Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2341: Chương 2343: Tuyệt Vọng Bao Nhiêu Thì Hận Bấy Nhiêu
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Đêm tối thê lương, không thấy bất luận điểm nhỏ nào.
Tối hôm đó, ông tan làm về nhà, sau khi đỗ xe ở ga ra, đi con đường nhỏ vào tòa nhà, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng xa lạ.
“Vân Nghiệp Trình!”
Giọng nói u ám, gọi thẳng họ tên.
Vân Nghiệp Trình lập tức ngẩn người, sắc mặt kinh hoảng xoay người, lại thấy phía sau, một cô gái chùm kín mũ, u ám trong bóng đêm, hai tay cô ta cho vào trong túi, lẳng lặng đứng sau ông, mặt không chút thay đổi.
Trên mặt của cô ta, u ám nói không nên lời, rõ ràng gương mặt quen thuộc như vậy, không biết có phải do vết sẹo hung dữ trên mặt, với biểu tình lạnh như băng, cho nên khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Vân Nghiệp Trình là bất ngờ và vui mừng!
“Na Na?”
Ông lập tức nhận ra giọng nói này, đánh giá một lát, liếc mắt một cái nhận ra cô ta, đặc biệt vui mừng nghênh đón, kích động vạn phần ôm cô ta vào trong lòng.
“Con… Con còn sống sao? Con còn sống sao?”
Giọng nói bởi vì quá bất ngờ và vui mừng nên vô cùng run rẩy.
Ông chảy nước mắt, vừa gọi tên cô ta vừa cảm động nói, “Con còn sống, con còn sống! Vẫn còn sống là tốt rồi! Cha… Cha còn tưởng rằng con và mẹ con đều mất…”
Vân Na lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nói, “Đừng đụng vào tôi.”
Vân Nghiệp Trình giật mình, ông đâu có nghĩ đến cô ta vô tình như vậy, mở to hai mắt nhìn, vừa định đến gần, Vân Na lại lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhếch khóe môi, “Còn sống là tốt sao? Ha ha! Tôi không còn sống, không phải ông cực kỳ hạnh phúc sao? Tôi mất, không còn làm chướng ngại vật của ông nữa. Ông có tư cách gì nói với tôi, còn sống là tốt.”
Đêm 30, cô ta đứng ở sau cái cây bên ngoài biệt thự, ngăn cách bởi cánh cửa sổ, nhìn bên trong phòng khách, Vân Nghiệp Trình ôm Hữu Hữu, mặt mày hớn hở.
Tiếng ầm ĩ vui đùa bên tai cô ta, trái tim của cô ta còn lạnh hơn tuyết dày che phủ trên mặt đất.
Nghĩ đến đây, Vân Na đột nhiên nắm chặt bình axit sufuric trong túi tiền, tươi cười càng lạnh hơn.
Vân Nghiệp Trình không nhận thấy được mờ ám của cô ta, vẫn nơm nớp lo sợ gọi tên như trước, “Na Na…”
“Câm miệng!”
Mặt Vân Na không chút thay đổi nói, “Ông không có tư cách gọi tên tôi! Vân Na sao? Vân Na đã chết! Bây giờ đứng trước mặt ông, chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi!”
Một câu thấm vào tận xương, không hiểu sao làm ngực ông run lên một cái.
Ông căn bản không nghĩ tới, con gái bảo bối xuất hiện trước mặt ông lúc này, nghiễm nhiên là ác quỷ hóa thân, theo ông đến đây, là vì lấy đi tính mạng của ông.
“Con mất tích mấy tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Nghiệp Trình vô cùng đau đớn nói, “Cha còn tưởng rằng mẹ con mang con rời khỏi nơi này, khoảng thời gian trước, thi thể của mẹ con được phát hiện, cha cũng sợ con gặp bất trắc, lo lắng không thôi. Nhưng… mấy tháng nay, rốt cuộc con đi đâu?”
“Đi đâu sao? Ha ha… Lo lắng không thôi sao? Vân Nghiệp Trình, ông sẽ lo lắng sao? Vợ con mất tích, tôi thấy ông sống rất sung sướng, cực kỳ ung dung tự tại đấy thôi!”
Vân Na giống như nghe được truyện gì đó buồn cười.
Nếu không nhờ có cô ta, lúc này Lý Cầm vẫn còn chôn vùi dưới đáy biển, đừng nói là thi thể, ngay cả gân cốt da thịt cũng bị bầy cá rỉa sạch rồi!
Lo lắng sao?
“Tôi mất tích lâu như vậy, nhưng nhìn bộ dạng ông xem, yên tâm thoải mái, đây là người cha tốt của tôi đấy sao!”
Tối hôm đó, ông tan làm về nhà, sau khi đỗ xe ở ga ra, đi con đường nhỏ vào tòa nhà, phía sau đột nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc nhưng lạnh lùng xa lạ.
“Vân Nghiệp Trình!”
Giọng nói u ám, gọi thẳng họ tên.
Vân Nghiệp Trình lập tức ngẩn người, sắc mặt kinh hoảng xoay người, lại thấy phía sau, một cô gái chùm kín mũ, u ám trong bóng đêm, hai tay cô ta cho vào trong túi, lẳng lặng đứng sau ông, mặt không chút thay đổi.
Trên mặt của cô ta, u ám nói không nên lời, rõ ràng gương mặt quen thuộc như vậy, không biết có phải do vết sẹo hung dữ trên mặt, với biểu tình lạnh như băng, cho nên khiến người ta sởn gai ốc.
Nhưng phản ứng đầu tiên của Vân Nghiệp Trình là bất ngờ và vui mừng!
“Na Na?”
Ông lập tức nhận ra giọng nói này, đánh giá một lát, liếc mắt một cái nhận ra cô ta, đặc biệt vui mừng nghênh đón, kích động vạn phần ôm cô ta vào trong lòng.
“Con… Con còn sống sao? Con còn sống sao?”
Giọng nói bởi vì quá bất ngờ và vui mừng nên vô cùng run rẩy.
Ông chảy nước mắt, vừa gọi tên cô ta vừa cảm động nói, “Con còn sống, con còn sống! Vẫn còn sống là tốt rồi! Cha… Cha còn tưởng rằng con và mẹ con đều mất…”
Vân Na lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nói, “Đừng đụng vào tôi.”
Vân Nghiệp Trình giật mình, ông đâu có nghĩ đến cô ta vô tình như vậy, mở to hai mắt nhìn, vừa định đến gần, Vân Na lại lùi về phía sau một bước, lạnh lùng nhếch khóe môi, “Còn sống là tốt sao? Ha ha! Tôi không còn sống, không phải ông cực kỳ hạnh phúc sao? Tôi mất, không còn làm chướng ngại vật của ông nữa. Ông có tư cách gì nói với tôi, còn sống là tốt.”
Đêm 30, cô ta đứng ở sau cái cây bên ngoài biệt thự, ngăn cách bởi cánh cửa sổ, nhìn bên trong phòng khách, Vân Nghiệp Trình ôm Hữu Hữu, mặt mày hớn hở.
Tiếng ầm ĩ vui đùa bên tai cô ta, trái tim của cô ta còn lạnh hơn tuyết dày che phủ trên mặt đất.
Nghĩ đến đây, Vân Na đột nhiên nắm chặt bình axit sufuric trong túi tiền, tươi cười càng lạnh hơn.
Vân Nghiệp Trình không nhận thấy được mờ ám của cô ta, vẫn nơm nớp lo sợ gọi tên như trước, “Na Na…”
“Câm miệng!”
Mặt Vân Na không chút thay đổi nói, “Ông không có tư cách gọi tên tôi! Vân Na sao? Vân Na đã chết! Bây giờ đứng trước mặt ông, chỉ là một cô hồn dã quỷ mà thôi!”
Một câu thấm vào tận xương, không hiểu sao làm ngực ông run lên một cái.
Ông căn bản không nghĩ tới, con gái bảo bối xuất hiện trước mặt ông lúc này, nghiễm nhiên là ác quỷ hóa thân, theo ông đến đây, là vì lấy đi tính mạng của ông.
“Con mất tích mấy tháng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Vân Nghiệp Trình vô cùng đau đớn nói, “Cha còn tưởng rằng mẹ con mang con rời khỏi nơi này, khoảng thời gian trước, thi thể của mẹ con được phát hiện, cha cũng sợ con gặp bất trắc, lo lắng không thôi. Nhưng… mấy tháng nay, rốt cuộc con đi đâu?”
“Đi đâu sao? Ha ha… Lo lắng không thôi sao? Vân Nghiệp Trình, ông sẽ lo lắng sao? Vợ con mất tích, tôi thấy ông sống rất sung sướng, cực kỳ ung dung tự tại đấy thôi!”
Vân Na giống như nghe được truyện gì đó buồn cười.
Nếu không nhờ có cô ta, lúc này Lý Cầm vẫn còn chôn vùi dưới đáy biển, đừng nói là thi thể, ngay cả gân cốt da thịt cũng bị bầy cá rỉa sạch rồi!
Lo lắng sao?
“Tôi mất tích lâu như vậy, nhưng nhìn bộ dạng ông xem, yên tâm thoải mái, đây là người cha tốt của tôi đấy sao!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.