Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2696: Chương 2698: Số Phận Chuyển Hướng
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
"Mẹ..."
Đáy mắt cậu mơ hồ có chút ẩm ướt, thì thào nói.
Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn này, lại trở thành bước ngoặt lớn trong số phận của cậu, rất lâu sau này nghĩ lại, nghĩ tới hai người đàn ông đã bắt cóc mình, cậu thậm chí còn cảm động tới rớt nước mắt.
Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này!
...
Bóng đêm càng mờ mịt.
Trong sở cảnh sát, một chiếc xe đỗ ở cửa.
Cửa xe mở ra, Sở Hà cầm hai tay một người đàn ông đã bị trói, đẩy ra ngoài: "Thành thật một chút!"
Người đàn ông hình như có chút không phục, trên cánh tay để trần xăm đầy hình xăm, tóc nhuộm màu rực rỡ, cả người hùng hùng hổ hổ: "Con đàn bà thối!"
Vừa lên tiếng, liền sặc mùi rượu.
Sở Hà nhíu mày, lấy tay xua xua trong không khí, sau đó đạp một cước vào phía lưng người đàn ông, người kia không kịp chuẩn bị, liền ngã nhào xuống đất.
"Miệng sạch sẽ một chút!"
Người đàn ông căn răng nghiến lợi: "Làm sao? Tao mắng mày đó thì làm sao?"
"Làm sao?"
Sở Hà cười lạnh đi tới, túm lấy tóc anh ta, giơ tay lên tát cho anh ta ba cái bạt tai.
"Ba ba ba!"
Người đàn ông vẻ mặt ngẩn ra, đau đến há miệng: "Làm gì vậy?"
Sở Hà hỏi: "Không phải anh hỏi tôi làm thế nào sao? Như vậy đã được chưa?"
"Mẹ..." người đàn ông lại muốn mắng tiếp.
Sở Hà lại giơ tay lên, người kia nhất thời sợ hãi, không dám mở miệng.
Người phụ nữ này, tính khí cũng không vừa.
Mới vừa rồi ăn ba cái bạt tai, khiến cho anh ta cả người tê dại rồi.
"Ngoan ngoãn một chút, sẽ đỡ chịu đau khổ, hiểu không?" Sở Hà nói xong, liền kéo anh ta vào bên trong.
Vừa tới cửa, người trực ca liền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tiểu Sở, hơn nửa đêm còn tới sao?"
"Ừm! Có người báo vụ đánh bạc, khi tôi chạy tới, liền bắt được người này!"
"Cực khổ cho cô rồi!"
Sở Hà giơ tay lên, xem như là chào hỏi, sau đó đưa người vào trong, nhốt vào phòng thẩm vấn, mới vừa chuẩn bị làm biên bản, người trực cùng cô đi tới, trong tay cầm điện thoại của cô.
Cô ra ngoài làm nhiệm vụ bình thường không mang theo điện thoại di động, vì lo lắng mình bị phân tâm, hoặc là sơ suất rơi mất điện thoại.
Trước cũng có một người giống cô, khi đi làm nhiệm vụ mang theo điện thoại di động, khi truy nã một nhóm tội phạm thì để rơi điện thoại, sau đó mấy tên thoát được tìm thấy điện thoại, tìm ra địa chỉ, sau đó đến tận nhà người cảnh sát đó để trả thù, bắt có vợ con, nhưng may mắn cuối cùng vẫn thoát được.
"Tiểu Sở, hình như nhà cô xảy ra chuyện..."
Sở Hà vừa ghi chép văn bản, hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: "Có chuyện gì thế?"
"Là hàng xóm của cô gọi tới, nói nhà cô có chuyện, cô mau trở về xem sao!"
Sở Hà nhận lấy máy, vừa nhìn, là số của Tống Triều Cảnh gọi tới, cô nhíu mày, đồng nghiệp hiểu cô đang lo lắng, nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Nếu xảy ra chuyện, cô mau về đi! Tôi ở đây trông giúp cũng được!"
"... Tôi về trước, ở đây giao cho anh vậy!" Sở Hà nhìn về phía phòng thẩm vấn, nói: "Người kia bị tình nghi, không phải tốt đẹp gì, nếu cần thiết, sử dụng một chút thủ đoạn, bao giờ anh ta chịu khai mới thôi!"
Đáy mắt cậu mơ hồ có chút ẩm ướt, thì thào nói.
Nhưng mà, Sở Tiểu Bảo tuyệt đối sẽ không ngờ tới, chuyện ngoài ý muốn này, lại trở thành bước ngoặt lớn trong số phận của cậu, rất lâu sau này nghĩ lại, nghĩ tới hai người đàn ông đã bắt cóc mình, cậu thậm chí còn cảm động tới rớt nước mắt.
Đương nhiên, đó đều là những chuyện sau này!
...
Bóng đêm càng mờ mịt.
Trong sở cảnh sát, một chiếc xe đỗ ở cửa.
Cửa xe mở ra, Sở Hà cầm hai tay một người đàn ông đã bị trói, đẩy ra ngoài: "Thành thật một chút!"
Người đàn ông hình như có chút không phục, trên cánh tay để trần xăm đầy hình xăm, tóc nhuộm màu rực rỡ, cả người hùng hùng hổ hổ: "Con đàn bà thối!"
Vừa lên tiếng, liền sặc mùi rượu.
Sở Hà nhíu mày, lấy tay xua xua trong không khí, sau đó đạp một cước vào phía lưng người đàn ông, người kia không kịp chuẩn bị, liền ngã nhào xuống đất.
"Miệng sạch sẽ một chút!"
Người đàn ông căn răng nghiến lợi: "Làm sao? Tao mắng mày đó thì làm sao?"
"Làm sao?"
Sở Hà cười lạnh đi tới, túm lấy tóc anh ta, giơ tay lên tát cho anh ta ba cái bạt tai.
"Ba ba ba!"
Người đàn ông vẻ mặt ngẩn ra, đau đến há miệng: "Làm gì vậy?"
Sở Hà hỏi: "Không phải anh hỏi tôi làm thế nào sao? Như vậy đã được chưa?"
"Mẹ..." người đàn ông lại muốn mắng tiếp.
Sở Hà lại giơ tay lên, người kia nhất thời sợ hãi, không dám mở miệng.
Người phụ nữ này, tính khí cũng không vừa.
Mới vừa rồi ăn ba cái bạt tai, khiến cho anh ta cả người tê dại rồi.
"Ngoan ngoãn một chút, sẽ đỡ chịu đau khổ, hiểu không?" Sở Hà nói xong, liền kéo anh ta vào bên trong.
Vừa tới cửa, người trực ca liền ngẩng đầu lên nhìn cô: "Tiểu Sở, hơn nửa đêm còn tới sao?"
"Ừm! Có người báo vụ đánh bạc, khi tôi chạy tới, liền bắt được người này!"
"Cực khổ cho cô rồi!"
Sở Hà giơ tay lên, xem như là chào hỏi, sau đó đưa người vào trong, nhốt vào phòng thẩm vấn, mới vừa chuẩn bị làm biên bản, người trực cùng cô đi tới, trong tay cầm điện thoại của cô.
Cô ra ngoài làm nhiệm vụ bình thường không mang theo điện thoại di động, vì lo lắng mình bị phân tâm, hoặc là sơ suất rơi mất điện thoại.
Trước cũng có một người giống cô, khi đi làm nhiệm vụ mang theo điện thoại di động, khi truy nã một nhóm tội phạm thì để rơi điện thoại, sau đó mấy tên thoát được tìm thấy điện thoại, tìm ra địa chỉ, sau đó đến tận nhà người cảnh sát đó để trả thù, bắt có vợ con, nhưng may mắn cuối cùng vẫn thoát được.
"Tiểu Sở, hình như nhà cô xảy ra chuyện..."
Sở Hà vừa ghi chép văn bản, hơi dừng lại, ngẩng đầu lên nhìn: "Có chuyện gì thế?"
"Là hàng xóm của cô gọi tới, nói nhà cô có chuyện, cô mau trở về xem sao!"
Sở Hà nhận lấy máy, vừa nhìn, là số của Tống Triều Cảnh gọi tới, cô nhíu mày, đồng nghiệp hiểu cô đang lo lắng, nhẹ nhàng vỗ vai cô: "Nếu xảy ra chuyện, cô mau về đi! Tôi ở đây trông giúp cũng được!"
"... Tôi về trước, ở đây giao cho anh vậy!" Sở Hà nhìn về phía phòng thẩm vấn, nói: "Người kia bị tình nghi, không phải tốt đẹp gì, nếu cần thiết, sử dụng một chút thủ đoạn, bao giờ anh ta chịu khai mới thôi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.