Tống như không khí, tức giận đến nhà họ Tống nổi trận lôi đình.
Nhưng cha cũng chưa nói gì, cũng chưa bao giờ miễn cưỡng cậu phải chào hỏi những người lớn này.
Đại khái, trong lòng cha cũng vô cùng chán ghét những người nhà họ Tống kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.