Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 1988: Chương 1990: Cố Gắng, Đừng Buông Tay
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Cả người Vân Thi Thi bị lui về phía sau, Mộ Uyển Nhu giống như quyết tâm cùng đồng quy vu tận với cô, hai chân lùi ra đằng sau từng bước, ngả người xuống phía dưới!
Quán tính do bị kéo đi, cộng thêm Mộ Uyển Nhu nắm chặt tay cô không chịu buông ra, cho nên Vân Thi Thi cũng bị kéo theo xuống dưới.
"Đừng!"
Sau lưng truyền tới tiếng gào thét của Hoa Cẩm.
"Ha ha ha! Vân Thi Thi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Một giây trước khi té xuống, Mộ Uyển Nhu ngửa mặt lên trời cười to, dốc hết sức lực nguyền rủa cô một câu, ngay sau đó, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới!
Vân Thi Thi trở tay không kịp, bị cô ta kéo theo xuống lầu.
"A..."
Cảm giác mất trọng lực, thật là quá kinh khủng.
Mắt thấy dưới chân mình chính là độ cao hơn trăm mét.
Tưởng tượng đến cảnh mình bị té xuống, tan xương nát thịt, nhất định thê thảm không nỡ nhìn.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, hình ảnh hiện trường xác chết thê thảm thoáng hiện trước mắt cô.
Sau đó, là gương mặt tươi cười má lúm đồng tiền của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần hiện ra.
"Mẹ!"
Không ----
Cô không thể chết được!
Cô không thể chết được!
Ý chí sống còn mãnh liệt, làm cô giật mình một cái.
Vân Thi Thi dồn dập thở gấp, mắt thấy mình đang chơi vơi trên không, sắp rơi xuống đất!
Ngàn cân treo sợi tóc, cô dùng tất cả sức lực còn sót lại của mình, bất chợt, cô đưa hai tay ra, bám chặt lên lằn ranh sân thượng, miễn cưỡng ổn định được trọng tâm, chỉ là, cả cơ thể cô đang treo lủng lẳng trên một tòa nhà cao tầng.
Cô nhìn xuống dưới chân mình, đèn đường sáng trưng, xe cộ đông đúc, thành phố thật phồn hoa, thịnh vượng.
Con người nhỏ bé như con kiến.
Sợ độ cao, cô không dám cúi đầu nhìn nữa, chỉ liếc thấy thân ảnh Mộ Uyển Nhu rơi tự do xuống, tay chân giãn ra, vẫn còn điên loạn cười to, vô cùng thê lương, hình ảnh mờ mịt, giống như trang giấy mỏng, phiêu diêu trong gió rét.
Giờ phút này, tính mạng con người lại trở nên quá yếu ớt, bị gió lớn lạnh lẽo thổi qua, bay bổng đáp xuống mặt đất!
Sau đó là một tiếng "ầm" vang lên thật lớn.
Mặc dù đang ở độ cao hơn một trăm mét, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng âm thanh cơ thể cô ta va chạm với mặt đất, thậm chí còn có tiếng kêu sợ hãi của người qua đường, rợn cả tóc gáy.
Vân Thi Thi nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh con người liều mạng nhảy xuống địa ngục, thì ra lại kinh hãi đến như vậy!
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Vân Thi Thi vừa khóc, vừa cố gắng bám chặt lằn ranh, cô dốc sức muốn nâng cơ thể mình lên, nhưng lực cánh tay căn bản không đủ để chống đỡ toàn bộ sức nặng.
Trước đây khi xem trên ti vi, thấy mấy người bám trụ lên vách đá, cô luôn cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí là bất lực.
Vậy mà đích thân được trải nghiệm, mới biết, năng lực của con người yếu ớt đến như vậy.
Hai tay cô sắp tuột khỏi lằn ranh rồi, cô không biết, nếu không có ai đến đây giúp cô, cô còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nếu mà hơi lơ là một chút, cho dù chỉ buông lỏng một chút thôi, cô sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc sống này!
Tưởng tượng đến hình ảnh thi thể rơi trên mặt đất, tứ chi vặn vẹo, sứt đầu mẻ trán, Vân Thi Thi sợ hãi hồn vía lên mây.
Cô vốn cho rằng, cô rất dũng cảm, căn bản không sợ cái chết uy hiếp.
Vậy mà khi đối diện với cái chết, một người có thông minh, mạnh mẽ, cường đại đến thế nào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cô phát hiện, thì ra mình sợ chết như vậy.
"Chịu đựng... Thi Thi..."
Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Quán tính do bị kéo đi, cộng thêm Mộ Uyển Nhu nắm chặt tay cô không chịu buông ra, cho nên Vân Thi Thi cũng bị kéo theo xuống dưới.
"Đừng!"
Sau lưng truyền tới tiếng gào thét của Hoa Cẩm.
"Ha ha ha! Vân Thi Thi, chúng ta cùng nhau xuống địa ngục đi!"
Một giây trước khi té xuống, Mộ Uyển Nhu ngửa mặt lên trời cười to, dốc hết sức lực nguyền rủa cô một câu, ngay sau đó, cả người nhanh chóng rơi xuống dưới!
Vân Thi Thi trở tay không kịp, bị cô ta kéo theo xuống lầu.
"A..."
Cảm giác mất trọng lực, thật là quá kinh khủng.
Mắt thấy dưới chân mình chính là độ cao hơn trăm mét.
Tưởng tượng đến cảnh mình bị té xuống, tan xương nát thịt, nhất định thê thảm không nỡ nhìn.
Trong nháy mắt, thời gian như ngừng trôi, hình ảnh hiện trường xác chết thê thảm thoáng hiện trước mắt cô.
Sau đó, là gương mặt tươi cười má lúm đồng tiền của Hữu Hữu và Tiểu Dịch Thần hiện ra.
"Mẹ!"
Không ----
Cô không thể chết được!
Cô không thể chết được!
Ý chí sống còn mãnh liệt, làm cô giật mình một cái.
Vân Thi Thi dồn dập thở gấp, mắt thấy mình đang chơi vơi trên không, sắp rơi xuống đất!
Ngàn cân treo sợi tóc, cô dùng tất cả sức lực còn sót lại của mình, bất chợt, cô đưa hai tay ra, bám chặt lên lằn ranh sân thượng, miễn cưỡng ổn định được trọng tâm, chỉ là, cả cơ thể cô đang treo lủng lẳng trên một tòa nhà cao tầng.
Cô nhìn xuống dưới chân mình, đèn đường sáng trưng, xe cộ đông đúc, thành phố thật phồn hoa, thịnh vượng.
Con người nhỏ bé như con kiến.
Sợ độ cao, cô không dám cúi đầu nhìn nữa, chỉ liếc thấy thân ảnh Mộ Uyển Nhu rơi tự do xuống, tay chân giãn ra, vẫn còn điên loạn cười to, vô cùng thê lương, hình ảnh mờ mịt, giống như trang giấy mỏng, phiêu diêu trong gió rét.
Giờ phút này, tính mạng con người lại trở nên quá yếu ớt, bị gió lớn lạnh lẽo thổi qua, bay bổng đáp xuống mặt đất!
Sau đó là một tiếng "ầm" vang lên thật lớn.
Mặc dù đang ở độ cao hơn một trăm mét, nhưng cô vẫn có thể nghe thấy rất rõ ràng âm thanh cơ thể cô ta va chạm với mặt đất, thậm chí còn có tiếng kêu sợ hãi của người qua đường, rợn cả tóc gáy.
Vân Thi Thi nhắm chặt hai mắt, lần đầu tiên tận mắt chứng kiến cảnh con người liều mạng nhảy xuống địa ngục, thì ra lại kinh hãi đến như vậy!
Nước mắt từ khóe mắt chảy xuống.
Vân Thi Thi vừa khóc, vừa cố gắng bám chặt lằn ranh, cô dốc sức muốn nâng cơ thể mình lên, nhưng lực cánh tay căn bản không đủ để chống đỡ toàn bộ sức nặng.
Trước đây khi xem trên ti vi, thấy mấy người bám trụ lên vách đá, cô luôn cảm thấy thật khẩn trương, thậm chí là bất lực.
Vậy mà đích thân được trải nghiệm, mới biết, năng lực của con người yếu ớt đến như vậy.
Hai tay cô sắp tuột khỏi lằn ranh rồi, cô không biết, nếu không có ai đến đây giúp cô, cô còn có thể kiên trì được bao lâu nữa.
Nếu mà hơi lơ là một chút, cho dù chỉ buông lỏng một chút thôi, cô sẽ mãi mãi rời khỏi cuộc sống này!
Tưởng tượng đến hình ảnh thi thể rơi trên mặt đất, tứ chi vặn vẹo, sứt đầu mẻ trán, Vân Thi Thi sợ hãi hồn vía lên mây.
Cô vốn cho rằng, cô rất dũng cảm, căn bản không sợ cái chết uy hiếp.
Vậy mà khi đối diện với cái chết, một người có thông minh, mạnh mẽ, cường đại đến thế nào cũng sẽ cảm thấy sợ hãi.
Cô phát hiện, thì ra mình sợ chết như vậy.
"Chịu đựng... Thi Thi..."
Một giọng nói yếu ớt truyền đến.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.