Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3373: Chương 3409: Thêm hà vào cảnh (25)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
13/09/2018
Tiểu Bảo bất ngờ không kịp đề phòng, ngay sau đó, trong ngực cậu trống rỗng, Nặc Hàm đã giật lấy đồ chơi của cậu!
Cố Cảnh Liên quay đầu, trông thấy Sở Hà đở cậu bé rồi bế lên.
Tiểu Bảo ngã hơi đau nhưng cậu kiên cường chịu đựng, không để mình khóc, đến khi cậu nhìn lại thì thấy nhóc mập đã đoạt búp bê của mình đi, thế mà Lý Tiên Lai và mẹ Nặc Hàm đứng bên cạnh trông có chút vui vẻ, giống như ngầm cho phép đứa nhỏ làm như vậy.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức u ám.
Sở Hà nổi giận, cô ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Các người có ý gì đây? Dung túng cho con mình cướp đồ chơi của người khác sao?"
Mẹ Nặc Hàm không cho là đúng, nói: "Sao lại gọi là cướp? Trẻ con không hiểu chuyện, nói nghiêm trọng như vậy làm gì chứ!"
"Vậy mà còn không gọi là cướp à? Cầm đồ người khác khi chưa có sự đồng ý gọi là "Trộm", còn công khai thì là "Cướp"!
Mẹ Nặc Hàm nghe vậy lập tức nổi giận, nói với con mình: "Nặc Hàm, trả đồ chơi lại cho người ta! Con thích gì mẹ đến cửa hàng đồ chơi mua cho con! Cần gì phá đồ chơi của người khác!"
Nặc Hàm chu mỏ nói: "Con không chịu! Con muốn cái này thôi, con thích nó!"
Tiểu Bảo tức giận lên án: "Nếu cậu thích, sao không chiến thắng bằng bản lĩnh của mình! Món đồ chơi này là do tôi và cha mẹ thắng được, trả lại cho tôi!"
"Tôi không trả!"
Nặc Hàm cũng tức giận trả lời.
Ai bảo buổi họp phụ huynh hôm nay, những gì tốt đẹp Tiểu Bảo đều nhận hết!
Nhóc mập tức giận không có chỗ trút!
Mẹ Nặc Hàm thấy vậy lập tức nói với Sở Hà: "Chỉ là một món đồ chơi thôi, bao nhiêu tiền, tôi mua lại."
Nói xong, cô ta lấy cái bóp da Chanel trong túi ra, mở bóp, hình như đang móc tiền.
Dùng tiền mua ư?
Ha!
Đối với Tiểu Bảo, món đồ chơi này căn bản không thể quy ra thành tiền!
Trong mắt trẻ con, không có khái niệm tiền bạc mà chỉ có sự vinh dự thiêng liêng.
Trong mắt chúng, mấy tờ vài trăm đô còn không giá trị bằng tấm bảng đen có vẻ hoa hồng!
Dùng tiền để mua sao?
Người đàn bà này đang làm nhục ai vậy?
Huống hồ, món đồ chơi này giá trị bao nhiêu chứ, tùy tiện có thể mua được cả đống nhưng trong mắt Tiểu Bảo, dù mấy triệu cũng không bán!
Tiểu Bảo nói: "Ai muốn tiền của dì chứ! Đây là món đồ chơi cháu thắng được! Mau trả lại cho cháu!"
Vừa nói, cậu vừa tuột xuống khỏi người Sở Hà, vọt tới trước mặt Nặc Hàm, không hề sợ bộ dạng mập mạp của cậu ta.
Nhóc mập có hơi cao hơn Nặc Hàm chút, hiển nhiên cũng sẽ mạnh hơn cậu, vậy nên cậu ta không xem cậu là cái đinh gì cả.
Tiểu Bảo chạy đến muốn giành đồ chơi lại, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đẩy cậu ra.
Làm gì dễ dàng như thế, Tiểu Bảo có chuẩn bị mà đến, cậu hung hăng tung một đấm!
Lúc trước bị ngã lăn ra đất là vì cậu không có phòng bị, nên Nặc Hàm mới đánh lén được.
Nhưng lúc này cậu đã có chuẩn bị, huống hồ, thường ngày ở Cố gia, bác Phúc huấn luyện thân thủ cho cậu không phải uổng công vô ích!
Bình thường trông cậu ngây ngô đáng yêu, chẳng qua là bởi vì cậu hòa nhã, bác Phúc cũng dạy cậu, không nên tùy tiện ra tay với những bạn nhỏ khác.
Cố Cảnh Liên quay đầu, trông thấy Sở Hà đở cậu bé rồi bế lên.
Tiểu Bảo ngã hơi đau nhưng cậu kiên cường chịu đựng, không để mình khóc, đến khi cậu nhìn lại thì thấy nhóc mập đã đoạt búp bê của mình đi, thế mà Lý Tiên Lai và mẹ Nặc Hàm đứng bên cạnh trông có chút vui vẻ, giống như ngầm cho phép đứa nhỏ làm như vậy.
Sắc mặt Cố Cảnh Liên lập tức u ám.
Sở Hà nổi giận, cô ôm Tiểu Bảo vào trong ngực, lạnh lùng nói: "Các người có ý gì đây? Dung túng cho con mình cướp đồ chơi của người khác sao?"
Mẹ Nặc Hàm không cho là đúng, nói: "Sao lại gọi là cướp? Trẻ con không hiểu chuyện, nói nghiêm trọng như vậy làm gì chứ!"
"Vậy mà còn không gọi là cướp à? Cầm đồ người khác khi chưa có sự đồng ý gọi là "Trộm", còn công khai thì là "Cướp"!
Mẹ Nặc Hàm nghe vậy lập tức nổi giận, nói với con mình: "Nặc Hàm, trả đồ chơi lại cho người ta! Con thích gì mẹ đến cửa hàng đồ chơi mua cho con! Cần gì phá đồ chơi của người khác!"
Nặc Hàm chu mỏ nói: "Con không chịu! Con muốn cái này thôi, con thích nó!"
Tiểu Bảo tức giận lên án: "Nếu cậu thích, sao không chiến thắng bằng bản lĩnh của mình! Món đồ chơi này là do tôi và cha mẹ thắng được, trả lại cho tôi!"
"Tôi không trả!"
Nặc Hàm cũng tức giận trả lời.
Ai bảo buổi họp phụ huynh hôm nay, những gì tốt đẹp Tiểu Bảo đều nhận hết!
Nhóc mập tức giận không có chỗ trút!
Mẹ Nặc Hàm thấy vậy lập tức nói với Sở Hà: "Chỉ là một món đồ chơi thôi, bao nhiêu tiền, tôi mua lại."
Nói xong, cô ta lấy cái bóp da Chanel trong túi ra, mở bóp, hình như đang móc tiền.
Dùng tiền mua ư?
Ha!
Đối với Tiểu Bảo, món đồ chơi này căn bản không thể quy ra thành tiền!
Trong mắt trẻ con, không có khái niệm tiền bạc mà chỉ có sự vinh dự thiêng liêng.
Trong mắt chúng, mấy tờ vài trăm đô còn không giá trị bằng tấm bảng đen có vẻ hoa hồng!
Dùng tiền để mua sao?
Người đàn bà này đang làm nhục ai vậy?
Huống hồ, món đồ chơi này giá trị bao nhiêu chứ, tùy tiện có thể mua được cả đống nhưng trong mắt Tiểu Bảo, dù mấy triệu cũng không bán!
Tiểu Bảo nói: "Ai muốn tiền của dì chứ! Đây là món đồ chơi cháu thắng được! Mau trả lại cho cháu!"
Vừa nói, cậu vừa tuột xuống khỏi người Sở Hà, vọt tới trước mặt Nặc Hàm, không hề sợ bộ dạng mập mạp của cậu ta.
Nhóc mập có hơi cao hơn Nặc Hàm chút, hiển nhiên cũng sẽ mạnh hơn cậu, vậy nên cậu ta không xem cậu là cái đinh gì cả.
Tiểu Bảo chạy đến muốn giành đồ chơi lại, cậu ta nhìn cũng không thèm nhìn, lập tức đẩy cậu ra.
Làm gì dễ dàng như thế, Tiểu Bảo có chuẩn bị mà đến, cậu hung hăng tung một đấm!
Lúc trước bị ngã lăn ra đất là vì cậu không có phòng bị, nên Nặc Hàm mới đánh lén được.
Nhưng lúc này cậu đã có chuẩn bị, huống hồ, thường ngày ở Cố gia, bác Phúc huấn luyện thân thủ cho cậu không phải uổng công vô ích!
Bình thường trông cậu ngây ngô đáng yêu, chẳng qua là bởi vì cậu hòa nhã, bác Phúc cũng dạy cậu, không nên tùy tiện ra tay với những bạn nhỏ khác.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.