Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2557: Chương 2559: Một Tin Tức Tốt, Một Tin Tức Xấu
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Sau khi hai ngày chụp ảnh kết thúc, mọi người liền lên đường về nước.
Sau khi về nước, Vân Thi Thi lập tức đến đoàn làm phim, nhưng mà cô vừa mới trở lại đoàn làm phim, lại nghe Mộc Tịch thao thao bất tuyệt nói về mấy chuyện xảy ra gần đây khi cô không ở trong nước.
“Thi Thi, có một tin tức xấu, và một tin tức tốt, cô muốn nghe cái nào?”
Vân Thi Thi nói, “Không cần thừa nước đục thả câu, nói hai cái luôn đi!”
“Ừm! Vậy tôi không cố làm ra vẻ huyền bí nữa!”
Mộc Tịch dừng một chút, lập tức nhỏ giọng nói, “Cô biết không? Mấy ngày hôm trước, Lục Cảnh Điềm nhảy lầu tự sát!”
Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên kinh ngạc, sửng sốt mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin trừng mắt nhìn cô ấy.
“Cái gì?”
“Cô không nghe sai đâu, cũng không cần phải hoài nghi tính chân thật của chuyện này, bởi vì vài ngày trước, nghi thức tạm biệt Lục Cảnh Điềm đã được cử hành, rất nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí đều đến tham dự.”
“Vô duyên vô cớ, sao có thể tự sát được?”
Vân Thi Thi cảm thấy có chút kỳ lạ bên trong, “Có chút kỳ lạ nha! Không phải cô ta phẫu thuật rất thành công sao? Hơn nữa, trước khi tôi ra nước ngoài, lại nghe nói cô ta đã bình an qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ quẩn trong lòng được?”
Mộc Tịch mờ mịt lắc lắc đầu, “Tin tức này đến rất đột ngột, lúc đó cô ở nước ngoài, tất nhiên không có khả năng nói với cô, sợ quấy rầy tâm tình của cô. Huống hồ, chuyện này đối với chúng ta cũng không có gì lớn, Tần Chu đã thông qua Microblogging của cô, phát biểu thương tiếc trên Microblogging.”
Vân Thi Thi vẫn không thể tưởng tượng nổi, trầm giọng nói, “Tôi chỉ cảm thấy quá kỳ lạ rồi. Tính tình Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ như vậy, nếu phẫu thuật thuận lợi, sao lại nghĩ quẩn trong lòng?”
“Chắc là vì quá hiếu thắng thôi?”
Mộc Tịch dừng một chút, lại nói, “Cô biết không? Khi tôi và Tần Chu còn có giám đốc Qúy đến bệnh viện xử lý hậu sự của Lục Cảnh Điềm, cơ duyên xảo hợp, thấy qua dung nhan người chết một lần…”
Nói đến đây, cô ấy hít sâu, ngay sau đó lắc đầu, có vài phần tiếc hận, “Qúa thảm rồi… Một trận lửa lớn đó, phá hủy hoàn toàn dung mạo của cô ấy! Nói là thương tích đầy mình, cũng không quá. Không chỉ như vậy, mức độ bỏng trên người không đồng đều, nghiêm trọng nhất là đôi chân, bắp thịt đều bị tổn thương, chữa trị rất là đau đớn. Chắc là vì sống như vậy quá thống khổ, lúc này mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh?”
Ngực Vân Thi Thi cứng lại.
Cô vĩnh viễn không thể hiểu được đau đớn đó như thế nào.
Dù sao, kim không đâm lên người cô, sao có thể cảm động lây được?
Cô đột nhiên nghĩ đến Vân Nghiệp Trình.
Ông nhất định cũng rất thống khổ đi?
Cô có chút lo lắng.
Sau khi Cung Kiệt đưa Vân Nghiệp Trình về nhà họ Cung, anh có liên lạc nói với cô, Vân Nghiệp Trình đã được đưa vào trung tâm chữa bệnh, kế tiếp sẽ là thời gian dưỡng bệnh dài dằng dặc, bởi vậy phải giữ bí mật, không thể tiến hành gọi video call, nhưng mà Cung Kiệt đảm bảo với cô, sẽ báo cáo tình hình khôi phục của Vân Nghiệp Trình bất cứ lúc nào rảnh.
Lúc này cô mới có chút yên lòng.
“Nghi thức chia tay di hài, tôi nhìn thấy giám đốc Lục vì đám tang con gái mà đau xót, một đêm tóc bạc trắng. Tôi nhìn mà cũng khó chịu theo, tuy trước đây tôi rất ghét Lục Cảnh Điềm! Nhưng hôm nay, thấy cô ta như vậy, chỉ cảm thấy tiếc hận và thương cảm! Dù sao người cũng chết rồi, cảm thấy sinh tử vô thường, một người đang sống sờ sờ trong một đêm cứ vậy mà không còn…”
Vân Thi Thi thở dài một tiếng.
“Tôi chỉ không nghĩ tới cô ta sẽ kết thúc sinh mệnh mình như vậy.”
Sau khi về nước, Vân Thi Thi lập tức đến đoàn làm phim, nhưng mà cô vừa mới trở lại đoàn làm phim, lại nghe Mộc Tịch thao thao bất tuyệt nói về mấy chuyện xảy ra gần đây khi cô không ở trong nước.
“Thi Thi, có một tin tức xấu, và một tin tức tốt, cô muốn nghe cái nào?”
Vân Thi Thi nói, “Không cần thừa nước đục thả câu, nói hai cái luôn đi!”
“Ừm! Vậy tôi không cố làm ra vẻ huyền bí nữa!”
Mộc Tịch dừng một chút, lập tức nhỏ giọng nói, “Cô biết không? Mấy ngày hôm trước, Lục Cảnh Điềm nhảy lầu tự sát!”
Vân Thi Thi nghe vậy, trên mặt lập tức hiện lên kinh ngạc, sửng sốt mở to hai mắt nhìn, khó có thể tin trừng mắt nhìn cô ấy.
“Cái gì?”
“Cô không nghe sai đâu, cũng không cần phải hoài nghi tính chân thật của chuyện này, bởi vì vài ngày trước, nghi thức tạm biệt Lục Cảnh Điềm đã được cử hành, rất nhiều người nổi tiếng trong giới giải trí đều đến tham dự.”
“Vô duyên vô cớ, sao có thể tự sát được?”
Vân Thi Thi cảm thấy có chút kỳ lạ bên trong, “Có chút kỳ lạ nha! Không phải cô ta phẫu thuật rất thành công sao? Hơn nữa, trước khi tôi ra nước ngoài, lại nghe nói cô ta đã bình an qua khỏi thời kỳ nguy hiểm, sao có thể vô duyên vô cớ nghĩ quẩn trong lòng được?”
Mộc Tịch mờ mịt lắc lắc đầu, “Tin tức này đến rất đột ngột, lúc đó cô ở nước ngoài, tất nhiên không có khả năng nói với cô, sợ quấy rầy tâm tình của cô. Huống hồ, chuyện này đối với chúng ta cũng không có gì lớn, Tần Chu đã thông qua Microblogging của cô, phát biểu thương tiếc trên Microblogging.”
Vân Thi Thi vẫn không thể tưởng tượng nổi, trầm giọng nói, “Tôi chỉ cảm thấy quá kỳ lạ rồi. Tính tình Lục Cảnh Điềm mạnh mẽ như vậy, nếu phẫu thuật thuận lợi, sao lại nghĩ quẩn trong lòng?”
“Chắc là vì quá hiếu thắng thôi?”
Mộc Tịch dừng một chút, lại nói, “Cô biết không? Khi tôi và Tần Chu còn có giám đốc Qúy đến bệnh viện xử lý hậu sự của Lục Cảnh Điềm, cơ duyên xảo hợp, thấy qua dung nhan người chết một lần…”
Nói đến đây, cô ấy hít sâu, ngay sau đó lắc đầu, có vài phần tiếc hận, “Qúa thảm rồi… Một trận lửa lớn đó, phá hủy hoàn toàn dung mạo của cô ấy! Nói là thương tích đầy mình, cũng không quá. Không chỉ như vậy, mức độ bỏng trên người không đồng đều, nghiêm trọng nhất là đôi chân, bắp thịt đều bị tổn thương, chữa trị rất là đau đớn. Chắc là vì sống như vậy quá thống khổ, lúc này mới lựa chọn kết thúc sinh mệnh?”
Ngực Vân Thi Thi cứng lại.
Cô vĩnh viễn không thể hiểu được đau đớn đó như thế nào.
Dù sao, kim không đâm lên người cô, sao có thể cảm động lây được?
Cô đột nhiên nghĩ đến Vân Nghiệp Trình.
Ông nhất định cũng rất thống khổ đi?
Cô có chút lo lắng.
Sau khi Cung Kiệt đưa Vân Nghiệp Trình về nhà họ Cung, anh có liên lạc nói với cô, Vân Nghiệp Trình đã được đưa vào trung tâm chữa bệnh, kế tiếp sẽ là thời gian dưỡng bệnh dài dằng dặc, bởi vậy phải giữ bí mật, không thể tiến hành gọi video call, nhưng mà Cung Kiệt đảm bảo với cô, sẽ báo cáo tình hình khôi phục của Vân Nghiệp Trình bất cứ lúc nào rảnh.
Lúc này cô mới có chút yên lòng.
“Nghi thức chia tay di hài, tôi nhìn thấy giám đốc Lục vì đám tang con gái mà đau xót, một đêm tóc bạc trắng. Tôi nhìn mà cũng khó chịu theo, tuy trước đây tôi rất ghét Lục Cảnh Điềm! Nhưng hôm nay, thấy cô ta như vậy, chỉ cảm thấy tiếc hận và thương cảm! Dù sao người cũng chết rồi, cảm thấy sinh tử vô thường, một người đang sống sờ sờ trong một đêm cứ vậy mà không còn…”
Vân Thi Thi thở dài một tiếng.
“Tôi chỉ không nghĩ tới cô ta sẽ kết thúc sinh mệnh mình như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.