Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 2841: Chương 2843: Tức Giận Khi Rời Giường
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Lúc này, người đàn ông, hẳn là còn trong phòng làm việc.
Anh ta luôn luôn nghỉ rất trễ, đại khái ba bốn giờ mới ngủ, nhưng mà trời vừa sáng, anh ta đã thức dậy, vội vàng cho tới trưa, nghỉ trưa ngủ ba giờ rồi dậy, quy luật chết tiệt.
Trước mắt là một cơ hội!
Nếu là không đoán sai, giờ này, Tiểu Bảo đại khái tại nằm trên giường anh ta, đang ngủ say!
Sở Hà lấn đến gần cửa, cẩn thận nghe tiếng động trong phòng, mơ hồ nghe được từng tiếng hít thở đều đều.
Không nặng, cũng không nhẹ, là tiếng thở đặc biệt thuộc về trẻ con.
Tiếng hít thở này, mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc cho Sở Hà!
Tiểu Bảo!
Là Tiểu Bảo!
Cậu trong phòng này!
Sở Hà kích động, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ấy cầm tay cầm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, phòng không có khóa, cô ấy thuận lợi đi vào phòng, yên lặng khóa trái cửa phòng.
Phòng rất lớn, là phòng ngủ chính, phòng xép kiểu đình viện Trung Quốc.
Cả căn nhà này đều đã chọn dùng phong cách Trung Quốc, cho dù là trong phòng, cũng là phong cách Trung Quốc điển hình.
Sở Hà nhìn xung quanh một vòng, bày biện trong phòng so với trong ký ức của cô ấy, có một chút thay đổi.
Quả thực, thay đổi của một người trong năm năm, là vô cùng lớn.
Cô ấy đi qua cổng vòm, chậm rãi đi đến phòng ngủ chính, trên giường lớn, Sở Tiểu Bảo dang tay chân, ngủ vô cùng ngon, hai ngày nay thời tiết hơi lạnh, nửa đêm cậu lại có thói quen đá chăn, đại khái là bởi vì vậy nên bị chút cảm cúm, lúc ngáy ò ó o, trên lỗ mũi nho nhỏ, lại vù vù chảy ra nước mũi căng mềm!
Trên dưới toàn thân Sở Hà đều vì cảnh giác căng chặt, vì thấy một màn này, mà lại nhịn không được tan vỡ, lập tức bật cười!
Nhóc con này!
Sao có thể ngủ an tâm như vậy?!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ấy lại cảm thấy không công bằng!
Cô ấy vì đến tìm cậu, lúc trong thời kỳ dưỡng bệnh, một lòng hi vọng mau chóng khôi phục, bây giờ mạo hiểm lặng lẽ lẻn vào nhà họ Cố, lại không nghĩ tới bé con này lại an tâm ngủ ngon ỏ chỗ này như vậy!
Nhưng mà, điều duy nhất khiến cô ấy thấy an tâm, ít nhất cô ấy xác định được, ở nhà họ Cố, nhóc con quật cường của cô, đại để là không chịu khổ cực gì!
Cô ấy vốn cho là, nhóc con này cãi nhau, lỡ như khiến Cố Cảnh Liên không thoải mái, chắc chắn sẽ không khách khí với cậu!
Lại không nghĩ rằng, lấy tính cách Cố Cảnh Liên, vậy mà cũng có thể bao dung nhóc con.
Mấy ngày nay trong nhà họ Cố, nhất định đã làm ầm ĩ sắp lật trời rồi!?
Cố Cảnh Liên này, cũng không có "tống cổ" cậu?
Sở Hà không khỏi thấy dở khóc dở cười!
Cô ấy đi qua, chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm mũm mĩn, hừ một tiếng, hạ giọng nói, "Tiểu Bảo!"
"Hu - -" Sở Tiểu Bảo đang đắm chìm tại trong mộng đẹp, lúc này bị quấy rầy, híp mắt, lập tức dùng tay đẩy cô ấy ra, than thở, "Đừng ầm ĩ... A..."
"Tiểu Bảo hư quá!"
Sở Hà hơi tức giận, nhịn không được mà nhéo khuôn mặt của cậu, muốn cậu thức dậy.
Nhưng mà, ép cậu thức dậy như vậy, cô ấy hơi đau lòng.
Đừng nhìn Tiểu Bảo còn nhỏ, mới năm tuổi, đã có tức giận lúc rời giường rất nghiêm trọng rồi.
Nửa đêm không cẩn thận đánh thức cậu, cậu sẽ dùng vẻ mặt chán chường rời khỏi giường, sau đó vẻ mặt khóc không ra nước mắt, phiền não quẳng gối đầu lung tung, sau đó "hu" một tiếng, khóc như mưa, giống như dùng cách này để trút bỏ hờn giận khi bị đánh thức.
Sở Hà sợ nếu mạnh mẽ ôm cậu đi, nếu cậu khóc lớn, không khỏi quá kinh hồn bạt vúa rồi!
Anh ta luôn luôn nghỉ rất trễ, đại khái ba bốn giờ mới ngủ, nhưng mà trời vừa sáng, anh ta đã thức dậy, vội vàng cho tới trưa, nghỉ trưa ngủ ba giờ rồi dậy, quy luật chết tiệt.
Trước mắt là một cơ hội!
Nếu là không đoán sai, giờ này, Tiểu Bảo đại khái tại nằm trên giường anh ta, đang ngủ say!
Sở Hà lấn đến gần cửa, cẩn thận nghe tiếng động trong phòng, mơ hồ nghe được từng tiếng hít thở đều đều.
Không nặng, cũng không nhẹ, là tiếng thở đặc biệt thuộc về trẻ con.
Tiếng hít thở này, mang đến cảm giác vô cùng quen thuộc cho Sở Hà!
Tiểu Bảo!
Là Tiểu Bảo!
Cậu trong phòng này!
Sở Hà kích động, hốc mắt lập tức đỏ lên, cô ấy cầm tay cầm cửa, nhẹ nhàng xoay một cái, phòng không có khóa, cô ấy thuận lợi đi vào phòng, yên lặng khóa trái cửa phòng.
Phòng rất lớn, là phòng ngủ chính, phòng xép kiểu đình viện Trung Quốc.
Cả căn nhà này đều đã chọn dùng phong cách Trung Quốc, cho dù là trong phòng, cũng là phong cách Trung Quốc điển hình.
Sở Hà nhìn xung quanh một vòng, bày biện trong phòng so với trong ký ức của cô ấy, có một chút thay đổi.
Quả thực, thay đổi của một người trong năm năm, là vô cùng lớn.
Cô ấy đi qua cổng vòm, chậm rãi đi đến phòng ngủ chính, trên giường lớn, Sở Tiểu Bảo dang tay chân, ngủ vô cùng ngon, hai ngày nay thời tiết hơi lạnh, nửa đêm cậu lại có thói quen đá chăn, đại khái là bởi vì vậy nên bị chút cảm cúm, lúc ngáy ò ó o, trên lỗ mũi nho nhỏ, lại vù vù chảy ra nước mũi căng mềm!
Trên dưới toàn thân Sở Hà đều vì cảnh giác căng chặt, vì thấy một màn này, mà lại nhịn không được tan vỡ, lập tức bật cười!
Nhóc con này!
Sao có thể ngủ an tâm như vậy?!
Nghĩ tới đây, trong lòng cô ấy lại cảm thấy không công bằng!
Cô ấy vì đến tìm cậu, lúc trong thời kỳ dưỡng bệnh, một lòng hi vọng mau chóng khôi phục, bây giờ mạo hiểm lặng lẽ lẻn vào nhà họ Cố, lại không nghĩ tới bé con này lại an tâm ngủ ngon ỏ chỗ này như vậy!
Nhưng mà, điều duy nhất khiến cô ấy thấy an tâm, ít nhất cô ấy xác định được, ở nhà họ Cố, nhóc con quật cường của cô, đại để là không chịu khổ cực gì!
Cô ấy vốn cho là, nhóc con này cãi nhau, lỡ như khiến Cố Cảnh Liên không thoải mái, chắc chắn sẽ không khách khí với cậu!
Lại không nghĩ rằng, lấy tính cách Cố Cảnh Liên, vậy mà cũng có thể bao dung nhóc con.
Mấy ngày nay trong nhà họ Cố, nhất định đã làm ầm ĩ sắp lật trời rồi!?
Cố Cảnh Liên này, cũng không có "tống cổ" cậu?
Sở Hà không khỏi thấy dở khóc dở cười!
Cô ấy đi qua, chọc vào khuôn mặt nhỏ nhắn non mềm mũm mĩn, hừ một tiếng, hạ giọng nói, "Tiểu Bảo!"
"Hu - -" Sở Tiểu Bảo đang đắm chìm tại trong mộng đẹp, lúc này bị quấy rầy, híp mắt, lập tức dùng tay đẩy cô ấy ra, than thở, "Đừng ầm ĩ... A..."
"Tiểu Bảo hư quá!"
Sở Hà hơi tức giận, nhịn không được mà nhéo khuôn mặt của cậu, muốn cậu thức dậy.
Nhưng mà, ép cậu thức dậy như vậy, cô ấy hơi đau lòng.
Đừng nhìn Tiểu Bảo còn nhỏ, mới năm tuổi, đã có tức giận lúc rời giường rất nghiêm trọng rồi.
Nửa đêm không cẩn thận đánh thức cậu, cậu sẽ dùng vẻ mặt chán chường rời khỏi giường, sau đó vẻ mặt khóc không ra nước mắt, phiền não quẳng gối đầu lung tung, sau đó "hu" một tiếng, khóc như mưa, giống như dùng cách này để trút bỏ hờn giận khi bị đánh thức.
Sở Hà sợ nếu mạnh mẽ ôm cậu đi, nếu cậu khóc lớn, không khỏi quá kinh hồn bạt vúa rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.