Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1932: Chương 1934: Hay Cho Một Câu "Có Quyền Cự Tuyệt"
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Không ngờ rằng bây giờ anh ta lại phát hiện ra, lai lịch của Vân Thi Thi quả thực không đơn giản.
Anh ta chụp được cảnh thân mật của hai người, trong lòng sung sướng như thể đào được một kho báu, không ngờ người đàn ông này lại tinh mắt như vậy, có thể phát hiện ra anh ta.
Mộ Nhã Triết nhìn anh ta một hồi, ánh mắt cứ như sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi của mình mà nghĩ xem nên xử lý con mồi như thế nào, sau đó bỗng dưng anh bật cười một tiếng, giọng điệu lạnh như băng: "Hay cho một câu "Có quyền cự tuyệt"!"
Anh cười, cười tên phóng viên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt kia!
Người phóng viên kia bị nụ cười lạnh của anh dọa cho sợ hãi, lúc này không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc nhìn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Anh về đi! Ảnh chụp hôm nay, nếu anh muốn đăng thì cứ việc đăng! Nhưng đừng trách tôi không nói trước, đừng nên vì chút lợi ích trước mắt mà bỏ mất đôi tay của mình."
Dứt lời, anh không đổi sắc mặt xoay người lên xe.
Người phóng viên kia nhìn theo chiếc xe rời đi, sợ tới mức ngã ngồi dưới đất như thể mất hết sức lực.
Vừa rồi, khí thế toát ra từ trên người Mộ Nhã Triết thật sự khiến người ta cảm thấy không rét mà run, đặc biệt là ánh mắt kia chĩa thẳng vào khiến cả người anh ta nổi hết da gà!
Đây là đang uy hiếp anh ta sao?
Tưởng rằng chỉ như vậy là dọa được anh ta rồi ư?
Anh ta lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy rồi, chả lạ lẫm gì mấy cái trò đe dọa này nữa.
Người phóng viên kia đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù nói như vậy nhưng anh ta vẫn tò mò, không biết người đàn ông kia rốt cuộc là ai mà lại có loại khí thế bức người như vậy.
Ôm chặt máy ảnh về nhà, anh ta quyết định thức cả đêm để viết xong bản tin, đợi đến rạng sáng sẽ đăng lên, chắc chắn sẽ thu hút không ít lượt view!
Đối với người làm báo mạng như họ, mỗi lượt view đều gắn liền với lợi nhuận.
Trên xe, Vân Thi Thi ghé mặt vào cửa kính, đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang. Mộ Nhã Triết đi chưa được bao lâu cô đã vũ trang khắp người thành như vậy.
Sau khi lên xe, nhìn thấy cô đã bày sẵn trận địa để tiếp đón quân địch thì không khỏi dở khóc dở cười.
"Người ta đi rồi, em thế này là đang đề phòng ai?"
"A?" Vân Thi Thi nhìn trái nhìn phải bên ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc nói: "Người nào mà lại thiếu đạo đức như vậy, chạy đến tận đây để chụp ảnh em?"
"Ngoài phóng viên mấy tờ báo giải trí thì còn ai vào đây nữa. Bây giờ em nổi tiếng như thế, ở trong mắt đám phóng viên, em chẳng khác gì miếng mồi ngon." Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nói.
"Này..." Vân Thi Thi vẫn hết sức cảnh giác: "Vừa rồi anh đã đuổi người ta đi rồi hả?"
"Không có."
"Người ta có chụp được cái gì không?"
Mộ Nhã Triết bật cười, nói: "Chụp được cảnh chúng ta hôn môi, có tính không?"
"Vậy anh ta không xóa ảnh đi sao?"
"Dù sao thì đối với anh cũng không có vấn đề gì cả."
Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh, anh chỉ hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết điều này để không còn ai dám dòm ngó bảo bối của anh nữa!
Cho nên bị chụp trộm như vậy, trong lòng anh cũng không để ý lắm.
Thế nhưng vấn đề là tên phóng viên kia trở về đưa ảnh cho chủ biên xem, chủ biên nhìn thấy người trong ảnh thì có dám đăng hay không lại là một chuyện khác.
Có thể thấy tên phóng viên kia còn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Nếu là phóng viên lâu năm thì lúc nhìn thấy anh chỉ hận không thể đi đường vòng mà tránh, đừng nói đến chuyện chụp ảnh, sợ là ngay cả nhìn anh cũng không dám.
Trước kia Mộ Nhã Triết cực kỳ phản cảm với phóng viên mấy tờ báo giải trí.
Anh có xuất thân là hoàng thái tử của Đế Thăng, gia thế hiển hách, ngoại hình tuấn tú, đương nhiên trở thành đối tượng mà công chúng hiếu kỳ muốn tìm tòi khám phá.
Trong mắt công chúng, anh giống như thần tiên trên trời vậy.
Con người là một sự tồn tại rất buồn cười!
Lúc nào cũng muốn đi tìm tòi nghiên cứu mấy cái chuyện riêng tư của ngời khác.
Anh ta chụp được cảnh thân mật của hai người, trong lòng sung sướng như thể đào được một kho báu, không ngờ người đàn ông này lại tinh mắt như vậy, có thể phát hiện ra anh ta.
Mộ Nhã Triết nhìn anh ta một hồi, ánh mắt cứ như sư tử đang nhìn chằm chằm con mồi của mình mà nghĩ xem nên xử lý con mồi như thế nào, sau đó bỗng dưng anh bật cười một tiếng, giọng điệu lạnh như băng: "Hay cho một câu "Có quyền cự tuyệt"!"
Anh cười, cười tên phóng viên rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt kia!
Người phóng viên kia bị nụ cười lạnh của anh dọa cho sợ hãi, lúc này không thể động đậy, toàn thân cứng ngắc nhìn Mộ Nhã Triết.
Mộ Nhã Triết lạnh lùng nói: "Anh về đi! Ảnh chụp hôm nay, nếu anh muốn đăng thì cứ việc đăng! Nhưng đừng trách tôi không nói trước, đừng nên vì chút lợi ích trước mắt mà bỏ mất đôi tay của mình."
Dứt lời, anh không đổi sắc mặt xoay người lên xe.
Người phóng viên kia nhìn theo chiếc xe rời đi, sợ tới mức ngã ngồi dưới đất như thể mất hết sức lực.
Vừa rồi, khí thế toát ra từ trên người Mộ Nhã Triết thật sự khiến người ta cảm thấy không rét mà run, đặc biệt là ánh mắt kia chĩa thẳng vào khiến cả người anh ta nổi hết da gà!
Đây là đang uy hiếp anh ta sao?
Tưởng rằng chỉ như vậy là dọa được anh ta rồi ư?
Anh ta lăn lộn trong cái vòng này nhiều năm như vậy rồi, chả lạ lẫm gì mấy cái trò đe dọa này nữa.
Người phóng viên kia đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, mặc dù nói như vậy nhưng anh ta vẫn tò mò, không biết người đàn ông kia rốt cuộc là ai mà lại có loại khí thế bức người như vậy.
Ôm chặt máy ảnh về nhà, anh ta quyết định thức cả đêm để viết xong bản tin, đợi đến rạng sáng sẽ đăng lên, chắc chắn sẽ thu hút không ít lượt view!
Đối với người làm báo mạng như họ, mỗi lượt view đều gắn liền với lợi nhuận.
Trên xe, Vân Thi Thi ghé mặt vào cửa kính, đầu đội mũ, mặt đeo khẩu trang. Mộ Nhã Triết đi chưa được bao lâu cô đã vũ trang khắp người thành như vậy.
Sau khi lên xe, nhìn thấy cô đã bày sẵn trận địa để tiếp đón quân địch thì không khỏi dở khóc dở cười.
"Người ta đi rồi, em thế này là đang đề phòng ai?"
"A?" Vân Thi Thi nhìn trái nhìn phải bên ngoài cửa sổ, có chút nghi hoặc nói: "Người nào mà lại thiếu đạo đức như vậy, chạy đến tận đây để chụp ảnh em?"
"Ngoài phóng viên mấy tờ báo giải trí thì còn ai vào đây nữa. Bây giờ em nổi tiếng như thế, ở trong mắt đám phóng viên, em chẳng khác gì miếng mồi ngon." Mộ Nhã Triết nhàn nhạt nói.
"Này..." Vân Thi Thi vẫn hết sức cảnh giác: "Vừa rồi anh đã đuổi người ta đi rồi hả?"
"Không có."
"Người ta có chụp được cái gì không?"
Mộ Nhã Triết bật cười, nói: "Chụp được cảnh chúng ta hôn môi, có tính không?"
"Vậy anh ta không xóa ảnh đi sao?"
"Dù sao thì đối với anh cũng không có vấn đề gì cả."
Vân Thi Thi là người phụ nữ của anh, anh chỉ hận không thể tuyên bố cho cả thế giới biết điều này để không còn ai dám dòm ngó bảo bối của anh nữa!
Cho nên bị chụp trộm như vậy, trong lòng anh cũng không để ý lắm.
Thế nhưng vấn đề là tên phóng viên kia trở về đưa ảnh cho chủ biên xem, chủ biên nhìn thấy người trong ảnh thì có dám đăng hay không lại là một chuyện khác.
Có thể thấy tên phóng viên kia còn chưa có nhiều kinh nghiệm.
Nếu là phóng viên lâu năm thì lúc nhìn thấy anh chỉ hận không thể đi đường vòng mà tránh, đừng nói đến chuyện chụp ảnh, sợ là ngay cả nhìn anh cũng không dám.
Trước kia Mộ Nhã Triết cực kỳ phản cảm với phóng viên mấy tờ báo giải trí.
Anh có xuất thân là hoàng thái tử của Đế Thăng, gia thế hiển hách, ngoại hình tuấn tú, đương nhiên trở thành đối tượng mà công chúng hiếu kỳ muốn tìm tòi khám phá.
Trong mắt công chúng, anh giống như thần tiên trên trời vậy.
Con người là một sự tồn tại rất buồn cười!
Lúc nào cũng muốn đi tìm tòi nghiên cứu mấy cái chuyện riêng tư của ngời khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.