Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3254: Chương 3256: Du Lịch Tuần Trăng Mật (7)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
“Vợ à, đêm dài dằng dặc, đêm nay là đêm tân hôn của chúng ta, chúng ta ngàn vạn lần đừng cô phụ đêm xuân đáng giá ngàn vàng này, được không?”
Mộ Nhã Triết đột nhiên tiến đến bên tai cô, môi mỏng ngậm chặt vành tai cô, hơi thở ấm áp trên đôi môi làm cô giật mình, cô muốn cầu xin tha thứ, lại thấy người đàn ông ngậm chặt thùy tai như ngọc của cô, gằn từng chữ nói, “Em không biết, giờ khắc này của chúng ta, anh đợi bao lâu rồi.”
Dừng một chút, anh đột nhiên nhếch môi, “Nằm mơ đều đã suy nghĩ.”
Một câu này, làm nhiệt độ toàn thân cô nóng bỏng trở lại!
Mặt Vân Thi Thi đỏ hơn nữa, khó xử nhìn mắt anh, vừa cảm động vừa thẹn thùng.
“Triết…”
“Đã kết hôn rồi, nên sửa lại thôi!”
Anh nhắc nhở cô, bây giờ bọn họ đã làm hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người, anh cử hành nghi lễ chính thức với cô, cô đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh rồi!
Lúc này Vân Thi Thi mới ý thức được, lập tức mặt đỏ tai hồng, chữa lại, “Chồng à…”
“Ừ, anh ở đây.”
Mộ Nhã Triết nói xong, vô cùng kiên nhẫn, không có lộn xộn.
Giống như biết anh đang chờ đợi cái gì, Vân Thi Thi mím môi, vươn tay, bởi vì khẩn trương, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Cô nhẹ nhàng chạm vào cổ áo tắm của anh, lập tức, chậm rãi cởi ra cho anh.
Chủ động ‘Phục vụ’ như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Trong nháy mắt cô cảm thấy hơi thở của mình đều ẩn ẩn nóng lên rồi!
Mộ Nhã Triết cực kỳ hài lòng khi cô chủ động, thường thường khẽ hôn cô, cổ vũ cô!
Vân Thi Thi cố kìm nén bối rối, cởi áo tắm của anh ta, ôm lấy vai anh, một nụ hôn nhẹ nhàng, rơi vào vai anh.
Đôi môi ấm áp chạm vào da thịt anh, giống như có dòng điện vậy, rất nhanh truyền khắp tứ chi.
Chỉ là một nụ hôn, lại dễ dàng làm chỗ đó của anh bùng cháy.
Cho dù là người đàn ông lợi hại đến mức nào, cũng khó có thể tự động điều khiển!
Anh kéo cô về phía mình, nắm chặt lấy eo cô, một cái quay người, liền đổi vị trí, đỡ cô ngồi dậy.
Trời đất xoay chuyển một trận, cô đột nhiên ý thức được tư thế biển đổi, lập tức kinh hãi.
Người đàn ông dịu dàng cổ vũ cô, “Đêm nay, em ở trên, được không?”
“Em…”
Vân Thi Thi hiểu rõ mục đích của anh, trên mặt đầy mây hồng, sắp bốc cháy rồi!
Khi ở trên giường, anh rất ít khi chọn tư thế như vậy, thực ra, trong lòng anh sớm đã mơ ước rất lâu, nhưng mà vì nghĩ đến cảm nhận của cô, cố kỵ cô sẽ thẹn thùng, mỗi lần muốn để cô ở trên, mơ ước thưởng thức tư thái xinh đẹp quyến rũ của cô, nhưng mà đến cuối cùng, đều hỏng hết!
Bây giờ, anh quyết định cố chấp một chút.
Dùng tư thế như vậy, chiếm lấy cô.
Trong phòng, ấm áp rong chơi, kiều diễm không ngừng.
Muốn cô hai lần, vốn muốn tiếp tục kéo dài, cô vừa mệt mỏi vừa khốn đốn, thúc giục anh, không vui nói, “Không phải anh nói, ngày mai còn phải đi du lịch tuần trăng mật sao? Mệt mỏi như vậy, nhỡ đâu không dậy nổi thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết vẫn muốn như cũ, “Vợ à, anh đã lâu không chạm vào em rồi, muốn em…”
“Nhưng mà… Nhỡ đâu ngày mai em không xuống giường được thì làm sao bây giờ?” Cô hầu như là buột miệng nói ra, mãi đến khi trông thấy đắn đo trong mắt người đàn ông, lúc này cô mới ý thức được mình nói linh tinh cái gì, xấu hổ cắn môi, không vui trừng anh.
Người đàn ông lại nói, “Em không xuống giường được, anh ôm em lên máy bay.”
“Anh… Anh đừng náo loạn!”
Cô vừa thở hồng hộc vừa xấu hổ đẩy anh ra, “Đi ngủ đi!”
Mộ Nhã Triết đột nhiên tiến đến bên tai cô, môi mỏng ngậm chặt vành tai cô, hơi thở ấm áp trên đôi môi làm cô giật mình, cô muốn cầu xin tha thứ, lại thấy người đàn ông ngậm chặt thùy tai như ngọc của cô, gằn từng chữ nói, “Em không biết, giờ khắc này của chúng ta, anh đợi bao lâu rồi.”
Dừng một chút, anh đột nhiên nhếch môi, “Nằm mơ đều đã suy nghĩ.”
Một câu này, làm nhiệt độ toàn thân cô nóng bỏng trở lại!
Mặt Vân Thi Thi đỏ hơn nữa, khó xử nhìn mắt anh, vừa cảm động vừa thẹn thùng.
“Triết…”
“Đã kết hôn rồi, nên sửa lại thôi!”
Anh nhắc nhở cô, bây giờ bọn họ đã làm hôn lễ, trước mắt bao nhiêu người, anh cử hành nghi lễ chính thức với cô, cô đã danh chính ngôn thuận trở thành vợ của anh rồi!
Lúc này Vân Thi Thi mới ý thức được, lập tức mặt đỏ tai hồng, chữa lại, “Chồng à…”
“Ừ, anh ở đây.”
Mộ Nhã Triết nói xong, vô cùng kiên nhẫn, không có lộn xộn.
Giống như biết anh đang chờ đợi cái gì, Vân Thi Thi mím môi, vươn tay, bởi vì khẩn trương, đầu ngón tay hơi run rẩy.
Cô nhẹ nhàng chạm vào cổ áo tắm của anh, lập tức, chậm rãi cởi ra cho anh.
Chủ động ‘Phục vụ’ như vậy, vẫn là lần đầu tiên trong đời.
Trong nháy mắt cô cảm thấy hơi thở của mình đều ẩn ẩn nóng lên rồi!
Mộ Nhã Triết cực kỳ hài lòng khi cô chủ động, thường thường khẽ hôn cô, cổ vũ cô!
Vân Thi Thi cố kìm nén bối rối, cởi áo tắm của anh ta, ôm lấy vai anh, một nụ hôn nhẹ nhàng, rơi vào vai anh.
Đôi môi ấm áp chạm vào da thịt anh, giống như có dòng điện vậy, rất nhanh truyền khắp tứ chi.
Chỉ là một nụ hôn, lại dễ dàng làm chỗ đó của anh bùng cháy.
Cho dù là người đàn ông lợi hại đến mức nào, cũng khó có thể tự động điều khiển!
Anh kéo cô về phía mình, nắm chặt lấy eo cô, một cái quay người, liền đổi vị trí, đỡ cô ngồi dậy.
Trời đất xoay chuyển một trận, cô đột nhiên ý thức được tư thế biển đổi, lập tức kinh hãi.
Người đàn ông dịu dàng cổ vũ cô, “Đêm nay, em ở trên, được không?”
“Em…”
Vân Thi Thi hiểu rõ mục đích của anh, trên mặt đầy mây hồng, sắp bốc cháy rồi!
Khi ở trên giường, anh rất ít khi chọn tư thế như vậy, thực ra, trong lòng anh sớm đã mơ ước rất lâu, nhưng mà vì nghĩ đến cảm nhận của cô, cố kỵ cô sẽ thẹn thùng, mỗi lần muốn để cô ở trên, mơ ước thưởng thức tư thái xinh đẹp quyến rũ của cô, nhưng mà đến cuối cùng, đều hỏng hết!
Bây giờ, anh quyết định cố chấp một chút.
Dùng tư thế như vậy, chiếm lấy cô.
Trong phòng, ấm áp rong chơi, kiều diễm không ngừng.
Muốn cô hai lần, vốn muốn tiếp tục kéo dài, cô vừa mệt mỏi vừa khốn đốn, thúc giục anh, không vui nói, “Không phải anh nói, ngày mai còn phải đi du lịch tuần trăng mật sao? Mệt mỏi như vậy, nhỡ đâu không dậy nổi thì làm sao bây giờ?”
“Sẽ không!”
Mộ Nhã Triết vẫn muốn như cũ, “Vợ à, anh đã lâu không chạm vào em rồi, muốn em…”
“Nhưng mà… Nhỡ đâu ngày mai em không xuống giường được thì làm sao bây giờ?” Cô hầu như là buột miệng nói ra, mãi đến khi trông thấy đắn đo trong mắt người đàn ông, lúc này cô mới ý thức được mình nói linh tinh cái gì, xấu hổ cắn môi, không vui trừng anh.
Người đàn ông lại nói, “Em không xuống giường được, anh ôm em lên máy bay.”
“Anh… Anh đừng náo loạn!”
Cô vừa thở hồng hộc vừa xấu hổ đẩy anh ra, “Đi ngủ đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.