Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2347: Chương 2349: Mộ Yến Thừa Tên Khốn Nạn Này!
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Tuy anh ta phong lưu, cũng rất có nguyên tắc, phụ nữ không nên chạm, tuyệt đối sẽ không đụng linh tinh.
Nhưng…
Sao anh ta lại ở cùng Tống Ân Nhã?
Lục Cảnh Điềm nghĩ mãi không ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục Cảnh Điềm truy hỏi mãi, lúc này Tống Ân Nhã mới thổ lộ ‘Sự thật’, nói ra chuyện xảy ra đêm đó.
“Ngày đó, tớ ở quán bar ngẫu nhiên gặp được anh Yến Thừa, tớ thấy anh ấy ngồi một mình cô đơn trong góc uống rượu, tâm tình tích tụ, liền đi qua nhìn anh ấy, vốn muốn uống với anh ấy một chén, không ngờ uống xong một chén, anh ấy vậy mà say như chết rồi. Vì thế tớ nói đưa anh ấy về nhà.”
“…”
“Nhưng anh ấy sống chết không đồng ý về nhà, tớ không biết địa chỉ, tất nhiên không dám lỗ mãng, bởi vậy muốn làm người tốt, đưa anh ấy đến khách sạn!”
Lục Cảnh Điềm khẩn trương, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tớ đỡ anh ấy đi đến phòng trong khách sạn, đã bị anh ấy lập tức bế lên, sau đó… Bị anh ấy…”
Tống Ân Nhã nói đến đoạn thương tâm, ấm ức khóc lên, “Tớ kêu ‘Không muốn không muốn’, nhưng có thể là do say, ý thức không rõ, căn bản không nghe tớ nói. Cậu cũng biết rồi đấy, khí lực của phụ nữ, sao có thể phản kháng được đàn ông? Ở trên giường của khách sạn, anh ấy đem tớ… anh ấy đem tớ…”
Cô ta thương tâm khóc lên.
Lục Cảnh Điềm líu lưỡi, “Anh ấy ép buộc… cậu sao?”
Tống Ân Nhã bất lực che mặt, “Tớ nói không muốn! Nhưng anh ấy căn bản không nghe lời cầu xin của tớ! Chuyện đó… Chuyện đó là lần đầu tiên của tớ!”
Lục Cảnh Điềm nghe xong, vô cùng giận dữ, “Sau đó anh ấy nói như thế nào?”
Tống Ân Nhã lắc đầu, “Sau đó liền không giải quyết được gì! Sau khi anh ấy tỉnh táo lại, cũng áy náy nói, cũng sám hối, nói mình uống rượu làm hỏng việc, gây ra chuyện sai lầm… Một lần sai lầm đó, cứ như vậy anh ấy làm mất đi sự trong sạch của cô gái!”
Lục Cảnh Điềm cũng đau đớn khi nghe cô ta nói đến đó.
Những trí nhớ u ám thi nhau kéo đến, cô ta xiết chặt quả đấm, oán giận nói, “Đàn ông đều khốn nạn cả!”
Cô ta hỏi lại, “Sau đó thế nào, cậu uống thuốc không?”
“Uống thuốc sao?”
“Ai nha, là thuốc tránh thai đó! Thuốc tránh thai sau khi xong việc ấy, trong 72 tiếng đều dùng được!”
Vân Thi Thi kinh ngạc lắc lắc đầu, “Không có… Sau khi trở về, tớ quá rối loạn, thật sự quên mất chuyện này!”
“Vậy cậu… Có kiểm tra hay chưa?”
Ánh mắt Tống Ân Nhã buông xuống, cắn môi gật gật đầu.
Lục Cảnh Điềm vội vàng hỏi, “Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Hai vạch, chắc là… Có!”
Lục Cảnh Điềm nhíu mày.
Tống Ân Nhã đột nhiên lấy một cái hộp ra từ trong túi xách.
Hộp bỏ que thử thai, cô ta lấy một cái que từ trong hộp ra, cho Lục Cảnh Điềm nhìn xem.
Lục Cảnh Điềm lấy qua, kinh ngạc nói, “Thật sự có sao?”
“Không biết cái này có đúng hay không…”
Vẻ mặt Tống Ân Nhã mờ mịt ngập ngừng.
Lục Cảnh Điểm nói, “Chưa kiểm tra bằng que thử thai, không nhất định là mang thai, nhưng một khi đã kiểm tra, chắc chắn mang thai rồi.”
Nói xong, cô ta căm giận nghiến răng nghiến lợi, “Mộ Yến Thừa tên khốn nạn đó! Tớ cho rằng anh ta luôn hiểu được cái gì là đúng mực!”
Tình cảm hai người nhiều năm như vậy, chưa nói tới thân như anh em, nhưng mà lúc này, Lục Cảnh Điềm có lẽ nghĩ tới một chút chuyện cũ, thế cho nên nảy sinh đồng cảm, lòng đầy căm phẫn.
“Cảnh Điềm, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Có thể làm sao bây giờ?”
Nhưng…
Sao anh ta lại ở cùng Tống Ân Nhã?
Lục Cảnh Điềm nghĩ mãi không ra.
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”
Lục Cảnh Điềm truy hỏi mãi, lúc này Tống Ân Nhã mới thổ lộ ‘Sự thật’, nói ra chuyện xảy ra đêm đó.
“Ngày đó, tớ ở quán bar ngẫu nhiên gặp được anh Yến Thừa, tớ thấy anh ấy ngồi một mình cô đơn trong góc uống rượu, tâm tình tích tụ, liền đi qua nhìn anh ấy, vốn muốn uống với anh ấy một chén, không ngờ uống xong một chén, anh ấy vậy mà say như chết rồi. Vì thế tớ nói đưa anh ấy về nhà.”
“…”
“Nhưng anh ấy sống chết không đồng ý về nhà, tớ không biết địa chỉ, tất nhiên không dám lỗ mãng, bởi vậy muốn làm người tốt, đưa anh ấy đến khách sạn!”
Lục Cảnh Điềm khẩn trương, “Sau đó thì sao?”
“Sau đó, tớ đỡ anh ấy đi đến phòng trong khách sạn, đã bị anh ấy lập tức bế lên, sau đó… Bị anh ấy…”
Tống Ân Nhã nói đến đoạn thương tâm, ấm ức khóc lên, “Tớ kêu ‘Không muốn không muốn’, nhưng có thể là do say, ý thức không rõ, căn bản không nghe tớ nói. Cậu cũng biết rồi đấy, khí lực của phụ nữ, sao có thể phản kháng được đàn ông? Ở trên giường của khách sạn, anh ấy đem tớ… anh ấy đem tớ…”
Cô ta thương tâm khóc lên.
Lục Cảnh Điềm líu lưỡi, “Anh ấy ép buộc… cậu sao?”
Tống Ân Nhã bất lực che mặt, “Tớ nói không muốn! Nhưng anh ấy căn bản không nghe lời cầu xin của tớ! Chuyện đó… Chuyện đó là lần đầu tiên của tớ!”
Lục Cảnh Điềm nghe xong, vô cùng giận dữ, “Sau đó anh ấy nói như thế nào?”
Tống Ân Nhã lắc đầu, “Sau đó liền không giải quyết được gì! Sau khi anh ấy tỉnh táo lại, cũng áy náy nói, cũng sám hối, nói mình uống rượu làm hỏng việc, gây ra chuyện sai lầm… Một lần sai lầm đó, cứ như vậy anh ấy làm mất đi sự trong sạch của cô gái!”
Lục Cảnh Điềm cũng đau đớn khi nghe cô ta nói đến đó.
Những trí nhớ u ám thi nhau kéo đến, cô ta xiết chặt quả đấm, oán giận nói, “Đàn ông đều khốn nạn cả!”
Cô ta hỏi lại, “Sau đó thế nào, cậu uống thuốc không?”
“Uống thuốc sao?”
“Ai nha, là thuốc tránh thai đó! Thuốc tránh thai sau khi xong việc ấy, trong 72 tiếng đều dùng được!”
Vân Thi Thi kinh ngạc lắc lắc đầu, “Không có… Sau khi trở về, tớ quá rối loạn, thật sự quên mất chuyện này!”
“Vậy cậu… Có kiểm tra hay chưa?”
Ánh mắt Tống Ân Nhã buông xuống, cắn môi gật gật đầu.
Lục Cảnh Điềm vội vàng hỏi, “Kết quả kiểm tra thế nào?”
“Hai vạch, chắc là… Có!”
Lục Cảnh Điềm nhíu mày.
Tống Ân Nhã đột nhiên lấy một cái hộp ra từ trong túi xách.
Hộp bỏ que thử thai, cô ta lấy một cái que từ trong hộp ra, cho Lục Cảnh Điềm nhìn xem.
Lục Cảnh Điềm lấy qua, kinh ngạc nói, “Thật sự có sao?”
“Không biết cái này có đúng hay không…”
Vẻ mặt Tống Ân Nhã mờ mịt ngập ngừng.
Lục Cảnh Điểm nói, “Chưa kiểm tra bằng que thử thai, không nhất định là mang thai, nhưng một khi đã kiểm tra, chắc chắn mang thai rồi.”
Nói xong, cô ta căm giận nghiến răng nghiến lợi, “Mộ Yến Thừa tên khốn nạn đó! Tớ cho rằng anh ta luôn hiểu được cái gì là đúng mực!”
Tình cảm hai người nhiều năm như vậy, chưa nói tới thân như anh em, nhưng mà lúc này, Lục Cảnh Điềm có lẽ nghĩ tới một chút chuyện cũ, thế cho nên nảy sinh đồng cảm, lòng đầy căm phẫn.
“Cảnh Điềm, tớ nên làm gì bây giờ?”
“Có thể làm sao bây giờ?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.