Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2143: Chương 2145: Em Mang Thai Rồi (5)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Dù sao Mạnh Tinh Tuyết vẫn còn nhỏ tuổi, cũng không biết thân thể mình bị làm sao, vì thế khẩn trương lên mạng tìm hiểu, cuối cùng phát hiện có khả năng cô ta mang thai rồi.
Mạnh Tinh Tuyết vẫn không an tâm lại đến bệnh viện phụ sản kiểm tra một lượt, cuối cùng cũng có kết quả, cô ta đã mang thai 4 tuần.
Đối với sự xuất hiện của đứa trẻ này, cô ta thật sự không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Bởi vì cô ta còn trẻ như vậy, mới có mười tám tuổi!
Bây giờ hầu hết những cô gái ở độ tuổi này còn đang đi học, tuy nhiên bởi vì gia cảnh bần hàn nên cô ta sớm đã bỏ học, bước vào xã hội, nhưng dù sao cũng mới có mười tám tuổi, hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào.
Bác sĩ thấy độ tuổi của cô ta thì cẩn thận nhìn cô hỏi có cần đứa bé này không, có muốn phá thai không, cô ta theo bản năng cự tuyệt!
Có lẽ thời điểm đó, nhìn thây hình hài nhỏ bé trên tấm hình siêu âm, tình mẹ nổi lên mà không tự chủ có ý muốn bảo vệ đứa bé này.
Trước kia cô ta cực kỳ chán ghét trẻ con, thay vì nói chán ghét, chi bằng nói là bài xích!
Chỉ khi phát hiện ra mình sắp làm mẹ mới có một loại vui sướng trước nay chưa từng có.
Bởi vì, cô ta yêu người đàn ông này, mà đứa bé trong bụng là cốt nhục của hai người, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng nảy sinh tình yêu thương từ đáy lòng với đứa nhỏ này.
Cả đêm đấu tranh tư tưởng, vốn muốn gọi điện hỏi ý kiến anh ta, nhưng lại nhớ rõ lời anh ta từng nói, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng gọi điện quấy rầy sinh hoạt của anh ta.
Do dự mãi, cuối cùng cô ta cũng buông tay xuống, quyết định tạm thời giữ lại bí mật này.
Đợi đến khi anh ta đến thì nói cũng không muộn.
Mấy buổi tối như vậy, cô ta mới điểu chỉnh được tâm trạng của mình.
Mạnh Tinh Tuyết vui vẻ ôm anh ta, kích động nói bao nhiêu thứ, ví dụ như cảm giác của cô ta sau khi mang thai, tâm tình cũng không giống như trước, lại nói với anh ta những ảo tưởng về tương lai, ví dụ như hy vọng đứa bé sinh ra là một bé trai, sau này lớn lên có thể giống như anh ta, có điều nếu có thể sinh được một tiểu công chúa xinh đẹp cũng không tệ.
Mạnh Tinh Tuyết lớn lên ở quê, cũng coi như trải qua sự đau khổ của tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên trong lòng cô ta tự nhủ, dù là con trai hay con gái cô ta đều thích.
Dù sao, đây cũng con của bọn họ!
Sau cùng, cô ta dựa vào vai Mộ Yến Thừa, đưa ra một ý tưởng.
“Yến Thừa, không bằng... Chúng ta kết hôn đi?!"
Mặc dù cô ta còn chưa đủ tuổi kết hôn, nhưng như ở quê cô ta, rất nhiều cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi đã kết hôn sinh con, đợi sau khi đứa bé lớn lên thì đi bổ sung giấy tờ cũng không muộn.
Có thể cử hành hôn lễ trước.
Mạnh Tinh Tuyết hy vọng có thể tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, so với việc trở thành một người mẹ, cô ta càng mong muốn có thể xinh đẹp sánh vai bên Mộ Yến Thừa bước vào lễ đường.
Đây là những gì cô ta tha thiết ao ước.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết quyến rũ nhìn anh ta, ánh mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc, như thể chắc chắn anh ta sẽ đáp ứng chuyện ngày vậy.
Ai ngờ, bỗng nhiên Mộ Yến Thừa lại mặt không đổi sắc tách cánh tay cô ta đang ôm lấy tay mình, cười nhàn nhạt, giễu cợt!
“Không thể!”
Mạnh Tinh Tuyết lập tức ngẩn người, ý cười trên mặt còn chưa kịp rút đi đã cứng đờ lại, ngơ ngẩn lặp lại câu nói kia của anh ta: “Không… Không thể…?”
Mộ Yến Thừa lặp lại lần nữa: “Tôi nói không thể kết hôn với cô!”
Mạnh Tinh Tuyết vẫn không an tâm lại đến bệnh viện phụ sản kiểm tra một lượt, cuối cùng cũng có kết quả, cô ta đã mang thai 4 tuần.
Đối với sự xuất hiện của đứa trẻ này, cô ta thật sự không có bất kỳ sự chuẩn bị nào.
Bởi vì cô ta còn trẻ như vậy, mới có mười tám tuổi!
Bây giờ hầu hết những cô gái ở độ tuổi này còn đang đi học, tuy nhiên bởi vì gia cảnh bần hàn nên cô ta sớm đã bỏ học, bước vào xã hội, nhưng dù sao cũng mới có mười tám tuổi, hoàn toàn không có chút chuẩn bị tâm lý nào.
Bác sĩ thấy độ tuổi của cô ta thì cẩn thận nhìn cô hỏi có cần đứa bé này không, có muốn phá thai không, cô ta theo bản năng cự tuyệt!
Có lẽ thời điểm đó, nhìn thây hình hài nhỏ bé trên tấm hình siêu âm, tình mẹ nổi lên mà không tự chủ có ý muốn bảo vệ đứa bé này.
Trước kia cô ta cực kỳ chán ghét trẻ con, thay vì nói chán ghét, chi bằng nói là bài xích!
Chỉ khi phát hiện ra mình sắp làm mẹ mới có một loại vui sướng trước nay chưa từng có.
Bởi vì, cô ta yêu người đàn ông này, mà đứa bé trong bụng là cốt nhục của hai người, yêu ai yêu cả đường đi, cho nên cũng nảy sinh tình yêu thương từ đáy lòng với đứa nhỏ này.
Cả đêm đấu tranh tư tưởng, vốn muốn gọi điện hỏi ý kiến anh ta, nhưng lại nhớ rõ lời anh ta từng nói, không có chuyện gì đặc biệt quan trọng thì đừng gọi điện quấy rầy sinh hoạt của anh ta.
Do dự mãi, cuối cùng cô ta cũng buông tay xuống, quyết định tạm thời giữ lại bí mật này.
Đợi đến khi anh ta đến thì nói cũng không muộn.
Mấy buổi tối như vậy, cô ta mới điểu chỉnh được tâm trạng của mình.
Mạnh Tinh Tuyết vui vẻ ôm anh ta, kích động nói bao nhiêu thứ, ví dụ như cảm giác của cô ta sau khi mang thai, tâm tình cũng không giống như trước, lại nói với anh ta những ảo tưởng về tương lai, ví dụ như hy vọng đứa bé sinh ra là một bé trai, sau này lớn lên có thể giống như anh ta, có điều nếu có thể sinh được một tiểu công chúa xinh đẹp cũng không tệ.
Mạnh Tinh Tuyết lớn lên ở quê, cũng coi như trải qua sự đau khổ của tư tưởng trọng nam khinh nữ, nên trong lòng cô ta tự nhủ, dù là con trai hay con gái cô ta đều thích.
Dù sao, đây cũng con của bọn họ!
Sau cùng, cô ta dựa vào vai Mộ Yến Thừa, đưa ra một ý tưởng.
“Yến Thừa, không bằng... Chúng ta kết hôn đi?!"
Mặc dù cô ta còn chưa đủ tuổi kết hôn, nhưng như ở quê cô ta, rất nhiều cô gái mới mười sáu, mười bảy tuổi đã kết hôn sinh con, đợi sau khi đứa bé lớn lên thì đi bổ sung giấy tờ cũng không muộn.
Có thể cử hành hôn lễ trước.
Mạnh Tinh Tuyết hy vọng có thể tổ chức đám cưới càng sớm càng tốt, so với việc trở thành một người mẹ, cô ta càng mong muốn có thể xinh đẹp sánh vai bên Mộ Yến Thừa bước vào lễ đường.
Đây là những gì cô ta tha thiết ao ước.
Vẻ mặt Mạnh Tinh Tuyết quyến rũ nhìn anh ta, ánh mắt sáng ngời tràn đầy hạnh phúc, như thể chắc chắn anh ta sẽ đáp ứng chuyện ngày vậy.
Ai ngờ, bỗng nhiên Mộ Yến Thừa lại mặt không đổi sắc tách cánh tay cô ta đang ôm lấy tay mình, cười nhàn nhạt, giễu cợt!
“Không thể!”
Mạnh Tinh Tuyết lập tức ngẩn người, ý cười trên mặt còn chưa kịp rút đi đã cứng đờ lại, ngơ ngẩn lặp lại câu nói kia của anh ta: “Không… Không thể…?”
Mộ Yến Thừa lặp lại lần nữa: “Tôi nói không thể kết hôn với cô!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.