Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2778: Chương 2780: Suy Tính
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
"Sốt cà chua?"
Sở Tiểu Bảo nghe được lời này, nhất thời dừng khóc, không cảm thấy sợ nữa, rốt cuộc cậu cũng chỉ là đứa bé, nói ba xạo liền gạt được.
Hoặc là đối với lời nói của Cố Cảnh Liên, cậu luôn một mực tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Nguyên bản cậu rất sợ máu, nhưng bây giờ Cố Cảnh Liên phủ nhận với cậu, lá gan cậu cũng dần dần lớn lên.
"Mọi người là đang chơi game sao?"
Sở Tiểu Bảo vừa nói vừa chỉ vết máu bắn tung tóe trên người anh: "Cái này cũng là sốt cà chua sao?"
"Đúng vậy."
Sở Tiểu Bảo thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
"Cháu còn tưởng rằng, chú thật sự là tội ác tày trời! Giết người phóng hỏa, thật đáng sợ!"
Sở Tiểu Bảo vô tâm nói một câu, nhưng lại làm cho Cố Cảnh Liên không khỏi chột dạ.
"Cháu rất ghét người bại hoại!" Sở Tiểu Bảo cường điệu nói một câu, bỗng nhiên chuyển giọng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Chỉ là, chú thoạt nhìn giống như một người tri thức tao nhã, nhất định không phải người bại hoại!"
Cố Cảnh Liên có chút run lên, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mã Môn cung kính đi lên phía trước, mở cửa xe.
Cố Cảnh Liên vươn ngón tay xoa nhẹ mi tâm, cũng không ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi: "Cái tên thủ lĩnh của đám người Thanh Long đó đã chết chưa?"
Mã Môn nói, "Chưa chết, vẫn còn mạch đập, nhưng hô hấp rất yếu."
Anh không nhịn được nhíu mày, cong môi nói: "Vậy mà vẫn chưa chết, mạng cũng thật lớn! Giữ lại cũng tốt, đem tên đó về, tôi còn có chuyện muốn hỏi.”
"Rõ!"
"Còn nữa!"
Mã Môn khó hiểu, "Ông chủ cứ phân phó!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói với Mã Môn: "Không nên lãng phí thời gian, xử lý sạch sẽ một chút!"
"Rõ!"
"Mặt khác, ngoại trừ Long Tứ trở ra, không giữ lại bất cứ kẻ nào!"
"Rõ!"
Cố Cảnh Liên nhăn mặt rủa thầm: "Buổi tối dính máu, thật xui xẻo!"
Cửa đóng lại, xe mau chóng rời đi!
...
Buổi sáng hai ngày sau, Sở Hà được đưa tới phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật nhỏ.
Mạnh Tinh Tuyết ở ngoài phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng, mất hồn mất vía.
Bác sĩ nói, lần phẫu thuật này rất nguy hiểm.
Nhưng con số phần trăm cụ thể, ông ta lại không chịu nói rõ, chỉ nói trường hợp xấu hất, chính là cả đời sống thực vật.
Mạnh Tinh Tuyết không chỉ một lần muốn hủy bỏ cuộc phẫu thuật này.
Nhưng bác sĩ lại nói, tỉ lệ sống thực vật rất nhỏ, chỉ là trước khi phẫu thuật phải nói rõ trường hợp xấu nhất cho người thân làm tâm lý chuẩn bị mà thôi.
Trải qua khâu chuẩn đoán, chụp ct não lần thứ hai, bác sĩ vui mừng nói, cục máu tụ kia nằm ở vị trí không nguy hiểm lắm, tỉ lệ thành công tương đối cao.
Ý này chính là, căn bản không cần dùng tới phẫu thuật mổ sọ.
Chỉ là, bác sĩ vẫn kiến nghị người nhà lập tức cho phẫu thuật, lấy cục máu tụ kia ra.
Chi phí vô cùng đắt đỏ.
Sở Hà đương nhiên không có nhiều tiền như vậy!
Mà Mạnh Tinh Tuyết thì cũng không khác nhiều lắm, cô nói chuyện này với Mộ Yến Thừa một chút, Mộ Yến Thừa không nói hai lời liền đồng ý với cô.
Mạnh Tinh Tuyết vô cùng cảm kích.
Cô trông mong, ca phẫu thuật có thể thành công, tốt nhất, Sở Hà nhớ lại toàn bộ ký ức trước đây.
Mất đi trí nhớ là một chuyện vô cùng đau khổ!
Cô không nghĩ tới, Mộ Yến Thừa không nói hai lời, đã sảng khoái đáp ứng cô rồi.
Sở Tiểu Bảo nghe được lời này, nhất thời dừng khóc, không cảm thấy sợ nữa, rốt cuộc cậu cũng chỉ là đứa bé, nói ba xạo liền gạt được.
Hoặc là đối với lời nói của Cố Cảnh Liên, cậu luôn một mực tin tưởng, không chút nghi ngờ.
Nguyên bản cậu rất sợ máu, nhưng bây giờ Cố Cảnh Liên phủ nhận với cậu, lá gan cậu cũng dần dần lớn lên.
"Mọi người là đang chơi game sao?"
Sở Tiểu Bảo vừa nói vừa chỉ vết máu bắn tung tóe trên người anh: "Cái này cũng là sốt cà chua sao?"
"Đúng vậy."
Sở Tiểu Bảo thở ra một hơi, nhẹ nhàng vỗ ngực một cái, trong lòng vẫn còn chút sợ hãi.
"Cháu còn tưởng rằng, chú thật sự là tội ác tày trời! Giết người phóng hỏa, thật đáng sợ!"
Sở Tiểu Bảo vô tâm nói một câu, nhưng lại làm cho Cố Cảnh Liên không khỏi chột dạ.
"Cháu rất ghét người bại hoại!" Sở Tiểu Bảo cường điệu nói một câu, bỗng nhiên chuyển giọng, nhỏ giọng ngập ngừng nói: "Chỉ là, chú thoạt nhìn giống như một người tri thức tao nhã, nhất định không phải người bại hoại!"
Cố Cảnh Liên có chút run lên, nhíu mày như đang suy nghĩ điều gì đó.
Mã Môn cung kính đi lên phía trước, mở cửa xe.
Cố Cảnh Liên vươn ngón tay xoa nhẹ mi tâm, cũng không ngẩng đầu lên lạnh giọng hỏi: "Cái tên thủ lĩnh của đám người Thanh Long đó đã chết chưa?"
Mã Môn nói, "Chưa chết, vẫn còn mạch đập, nhưng hô hấp rất yếu."
Anh không nhịn được nhíu mày, cong môi nói: "Vậy mà vẫn chưa chết, mạng cũng thật lớn! Giữ lại cũng tốt, đem tên đó về, tôi còn có chuyện muốn hỏi.”
"Rõ!"
"Còn nữa!"
Mã Môn khó hiểu, "Ông chủ cứ phân phó!"
Cố Cảnh Liên lạnh lùng nói với Mã Môn: "Không nên lãng phí thời gian, xử lý sạch sẽ một chút!"
"Rõ!"
"Mặt khác, ngoại trừ Long Tứ trở ra, không giữ lại bất cứ kẻ nào!"
"Rõ!"
Cố Cảnh Liên nhăn mặt rủa thầm: "Buổi tối dính máu, thật xui xẻo!"
Cửa đóng lại, xe mau chóng rời đi!
...
Buổi sáng hai ngày sau, Sở Hà được đưa tới phòng phẫu thuật, tiến hành phẫu thuật nhỏ.
Mạnh Tinh Tuyết ở ngoài phòng phẫu thuật vô cùng căng thẳng, mất hồn mất vía.
Bác sĩ nói, lần phẫu thuật này rất nguy hiểm.
Nhưng con số phần trăm cụ thể, ông ta lại không chịu nói rõ, chỉ nói trường hợp xấu hất, chính là cả đời sống thực vật.
Mạnh Tinh Tuyết không chỉ một lần muốn hủy bỏ cuộc phẫu thuật này.
Nhưng bác sĩ lại nói, tỉ lệ sống thực vật rất nhỏ, chỉ là trước khi phẫu thuật phải nói rõ trường hợp xấu nhất cho người thân làm tâm lý chuẩn bị mà thôi.
Trải qua khâu chuẩn đoán, chụp ct não lần thứ hai, bác sĩ vui mừng nói, cục máu tụ kia nằm ở vị trí không nguy hiểm lắm, tỉ lệ thành công tương đối cao.
Ý này chính là, căn bản không cần dùng tới phẫu thuật mổ sọ.
Chỉ là, bác sĩ vẫn kiến nghị người nhà lập tức cho phẫu thuật, lấy cục máu tụ kia ra.
Chi phí vô cùng đắt đỏ.
Sở Hà đương nhiên không có nhiều tiền như vậy!
Mà Mạnh Tinh Tuyết thì cũng không khác nhiều lắm, cô nói chuyện này với Mộ Yến Thừa một chút, Mộ Yến Thừa không nói hai lời liền đồng ý với cô.
Mạnh Tinh Tuyết vô cùng cảm kích.
Cô trông mong, ca phẫu thuật có thể thành công, tốt nhất, Sở Hà nhớ lại toàn bộ ký ức trước đây.
Mất đi trí nhớ là một chuyện vô cùng đau khổ!
Cô không nghĩ tới, Mộ Yến Thừa không nói hai lời, đã sảng khoái đáp ứng cô rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.