Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2577: Chương 2579: Muốn Cảm Ơn Tôi, Không Bằng Hôn Tôi Một Cái
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Vân Thi Thi cắn môi, nước mắt tuôn xối xả, Hoa Cẩm rất không muốn nhìn thấy cô khóc, anh ta bối rối lau đi, nhìn cô đau lòng khóc như vậy, mấy vết thương sau lưng anh ta, hình như cũng mơ hồ có cảm giác đau rồi!
"Đã qua rồi!"
Hoa Cẩm nhẹ nhàng ôm mặt cô, hơi nhếch môi: "Đừng khóc có được không? Tôi sợ em rồi, sớm biết vậy thà rằng đi bệnh viện, chứ cũng không để em bôi thuốc."
Vân Thi Thi mấp mấy môi, đôi mắt đỏ hồng: "Hoa Cẩm, cám ơn anh..."
Hoa Cẩm nghe vậy, tròng mắt màu đen hơi chuyển động, sau đó ánh mắt thâm sâu nâng lên, tà mị cười, có chút mong chờ nói: "Cái đó, muốn cám ơn tôi, vậy thì có cái gì để ban thưởng không?"
"Anh muốn được thưởng cái gì?" Vân Thi Thi thành thật hỏi.
Vẻ mặt Hoa Cẩm trầm ngâm một hồi, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên mặt, nói bâng quơ: "Nếu nhất định muốn cám ơn tôi thì, không bằng hôn tôi một cái đi."
Vân Thi Thi giận dỗi trợn mắt nhìn.
Hoa Cẩm thấy bộ dạng cô có chút kháng cự, lập tức nói: "Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn chọc em một chút thôi..."
Còn chưa kịp nói xong, Vân Thi Thi đã lại gần, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh ta.
Trong khoảnh khắc đó cả người Hoa Cẩm đông cứng thành cái tượng đá.
Vân Thi Thi đỏ mặt sẳng giọng: "Vừa lòng chưa?"
Hoa Cẩm vẫn không có phản ứng gì.
Vân Thi Thi không khỏi cảm thấy xấu hổ tức giận đẩy anh ta, lúc này anh ta mới khôi phục thần sắc, sắc mặt có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, anh ta chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ cô lại làm thật, khiến anh ta trờ tay không kịp!
Vân Thi Thi liếc nhìn anh ta một cái, lại nhạy cảm phát hiện, hai má anh ta đỏ hồng, kéo dài đến mang tai, mà hai bên chóp tai cũng đỏ lên rồi!
Thì ra, cái người này lại dễ dàng thẹn thùng như vậy!
Quả thật lúc anh ta đóng phim, cho dù là cảnh giường chiếu hay là hôn môi, đều giống như một tay lão làng, quen rồi, không có chút xấu hổ nào hết, trong bộ "Cực hạn thanh xuân" anh ta vào vai công tử ăn chơi trác táng, kể từ lúc bắt đầu, hình tượng nhân vật vô cùng tùy hứng, bất cần đời, vừa xuất hiện chính là cảnh giường chiếu nóng bỏng, nụ hôn cuồng nhiệt đúng tiêu chuẩn kiểu Pháp khiến người xem mặt đỏ tai hồng, cô cũng có mặt ở hậu trường xem cảnh này, xem đến mặt đỏ không ngừng, nhưng anh ta không có tí ngượng ngùng nào, ngược lại còn ghét bỏ diện mạo nữ phụ không đủ xinh đẹp.
Không ngờ, anh ta cũng có lúc xấu hổ!
"Tôi chỉ là... Tôi chỉ là muốn đùa một chút!"
Hoa Cẩm tỏ ra rụt rè: "Là em muốn hôn tôi, không nén nổi tình cảm, chứ không phải là..."
"Được rồi, tôi biết rồi." Vân Thi Thi búng trán anh ta, nói: "Xoay người lại, đưa lưng về phía tôi, để tôi còn bôi thuốc."
"Bôi thuốc thì được, nhưng không cho khóc nữa!"
Hoa Cẩm nghiêm túc nói.
"Biết rồi!"
Vân Thi Thi nói xong, thúc giục mấy câu.
Hoa Cẩm quay lưng lại, Vân Thi Thi yên lặng bôi thuốc cho anh ta.
Cao Nam đánh thật ác liệt, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào mỗi cú đánh, trên lưng anh ta ngoài mấy vết sẹo cũ ra, còn có mấy vết thương do Cao Nam xuống tay quá mạnh, rất nhiều chỗ bị bầm tím.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Hoa Cẩm để mặc cho cô bôi thuốc, mím môi một hồi, đột nhiên nói: "Thi Thi, sau này, tôi không gọi em là Thi Thi nữa."
"Sao vậy?"
Hoa Cẩm lại đột nhiên không nói gì.
Vân Thi Thi thầm oán trong lòng, đúng là một tên kỳ quái! Hỏi vì sao, anh ta lại không thèm nói!
Cô lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc.
___________
"Đã qua rồi!"
Hoa Cẩm nhẹ nhàng ôm mặt cô, hơi nhếch môi: "Đừng khóc có được không? Tôi sợ em rồi, sớm biết vậy thà rằng đi bệnh viện, chứ cũng không để em bôi thuốc."
Vân Thi Thi mấp mấy môi, đôi mắt đỏ hồng: "Hoa Cẩm, cám ơn anh..."
Hoa Cẩm nghe vậy, tròng mắt màu đen hơi chuyển động, sau đó ánh mắt thâm sâu nâng lên, tà mị cười, có chút mong chờ nói: "Cái đó, muốn cám ơn tôi, vậy thì có cái gì để ban thưởng không?"
"Anh muốn được thưởng cái gì?" Vân Thi Thi thành thật hỏi.
Vẻ mặt Hoa Cẩm trầm ngâm một hồi, sau đó kiêu ngạo ngẩng đầu, ngón tay thon dài chỉ chỉ lên mặt, nói bâng quơ: "Nếu nhất định muốn cám ơn tôi thì, không bằng hôn tôi một cái đi."
Vân Thi Thi giận dỗi trợn mắt nhìn.
Hoa Cẩm thấy bộ dạng cô có chút kháng cự, lập tức nói: "Em đừng hiểu lầm, tôi không có ý gì khác, chỉ là muốn chọc em một chút thôi..."
Còn chưa kịp nói xong, Vân Thi Thi đã lại gần, nghiêng đầu hôn một cái lên mặt anh ta.
Trong khoảnh khắc đó cả người Hoa Cẩm đông cứng thành cái tượng đá.
Vân Thi Thi đỏ mặt sẳng giọng: "Vừa lòng chưa?"
Hoa Cẩm vẫn không có phản ứng gì.
Vân Thi Thi không khỏi cảm thấy xấu hổ tức giận đẩy anh ta, lúc này anh ta mới khôi phục thần sắc, sắc mặt có hơi mất tự nhiên ho khan một tiếng, anh ta chỉ muốn đùa một chút thôi, không ngờ cô lại làm thật, khiến anh ta trờ tay không kịp!
Vân Thi Thi liếc nhìn anh ta một cái, lại nhạy cảm phát hiện, hai má anh ta đỏ hồng, kéo dài đến mang tai, mà hai bên chóp tai cũng đỏ lên rồi!
Thì ra, cái người này lại dễ dàng thẹn thùng như vậy!
Quả thật lúc anh ta đóng phim, cho dù là cảnh giường chiếu hay là hôn môi, đều giống như một tay lão làng, quen rồi, không có chút xấu hổ nào hết, trong bộ "Cực hạn thanh xuân" anh ta vào vai công tử ăn chơi trác táng, kể từ lúc bắt đầu, hình tượng nhân vật vô cùng tùy hứng, bất cần đời, vừa xuất hiện chính là cảnh giường chiếu nóng bỏng, nụ hôn cuồng nhiệt đúng tiêu chuẩn kiểu Pháp khiến người xem mặt đỏ tai hồng, cô cũng có mặt ở hậu trường xem cảnh này, xem đến mặt đỏ không ngừng, nhưng anh ta không có tí ngượng ngùng nào, ngược lại còn ghét bỏ diện mạo nữ phụ không đủ xinh đẹp.
Không ngờ, anh ta cũng có lúc xấu hổ!
"Tôi chỉ là... Tôi chỉ là muốn đùa một chút!"
Hoa Cẩm tỏ ra rụt rè: "Là em muốn hôn tôi, không nén nổi tình cảm, chứ không phải là..."
"Được rồi, tôi biết rồi." Vân Thi Thi búng trán anh ta, nói: "Xoay người lại, đưa lưng về phía tôi, để tôi còn bôi thuốc."
"Bôi thuốc thì được, nhưng không cho khóc nữa!"
Hoa Cẩm nghiêm túc nói.
"Biết rồi!"
Vân Thi Thi nói xong, thúc giục mấy câu.
Hoa Cẩm quay lưng lại, Vân Thi Thi yên lặng bôi thuốc cho anh ta.
Cao Nam đánh thật ác liệt, toàn bộ sức lực đều dồn hết vào mỗi cú đánh, trên lưng anh ta ngoài mấy vết sẹo cũ ra, còn có mấy vết thương do Cao Nam xuống tay quá mạnh, rất nhiều chỗ bị bầm tím.
Trong phòng nhất thời im lặng.
Hoa Cẩm để mặc cho cô bôi thuốc, mím môi một hồi, đột nhiên nói: "Thi Thi, sau này, tôi không gọi em là Thi Thi nữa."
"Sao vậy?"
Hoa Cẩm lại đột nhiên không nói gì.
Vân Thi Thi thầm oán trong lòng, đúng là một tên kỳ quái! Hỏi vì sao, anh ta lại không thèm nói!
Cô lại cúi đầu, tiếp tục bôi thuốc.
___________
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.