Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2190: Chương 2192: Thù Đến Tận Xương, Hận Đến Tận Tủy
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Hiện giờ cô ta thù đến tận xương, hận đến tận tủy, yêu hận đối với Mộ Nhã Triết khiến cô ta nhận ra bản thân như một con hề ngu ngốc, làm mọi thứ tất cả đều biến thành trò cười cho thiên hạ!
Một đường trải qua bao gia khổ để rồi cuối cùng rơi vào kết cục này?
Những mâu thuẫn, khúc mắc trong lòng Tống Ân Nhã như thế nào cũng không thể tiêu biến được.
"Con gái của mẹ ưu tú như thế, rõ ràng là cậu ta không có mắt! Con gái, con nghĩ thông một chút đi!" Giang Khởi Mộng lại dịu dàng trấn an cô ta.
Tống Ân Nhã nghiến răng nghiến lợi, lúc này trong lòng mới thông suốt một chút.
Anh Mộ!
Anh chờ, tất cả nhục nhã hôm nay tôi phải gánh chịu, một ngày kia, tôi nhất định sẽ trả lại hết cho anh!
Buổi tối, Tống Chính Quốc từ bữa tiệc trở về, mặt mày liền có chút cau có.
Giang Khởi Mộng vừa mới dỗ dành con gái xong liền thấy sắc mặt ông ta âm trầm lại có chút không yên lòng, khiến bà ta cảm thấy bồn chồn: "Chính Quốc, ông sao thế?! Sao sắc mặt lại khó coi vậy."
"Hôm nay bà đến bệnh viện rồi chứ?"
Ông ta không có trả lời câu hỏi của bà ta mà hỏi lại.
Giang Khởi Mộng gật đầu nói: "Làm xét nghiệm hai lần, kết quả báo cáo đều khẳng định là con của Mộ Yến Thừa!"
Tống Chính Quốc cũng không lấy làm vui mừng mà càng thêm lo lắng trùng trùng: "Hôm nay, tôi nghe được người nhà họ Mộ bên kia không giống như là biết chuyện này!"
"Tôi đã xử lý rất sạch sẽ chuyện của Ân Nhã, không có ai biết, nhà họ Mộ không biết là chuyện đương nhiên."
"Vấn đề không phải cái này."
"Hả? Vậy là..."
Tống Chính Quốc bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái, bất thình lình nói: "Mộ Lâm Phong đã an bài chuyện liên hôn cho Mộ Yến Thừa! Bà có biết chuyện này không?!"
Giang Khởi Mộng như bị sét đánh, thơ thẩn cả người: "Liên hôn?"
"Phải! Nghe nói, đã tìm xong rồi, có điều tôi lại nghe nói, Mộ Lâm Phong vừa mắt con gái thứ 3 nhà họ Lâm!"
"Lâm Tuyết Nhã?!"
"Phải!"
Sắc mặt Giang Khởi Mộng cũng dần trở nên khó coi, vẻ mặt bà ta đầy lo lắng, nói: "Nhà họ Lâm...Kia đúng là danh môn vọng tộc! Xuất thân của Lâm Tuyết Nhã rất cao, chẳng những gia thế tốt mà bản thân cô ta cũng rất xuất sắc, tuy đứng thứ 3 trong nhà nhưng tại nhà họ Lâm vẫn luôn được cưng chiều yêu thương! Mộ Lâm Phong nhìn trúng cô ta cũng không phải chuyện gì lạ! Vậy... Ân Nhã phải làm sao bây giờ?!"
Tống Chính Quốc cố áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này!"
Giang Khởi Mộng đề nghị: "Nếu không chúng ta hẹn Yến Thừa ra nói chuyện?!"
"Tạm thời không vội!Con gái thứ 3 nhà họ Lâm kia, tính tình vốn rất cao ngạo, nếu là Mộ Nhã Triết thì cũng thôi, nhưng nếu là thằng nhóc Mộ Yến Thừa thì…, Lâm Tuyết Nhã sẽ không để yên! Chuyện này, không thể quá vội, nếu không sẽ biến thành nhà họ Tống chúng ta mất mặt!"
"Vậy, tạm thời nhịn một chút, làm việc tùy vào hoàn cảnh, ý ông là thế đúng không?!"
"Ừ!"
Tống Chính Quốc gật đầu, bỗng nhiên quan tâm hỏi: "Tâm tình Ân Nhã thế nào rồi? Ổn định chút nào chưa."
"Thông suốt chút rồi, chỉ là, nỗi đau trong lòng thì không thể trong chốc lát mà khỏi được!"
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Việc kia thế nào rồi?! Chuyện hôm qua ông đã đồng ý với Nhã Triết đó!"
"Tiền bịt miệng sao?!"
"Ừ!"
Nhất thời sắc mặt Tống Chính Quốc tối sầm lại, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu cậu ta đã muốn mảnh đất kia thì cho cậu ta đi! Trừ cách đó ra cũng không còn cách nào khác! Tạm thời coi như cậu ta được hời!"
"Như vậy... Thật sự ổn chứ?! mảnh đất kia chính là tấc đất tấc vàng, đã không thể dùng tiền đánh giá!!"
Tống Chính Quốc tức giận nói: "Chẳng thế thì còn cách khác sao?! Còn cần bà dạy tôi sao?!"
Một đường trải qua bao gia khổ để rồi cuối cùng rơi vào kết cục này?
Những mâu thuẫn, khúc mắc trong lòng Tống Ân Nhã như thế nào cũng không thể tiêu biến được.
"Con gái của mẹ ưu tú như thế, rõ ràng là cậu ta không có mắt! Con gái, con nghĩ thông một chút đi!" Giang Khởi Mộng lại dịu dàng trấn an cô ta.
Tống Ân Nhã nghiến răng nghiến lợi, lúc này trong lòng mới thông suốt một chút.
Anh Mộ!
Anh chờ, tất cả nhục nhã hôm nay tôi phải gánh chịu, một ngày kia, tôi nhất định sẽ trả lại hết cho anh!
Buổi tối, Tống Chính Quốc từ bữa tiệc trở về, mặt mày liền có chút cau có.
Giang Khởi Mộng vừa mới dỗ dành con gái xong liền thấy sắc mặt ông ta âm trầm lại có chút không yên lòng, khiến bà ta cảm thấy bồn chồn: "Chính Quốc, ông sao thế?! Sao sắc mặt lại khó coi vậy."
"Hôm nay bà đến bệnh viện rồi chứ?"
Ông ta không có trả lời câu hỏi của bà ta mà hỏi lại.
Giang Khởi Mộng gật đầu nói: "Làm xét nghiệm hai lần, kết quả báo cáo đều khẳng định là con của Mộ Yến Thừa!"
Tống Chính Quốc cũng không lấy làm vui mừng mà càng thêm lo lắng trùng trùng: "Hôm nay, tôi nghe được người nhà họ Mộ bên kia không giống như là biết chuyện này!"
"Tôi đã xử lý rất sạch sẽ chuyện của Ân Nhã, không có ai biết, nhà họ Mộ không biết là chuyện đương nhiên."
"Vấn đề không phải cái này."
"Hả? Vậy là..."
Tống Chính Quốc bỗng liếc mắt nhìn bà ta một cái, bất thình lình nói: "Mộ Lâm Phong đã an bài chuyện liên hôn cho Mộ Yến Thừa! Bà có biết chuyện này không?!"
Giang Khởi Mộng như bị sét đánh, thơ thẩn cả người: "Liên hôn?"
"Phải! Nghe nói, đã tìm xong rồi, có điều tôi lại nghe nói, Mộ Lâm Phong vừa mắt con gái thứ 3 nhà họ Lâm!"
"Lâm Tuyết Nhã?!"
"Phải!"
Sắc mặt Giang Khởi Mộng cũng dần trở nên khó coi, vẻ mặt bà ta đầy lo lắng, nói: "Nhà họ Lâm...Kia đúng là danh môn vọng tộc! Xuất thân của Lâm Tuyết Nhã rất cao, chẳng những gia thế tốt mà bản thân cô ta cũng rất xuất sắc, tuy đứng thứ 3 trong nhà nhưng tại nhà họ Lâm vẫn luôn được cưng chiều yêu thương! Mộ Lâm Phong nhìn trúng cô ta cũng không phải chuyện gì lạ! Vậy... Ân Nhã phải làm sao bây giờ?!"
Tống Chính Quốc cố áp chế lửa giận trong lòng, nói: "Tôi cũng đang suy nghĩ vấn đề này!"
Giang Khởi Mộng đề nghị: "Nếu không chúng ta hẹn Yến Thừa ra nói chuyện?!"
"Tạm thời không vội!Con gái thứ 3 nhà họ Lâm kia, tính tình vốn rất cao ngạo, nếu là Mộ Nhã Triết thì cũng thôi, nhưng nếu là thằng nhóc Mộ Yến Thừa thì…, Lâm Tuyết Nhã sẽ không để yên! Chuyện này, không thể quá vội, nếu không sẽ biến thành nhà họ Tống chúng ta mất mặt!"
"Vậy, tạm thời nhịn một chút, làm việc tùy vào hoàn cảnh, ý ông là thế đúng không?!"
"Ừ!"
Tống Chính Quốc gật đầu, bỗng nhiên quan tâm hỏi: "Tâm tình Ân Nhã thế nào rồi? Ổn định chút nào chưa."
"Thông suốt chút rồi, chỉ là, nỗi đau trong lòng thì không thể trong chốc lát mà khỏi được!"
Giang Khởi Mộng bỗng nhiên nhớ tới cái gì, khẩn trương hỏi: "Việc kia thế nào rồi?! Chuyện hôm qua ông đã đồng ý với Nhã Triết đó!"
"Tiền bịt miệng sao?!"
"Ừ!"
Nhất thời sắc mặt Tống Chính Quốc tối sầm lại, thở dài một hơi, bất đắc dĩ lắc đầu: "Nếu cậu ta đã muốn mảnh đất kia thì cho cậu ta đi! Trừ cách đó ra cũng không còn cách nào khác! Tạm thời coi như cậu ta được hời!"
"Như vậy... Thật sự ổn chứ?! mảnh đất kia chính là tấc đất tấc vàng, đã không thể dùng tiền đánh giá!!"
Tống Chính Quốc tức giận nói: "Chẳng thế thì còn cách khác sao?! Còn cần bà dạy tôi sao?!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.