Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2758: Chương 2760: Báo Cảnh Sát Đi!
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Sở Hà đột nhiên đứng dậy, nhìn bốn phía xung quanh, lập tức nói, “Tiểu Bảo không xảy ra chuyện ngoài ý muốn.”
Sắc mặt Mộ Yến Thừa ngẩn ra, “Có ý gì?”
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trên mặt cũng có chút bất ngờ, “Sở Hà, sao chị lại chắc chắn như vậy?”
“Em nhìn cái ghế dựa này xem?” Mặt Sở Hà không chút thay đổi dùng chân đá ghế dựa trên đất, chậm rãi nói, “Không phải La Thanh đã nói, sau khi bọn chúng còng Sở Tiểu Bảo vào ghế, liền rời đi. Chị nhìn hiện trường một phen, không có bất luận dấu hiệu đánh nhau kịch liệt, chị vốn cho rằng, Tiểu Bảo sẽ bị người phụ nữ đó mang đi. Nhưng mãi đến khi chị nhìn cái ghế này, liền suy đoán, người phụ nữ đó cũng giống La Thanh và La Hạo, không quan tâm đứa bé, phủi tay rời đi rồi.”
Mạnh Tinh Tuyết đi tới cạnh Sở Hà, cúi đầu nhìn thoáng qua ghế dựa trên đất, chỉ thấy ghế dựa chịu va chạm mạnh, do đó gãy ra.
Cô ấy có chút khó hiểu, “Cái ghế này làm sao vậy?”
“Thấy không? Ghế dựa bị gãy, chia năm xẻ bảy, nhưng mà em nhìn chỗ này đi? Chỗ này có dấu vết của còng tay. Theo dấu vết như vậy phán đoán, chắc là thằng nhóc đó bị còng ở trên ghế, muốn chạy trốn, cho nên kéo ghế dựa di chuyển đến bên tường, sau đó quay lưng lại, lợi dụng va chạm mặt tường, lãm gãy ghế dựa. Cái ghế này nhìn thì cực kỳ chắc chắn, nhưng mà nhiều năm mưa gió thổi vào, bị ngâm nước quá lâu, cho nên sớm đã mục nát, chạm vào là gãy. Chắc là thằng nhóc đó bị người ta ném ở đây, sau đó nghĩ ra được phương thức thoát thân như vậy.”
Sở Hà cẩn thận giải thích một phen, Mạnh Tinh Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
“Em hiểu ý của chị rồi! Nói cách khác, Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng… Chuyện này cũng khó nói!”
Sở Hà nhíu mày, cô ấy xoay người, đi tới cửa, nhìn xung quanh, nơi này là vùng ngoại thành, hẻo lánh hoang vắng, rất hiếm người ở, cho dù có thể chạy thoát từ đây, nhưng mà một đứa bé năm tuổi, sao có thể dựa vào năng lực chính mình, rời khỏi nơi này.
Sau khi đến thủ đô, xe đi đến nơi này, suốt đường đi, Sở Hà đều chú ý, nơi này hoang vu, căn bản không có bất luận người ở, ngay cả một người thanh niên, muốn rời khỏi vùng hoang vu như vậy, e là cũng cần phải đi bộ ba ngày ba đêm.
Với sức đôi bàn chân của Sở Tiểu Bảo, căn bản không ra được nơi này.
Sở Hà nhíu mày, nắm chặt tay lại, trong lúc này, cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô ấy muốn tìm Tiểu Bảo, nhưng mà không biết nên tìm thế nào.
Thủ đô rộng như vậy, muốn tìm một đứa bé, quả thực như mò kim đáy biển.
Cô ấy cũng không dám tưởng tượng đến hướng xấu, cũng không phải không lo lắng, Sở Tiểu Bảo ở vùng núi hoang vắng, rốt cuộc gặp chuyện gì!
Đổi lại là người phụ nữ của anh ta, lúc này chắc là bất lực đến tuyệt vọng, gào khóc, nhưng mà Sở Hà không có.
Mạnh Tinh Tuyết nói, “Hay là báo cảnh sát đi?”
“Báo cảnh sát?” Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ em không thấy hiệu suất năng lực làm việc của cảnh sát sao? Báo cảnh sát? Căn bản không có manh mối.”
“Nhưng mà còn hơn là ngồi nhìn rồi mặc kệ!” Mạnh Tinh Tuyết không cho là đúng nói, “Nhỡ đâu sau khi Sở Tiểu Bảo rời khỏi nơi này, ở trên đường gặp được người tốt bụng, đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, không đúng, báo cảnh sát, trái lại có thể có chút manh mối!”
Sở Hà yên lặng đồng ý với đề nghị này, vì thế gật gật đầu.
Sắc mặt Mộ Yến Thừa ngẩn ra, “Có ý gì?”
Mạnh Tinh Tuyết nghe vậy, trên mặt cũng có chút bất ngờ, “Sở Hà, sao chị lại chắc chắn như vậy?”
“Em nhìn cái ghế dựa này xem?” Mặt Sở Hà không chút thay đổi dùng chân đá ghế dựa trên đất, chậm rãi nói, “Không phải La Thanh đã nói, sau khi bọn chúng còng Sở Tiểu Bảo vào ghế, liền rời đi. Chị nhìn hiện trường một phen, không có bất luận dấu hiệu đánh nhau kịch liệt, chị vốn cho rằng, Tiểu Bảo sẽ bị người phụ nữ đó mang đi. Nhưng mãi đến khi chị nhìn cái ghế này, liền suy đoán, người phụ nữ đó cũng giống La Thanh và La Hạo, không quan tâm đứa bé, phủi tay rời đi rồi.”
Mạnh Tinh Tuyết đi tới cạnh Sở Hà, cúi đầu nhìn thoáng qua ghế dựa trên đất, chỉ thấy ghế dựa chịu va chạm mạnh, do đó gãy ra.
Cô ấy có chút khó hiểu, “Cái ghế này làm sao vậy?”
“Thấy không? Ghế dựa bị gãy, chia năm xẻ bảy, nhưng mà em nhìn chỗ này đi? Chỗ này có dấu vết của còng tay. Theo dấu vết như vậy phán đoán, chắc là thằng nhóc đó bị còng ở trên ghế, muốn chạy trốn, cho nên kéo ghế dựa di chuyển đến bên tường, sau đó quay lưng lại, lợi dụng va chạm mặt tường, lãm gãy ghế dựa. Cái ghế này nhìn thì cực kỳ chắc chắn, nhưng mà nhiều năm mưa gió thổi vào, bị ngâm nước quá lâu, cho nên sớm đã mục nát, chạm vào là gãy. Chắc là thằng nhóc đó bị người ta ném ở đây, sau đó nghĩ ra được phương thức thoát thân như vậy.”
Sở Hà cẩn thận giải thích một phen, Mạnh Tinh Tuyết bừng tỉnh đại ngộ.
“Em hiểu ý của chị rồi! Nói cách khác, Tiểu Bảo không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.”
“Nói thì nói như vậy, nhưng… Chuyện này cũng khó nói!”
Sở Hà nhíu mày, cô ấy xoay người, đi tới cửa, nhìn xung quanh, nơi này là vùng ngoại thành, hẻo lánh hoang vắng, rất hiếm người ở, cho dù có thể chạy thoát từ đây, nhưng mà một đứa bé năm tuổi, sao có thể dựa vào năng lực chính mình, rời khỏi nơi này.
Sau khi đến thủ đô, xe đi đến nơi này, suốt đường đi, Sở Hà đều chú ý, nơi này hoang vu, căn bản không có bất luận người ở, ngay cả một người thanh niên, muốn rời khỏi vùng hoang vu như vậy, e là cũng cần phải đi bộ ba ngày ba đêm.
Với sức đôi bàn chân của Sở Tiểu Bảo, căn bản không ra được nơi này.
Sở Hà nhíu mày, nắm chặt tay lại, trong lúc này, cũng cảm thấy có chút mờ mịt.
Cô ấy muốn tìm Tiểu Bảo, nhưng mà không biết nên tìm thế nào.
Thủ đô rộng như vậy, muốn tìm một đứa bé, quả thực như mò kim đáy biển.
Cô ấy cũng không dám tưởng tượng đến hướng xấu, cũng không phải không lo lắng, Sở Tiểu Bảo ở vùng núi hoang vắng, rốt cuộc gặp chuyện gì!
Đổi lại là người phụ nữ của anh ta, lúc này chắc là bất lực đến tuyệt vọng, gào khóc, nhưng mà Sở Hà không có.
Mạnh Tinh Tuyết nói, “Hay là báo cảnh sát đi?”
“Báo cảnh sát?” Mộ Yến Thừa hừ lạnh một tiếng, “Chẳng lẽ em không thấy hiệu suất năng lực làm việc của cảnh sát sao? Báo cảnh sát? Căn bản không có manh mối.”
“Nhưng mà còn hơn là ngồi nhìn rồi mặc kệ!” Mạnh Tinh Tuyết không cho là đúng nói, “Nhỡ đâu sau khi Sở Tiểu Bảo rời khỏi nơi này, ở trên đường gặp được người tốt bụng, đưa cậu bé đến cục cảnh sát báo án, không đúng, báo cảnh sát, trái lại có thể có chút manh mối!”
Sở Hà yên lặng đồng ý với đề nghị này, vì thế gật gật đầu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.