Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1910: Chương 1912: Ngọt Ngào Vào Tận Tâm Khảm
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Mộ Nhã Triết hỏi cô: " Cô ta có động tới em sao?"
Vân Thi Thi lắc đầu."Không, lúc đầu muốn đánh, còn không phải anh vừa lúc chạy tới a?"
"Anh nếu không kịp tới, có phải em lại mặc cho cô ta đánh, không đáp trả hay không?" Mộ Nhã Triết trong lòng đang nghĩ, nếu anh không tới kịp, một bạt tai kia của Tống Ân Nhã, cô có phải lại mặc kệ cho Tống Ân Nhã bắt nạt hay không?
"Ai nói? Em vừa mới chuẩn bị đáp trả, anh liền đuổi tới hộ giá rồi!"
Vân Thi Thi làm như có thật nói, vẫn không quên bố trí anh: " Ông xã à, không nghĩ tới, tay chân anh vẫn rất nhanh nhẹn, chẳng lẽ anh cảm nhận được em sắp bị người ta ức hiếp, giẫm lên Phong Hỏa Luân(*) chạy đến cứu giá sao?"
(*): Vòng lửa.
Cô vừa dứt lời, liền nghe Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhất thời nhịn không được: " phốc phốc" một tiếng cười thành một đoàn.
Mộ Nhã Triết mặt đen một chút: " Cái đầu nhỏ của em suốt ngày suy nghĩ gì vậy hả?"
Nhưng mà cho dù ghét bỏ như thế, khóe miệng lại vẫn cười.
Vừa rồi một câu “Ông xã” kia của Vân Thi Thi, lại ngọt ngào vào trong tâm khảm anh.
Cô nhóc này, thật là quá đáng yêu.
Nhất là khi cô kéo cánh tay của mình, im lặng hướng Tống Ân Nhã biểu thị công khai chủ quyền, anh vậy mà lại cảm thấy thật ấm áp, thậm chí là... Rất có cảm giác thành công!
Cái này so với anh ký được hợp đồng giá trên trời còn có cảm giác thành công hơn.
"Ông xã, anh nói, làm sao có phụ nữ lại không biết tốt xấu như vậy? Nếu lần sau cô ta lại đến quấy rối em, làm sao bây giờ?"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng trả lời một câu: "Đánh lại!"
"Đánh lại?"
Vân Thi Thi im lặng rồi.
Câu trả lời đơn giản thô bạo nhất!
Vân Thi Thi lúng ta lúng túng lầu bầu một câu: "Cô ta là thiên kim nhà thị trưởng, cả nhà đều là nhân vật quyền quý, anh bảo em đánh lại, chẳng phải rõ rang bảo em gây rắc rối cho anh sao?"
Mộ Nhã Triết lại nghiêm trang trả lời: "Bà xã à, phải thường xuyên nhớ kỹ thân phận của em."
"Hửm?"
"Cô ta là thiên kim thị trưởng thành phố, em là mợ chủ của Mộ thị. Vị trí của em cao hơn cô ta, cho dù là em ăn hiếp cô ta, đến lúc đó, nếu đem sự việc làm lớn chuyện, người cuống cùng chạy tới cúi đầu khom lưng nói lời xin lỗi là cô ta không phải em, nhớ chưa?" Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nói.
"Thì ra, ông xã của em lợi hại như vậy?" Vân Thi Thi ra vẻ kinh ngạc nhìn anh, biểu cảm trên mặt vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái: "Giờ em mới biết?"
Vân Thi Thi giật mình, cười một tiếng, trong mắt lại hiển hiện mấy phần đắng chát, thản nhiên nói: “Nhưng mà, cái gì mà mợ chủ... Hình như... Từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đối với em, không phải đều công nhận. Cái danh phận này, em thực sự mang không nổi."
Mộ Nhã Triết nhéo nhéo lông mày, dùng sức cầm tay của cô, gằn từng chữ nói: “Anh công nhận em, như vậy đủ rồi! Nhà họ Mộ, anh quyết định. Thân phận của em, cũng là anh quyết định! Em là vợ sắp cưới của anh, tương lai, là người vợ duy nhất của Mộ Nhã Triết anh! Người anh công nhận, ai dám nói một chữ "Không"?"
Phong cách bá đạo mà chuyên chế, lẻ loi thể hiện.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh, thậm chí trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
"Em yên tâm, trước khi cử hành hôn lễ, tất cả những lo lắng kia của em, sẽ không xuất hiện nữa! Cho anh một chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Mộ Nhã Triết nói như vậy, ngữ khí trịnh trọng.
Vân Thi Thi cảm động gật gật đầu.
Người một nhà đã ăn xong bữa tối, vốn dự định lên đường về nhà, nhưng, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu hai đứa nhóc lại ăn quá no, thế là, đưa ra đề nghị muốn đi xem phim, vừa vặn tiêu hóa một chút.
"Xem phim?"
"Đúng lúc, trên tay của con còn bốn vé!"
Vân Thi Thi lắc đầu."Không, lúc đầu muốn đánh, còn không phải anh vừa lúc chạy tới a?"
"Anh nếu không kịp tới, có phải em lại mặc cho cô ta đánh, không đáp trả hay không?" Mộ Nhã Triết trong lòng đang nghĩ, nếu anh không tới kịp, một bạt tai kia của Tống Ân Nhã, cô có phải lại mặc kệ cho Tống Ân Nhã bắt nạt hay không?
"Ai nói? Em vừa mới chuẩn bị đáp trả, anh liền đuổi tới hộ giá rồi!"
Vân Thi Thi làm như có thật nói, vẫn không quên bố trí anh: " Ông xã à, không nghĩ tới, tay chân anh vẫn rất nhanh nhẹn, chẳng lẽ anh cảm nhận được em sắp bị người ta ức hiếp, giẫm lên Phong Hỏa Luân(*) chạy đến cứu giá sao?"
(*): Vòng lửa.
Cô vừa dứt lời, liền nghe Hữu Hữu cùng Tiểu Dịch Thần nhất thời nhịn không được: " phốc phốc" một tiếng cười thành một đoàn.
Mộ Nhã Triết mặt đen một chút: " Cái đầu nhỏ của em suốt ngày suy nghĩ gì vậy hả?"
Nhưng mà cho dù ghét bỏ như thế, khóe miệng lại vẫn cười.
Vừa rồi một câu “Ông xã” kia của Vân Thi Thi, lại ngọt ngào vào trong tâm khảm anh.
Cô nhóc này, thật là quá đáng yêu.
Nhất là khi cô kéo cánh tay của mình, im lặng hướng Tống Ân Nhã biểu thị công khai chủ quyền, anh vậy mà lại cảm thấy thật ấm áp, thậm chí là... Rất có cảm giác thành công!
Cái này so với anh ký được hợp đồng giá trên trời còn có cảm giác thành công hơn.
"Ông xã, anh nói, làm sao có phụ nữ lại không biết tốt xấu như vậy? Nếu lần sau cô ta lại đến quấy rối em, làm sao bây giờ?"
Mộ Nhã Triết nhẹ nhàng trả lời một câu: "Đánh lại!"
"Đánh lại?"
Vân Thi Thi im lặng rồi.
Câu trả lời đơn giản thô bạo nhất!
Vân Thi Thi lúng ta lúng túng lầu bầu một câu: "Cô ta là thiên kim nhà thị trưởng, cả nhà đều là nhân vật quyền quý, anh bảo em đánh lại, chẳng phải rõ rang bảo em gây rắc rối cho anh sao?"
Mộ Nhã Triết lại nghiêm trang trả lời: "Bà xã à, phải thường xuyên nhớ kỹ thân phận của em."
"Hửm?"
"Cô ta là thiên kim thị trưởng thành phố, em là mợ chủ của Mộ thị. Vị trí của em cao hơn cô ta, cho dù là em ăn hiếp cô ta, đến lúc đó, nếu đem sự việc làm lớn chuyện, người cuống cùng chạy tới cúi đầu khom lưng nói lời xin lỗi là cô ta không phải em, nhớ chưa?" Mộ Nhã Triết lạnh nhạt nói.
"Thì ra, ông xã của em lợi hại như vậy?" Vân Thi Thi ra vẻ kinh ngạc nhìn anh, biểu cảm trên mặt vừa xinh xắn vừa đáng yêu.
Mộ Nhã Triết liếc cô một cái: "Giờ em mới biết?"
Vân Thi Thi giật mình, cười một tiếng, trong mắt lại hiển hiện mấy phần đắng chát, thản nhiên nói: “Nhưng mà, cái gì mà mợ chủ... Hình như... Từ trên xuống dưới nhà họ Mộ đối với em, không phải đều công nhận. Cái danh phận này, em thực sự mang không nổi."
Mộ Nhã Triết nhéo nhéo lông mày, dùng sức cầm tay của cô, gằn từng chữ nói: “Anh công nhận em, như vậy đủ rồi! Nhà họ Mộ, anh quyết định. Thân phận của em, cũng là anh quyết định! Em là vợ sắp cưới của anh, tương lai, là người vợ duy nhất của Mộ Nhã Triết anh! Người anh công nhận, ai dám nói một chữ "Không"?"
Phong cách bá đạo mà chuyên chế, lẻ loi thể hiện.
Vân Thi Thi trợn mắt há hốc mồm mà nhìn anh, thậm chí trong lúc nhất thời không biết nên đáp lại thế nào.
"Em yên tâm, trước khi cử hành hôn lễ, tất cả những lo lắng kia của em, sẽ không xuất hiện nữa! Cho anh một chút thời gian, anh sẽ cho em một câu trả lời thỏa đáng."
Mộ Nhã Triết nói như vậy, ngữ khí trịnh trọng.
Vân Thi Thi cảm động gật gật đầu.
Người một nhà đã ăn xong bữa tối, vốn dự định lên đường về nhà, nhưng, Tiểu Dịch Thần và Hữu Hữu hai đứa nhóc lại ăn quá no, thế là, đưa ra đề nghị muốn đi xem phim, vừa vặn tiêu hóa một chút.
"Xem phim?"
"Đúng lúc, trên tay của con còn bốn vé!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.