Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3270: Chương 3276: Tập Đoàn Cụ Phong (17)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Điện thoại nhanh chóng có người bắt, Tuyết Hồ nói: “Thưa sếp, tôi đã theo dõi suốt dọc dường mới chặn được tập đoàn Cụ Phong tại cảng Vidoman. Có điều mấy rương hàng đều bị niêm phong, xin cho tôi lệnh lục soát…”
“Tuyết Hồ, giải tán đội đi!”
Tuyết Hồ giật thót: “Tại sao?”
“Giải tán đi. Toàn bộ người nhanh chóng rút lui khỏi cảng đi!”
Tuyết Hồ cầm điện thoại vệ tinh trong tay, sắt mặt tối sầm quay đầu lại thì đã nhìn thấy Cung Kiệt đứng tựa vào một bên, hai tay bắt trước ngực, lãnh đạm như không.
Cô xoay người, lưng quay về phía Cung Kiệt, thấp giọng nói: “Thưa sếp, chúng tôi mặc kệ ngày đêm truy lùng mới đuổi theo được tàu hàng của tập đoàn Cụ Phong. Trên tàu chở rất nhiều hàng hóa là vũ khí. Tại sao lại không cho lệnh lục soát?”
“Tôi đã ra lệnh giải tán đội, nếu cô phản kháng sẽ phải chịu xử lý kỷ luật!”
Tuyết Hồ không thể tin vào tai mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cô buông điện thoại vệ tinh xuống, xoay người. Jack hỏi với giọng nghi hoặc: “Khi nào thì sếp cho lệnh lục soát?”
“Jack.”
Tuyết Hồ cắn môi, trầm giọng nói: “Giải tán.”
“Giải tán?”
Một lúc lâu sau Jack mới phản ứng lại, cau mày nhìn thấy Cung Kiệt không chút biến sắc vẫn đang chơi với súng, thấp giọng hỏi: “Tuyết Hồ, ý cô là sao? Rốt cuộc sếp đã nói gì, giải tán, sao lại phải giải tán…”
“Sếp bảo phải giải tán.”
Tuyết Hồ nén cơn giận nói: “Jack, lập tức giải tán, trở về tổng bộ.”
Lòng Jack lạnh băng.
Tận đáy lòng hắn có chút tức giận, hạ thấp giọng nói: “Rõ ràng là sếp đang che chở tội phạm! Đây là bao che! Tôi tuyệt đối không cho ông ta làm như vậy!”
“Đây là mệnh lệnh của sếp, không có lệnh lục soát, chúng ta không có quyền bắt hắn.”
Jack vô cùng ức chế nhìn Cung Kiệt, trong lòng suy đoán đủ điều: “Cứ rút lui như vậy, cô không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tuyết Hồ lạnh lùng nói: “Không cam tâm cũng không còn cách nào khác. Jack, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Hữu Hữu đứng bên cạnh Cung Kiệt, nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tuyết Hồ và Giach, thản nhiên nhếch miệng cười nói: “Cậu, rốt cuộc là cậu đã dùng thủ đoạn gì thế?”
Cung Kiệt nói: “Cho dù là hình cảnh quốc tế, có gan lớn đến cỡ nào cũng không dám động vào đầu não của tập đoàn Cụ Phong. Dù sao thì nếu chúng ta có bề gì, cha cũng sẽ không để yên đâu, san bằng tổng bộ bọn chúng là chuyện nhỏ, đến cả người nhà của bọn chúng cũng sẽ có thương tổn.”
“Nếu biết rõ như thế vì sao cô gái kia lại phải theo dõi chúng ta? Vì muốn bắt cậu mà không từ thủ đoạn.”
“Bởi vì cô ta ngu ngốc, mất nhiều hơn được là chuyện đương nhiên.”
“Xem ra cô ta rất hận cậu.”
Hữu Hữu nửa đùa nửa thật nói: “Cậu, chắc không phải là cậu ăn hiếp gì người ta đấy chứ?”
“Biệt hiệu cô ta là Tuyết Hồ, là thanh tra chống khủng bố mới bổ nhiệm của tổ chức hình cảnh quốc tế.”
Cung Kiệt lại nói: “Lúc cậu mới bắt đầu giữ chức vụ tại tập đoàn, cô ta chỉ là một nhân viên cảnh sát bình thường. Cô ta là cô nhi trong chiến tranh, vừa sinh ra không bao lâu thì cha mẹ đã chết trong chiến trận. Vì thế cô ta rất căm hận súng đạn, buôn bán vũ khí. Vì muốn đuổi bắt cậu mà đội ngũ của cô ta và đàn em của cậu đã xảy ra đấu súng, cả đội mấy chục người chỉ một mình cô ta còn sống.”
“Ghê gớm như vậy sao?”
Hữu Hữu có chút sợ: “Chẳng trách cô ta hận cậu đến thế, nhìn thấy cậu thì liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể phanh thây cậu.”
“Có rất nhiều người hận cậu đến tận xương tủy, muốn băm cậu thành trăm mảnh, cô ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”
“Tuyết Hồ, giải tán đội đi!”
Tuyết Hồ giật thót: “Tại sao?”
“Giải tán đi. Toàn bộ người nhanh chóng rút lui khỏi cảng đi!”
Tuyết Hồ cầm điện thoại vệ tinh trong tay, sắt mặt tối sầm quay đầu lại thì đã nhìn thấy Cung Kiệt đứng tựa vào một bên, hai tay bắt trước ngực, lãnh đạm như không.
Cô xoay người, lưng quay về phía Cung Kiệt, thấp giọng nói: “Thưa sếp, chúng tôi mặc kệ ngày đêm truy lùng mới đuổi theo được tàu hàng của tập đoàn Cụ Phong. Trên tàu chở rất nhiều hàng hóa là vũ khí. Tại sao lại không cho lệnh lục soát?”
“Tôi đã ra lệnh giải tán đội, nếu cô phản kháng sẽ phải chịu xử lý kỷ luật!”
Tuyết Hồ không thể tin vào tai mình, ánh mắt trở nên lạnh lẽo.
Cô buông điện thoại vệ tinh xuống, xoay người. Jack hỏi với giọng nghi hoặc: “Khi nào thì sếp cho lệnh lục soát?”
“Jack.”
Tuyết Hồ cắn môi, trầm giọng nói: “Giải tán.”
“Giải tán?”
Một lúc lâu sau Jack mới phản ứng lại, cau mày nhìn thấy Cung Kiệt không chút biến sắc vẫn đang chơi với súng, thấp giọng hỏi: “Tuyết Hồ, ý cô là sao? Rốt cuộc sếp đã nói gì, giải tán, sao lại phải giải tán…”
“Sếp bảo phải giải tán.”
Tuyết Hồ nén cơn giận nói: “Jack, lập tức giải tán, trở về tổng bộ.”
Lòng Jack lạnh băng.
Tận đáy lòng hắn có chút tức giận, hạ thấp giọng nói: “Rõ ràng là sếp đang che chở tội phạm! Đây là bao che! Tôi tuyệt đối không cho ông ta làm như vậy!”
“Đây là mệnh lệnh của sếp, không có lệnh lục soát, chúng ta không có quyền bắt hắn.”
Jack vô cùng ức chế nhìn Cung Kiệt, trong lòng suy đoán đủ điều: “Cứ rút lui như vậy, cô không cảm thấy không cam tâm sao?”
Tuyết Hồ lạnh lùng nói: “Không cam tâm cũng không còn cách nào khác. Jack, đây là mệnh lệnh của cấp trên.”
Hữu Hữu đứng bên cạnh Cung Kiệt, nhìn dáng vẻ giận dỗi của Tuyết Hồ và Giach, thản nhiên nhếch miệng cười nói: “Cậu, rốt cuộc là cậu đã dùng thủ đoạn gì thế?”
Cung Kiệt nói: “Cho dù là hình cảnh quốc tế, có gan lớn đến cỡ nào cũng không dám động vào đầu não của tập đoàn Cụ Phong. Dù sao thì nếu chúng ta có bề gì, cha cũng sẽ không để yên đâu, san bằng tổng bộ bọn chúng là chuyện nhỏ, đến cả người nhà của bọn chúng cũng sẽ có thương tổn.”
“Nếu biết rõ như thế vì sao cô gái kia lại phải theo dõi chúng ta? Vì muốn bắt cậu mà không từ thủ đoạn.”
“Bởi vì cô ta ngu ngốc, mất nhiều hơn được là chuyện đương nhiên.”
“Xem ra cô ta rất hận cậu.”
Hữu Hữu nửa đùa nửa thật nói: “Cậu, chắc không phải là cậu ăn hiếp gì người ta đấy chứ?”
“Biệt hiệu cô ta là Tuyết Hồ, là thanh tra chống khủng bố mới bổ nhiệm của tổ chức hình cảnh quốc tế.”
Cung Kiệt lại nói: “Lúc cậu mới bắt đầu giữ chức vụ tại tập đoàn, cô ta chỉ là một nhân viên cảnh sát bình thường. Cô ta là cô nhi trong chiến tranh, vừa sinh ra không bao lâu thì cha mẹ đã chết trong chiến trận. Vì thế cô ta rất căm hận súng đạn, buôn bán vũ khí. Vì muốn đuổi bắt cậu mà đội ngũ của cô ta và đàn em của cậu đã xảy ra đấu súng, cả đội mấy chục người chỉ một mình cô ta còn sống.”
“Ghê gớm như vậy sao?”
Hữu Hữu có chút sợ: “Chẳng trách cô ta hận cậu đến thế, nhìn thấy cậu thì liền nghiến răng nghiến lợi, hận không thể phanh thây cậu.”
“Có rất nhiều người hận cậu đến tận xương tủy, muốn băm cậu thành trăm mảnh, cô ta cũng phải có bản lĩnh đó mới được.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.