Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 598: Chương 596: Nếu Em Muốn, Anh Sẽ Cho Em Một Ngôi Nhà
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Không thể nghi ngờ nữa, một Mộ Nhã Triết luôn kiêu căng hiện không thể chấp nhận được việc trái tim băng giá của anh đã bị một vài cảm giác khác xâm chiếm.
Việc anh coi Vân Thi Thi là người của mình cũng không thể bàn cãi nữa.
Bởi thế anh mới gửi một tin nhắn cho Lâm Phượng Thiên.
Không cần biết kịch bản thế nào, nhưng ở trong đoàn làm phim, không một người khác giới nào được chạm vào Vân Thi Thi, dù là vì công việc cũng không được phép.
Anh nghiêm túc, không phải đùa giỡn cho vui.
Lúc trước có một dự án cần thu mua, anh phải bay qua Luân Đôn, nửa tháng rời khỏi Trung Quốc, anh không phải là không muốn đem cô đi cùng mình.
Nhưng anh biết tính tình của Vân Thi Thi, chắc chắn cô sẽ không cho phép Hữu Hữu cùng anh xuất ngoại.
Anh cũng không có mở lời.
Trước giờ anh luôn tôn trọng cô.
Xuất ngoại hơn mười ngày, trừ việc vội vàng thu mua dự án, anh khi nào cũng nhớ cô.
Anh nhớ cô một cách điên cuồng.
Điên không giống bình thường.
Đến hiện tại, anh luôn là người cao ngạo như bậc đế vương, anh không bao giớ cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng không thoả hiệp với ai bao giờ.
Nhưng, anh đã thất bại rồi.
Mỗi khi nghĩ về cô, anh không thể kiểm soát được chính mình.
Anh không thể chống lại cảm giác mãnh liệt đó.
Anh thậm chí còn nghi ngờ, có phải cô đã yểm bùa gì lên người anh hay không, chứ nếu không thì tại sao anh lại luôn nghĩ về cô như thế chứ?
Trước kia, hôn nhân là thứ anh khinh thường nhất.
Hôn nhân giống như một chiếc quan tài, anh đã từng nghĩ thế, nhưng hiện tại lại không.
Đối với anh, hôn nhân là thứ có cũng được, không có cũng được, căn bản anh luôn xem thường sự trói buộc mà hôn nhân mang đến.
Nhưng mà, hôn nhân của anh, anh lại không thể tự quyết định được.
Mộ Thịnh thích ai, anh phải cưới người đó.
Vợ anh là ai, lúc đầu anh không quan trọng vấn đề này, đính hôn, đối với anh là một chuyện không quan trọng.
Nhưng Vân Thi Thi, dường như cô mang đến cho anh cảm giác, anh muốn có một gia đình.
Sống ở Luân Đôn vài ngày, anh thật sự rất lo lắng.
Nếu cô muốn, anh sẽ cho cô một ngôi nhà.
Chẳng phải cô luôn muốn có một ngôi nhà sao?
Vậy thì anh sẽ cho cô.
Miễn là cô đừng có đi gặp gỡ lung tung, miễn là cô chịu ở chung với anh.
Cho dù cô có thích hay không.
Anh vẫn luôn im lặng, cô không muốn thấy anh, anh sẽ im lặng quan sát cô từ xa.
Anh tuy muốn cùng cô chung sống, nhưng cô không muốn anh sẽ không làm.
Trước giờ anh luôn là một tên cố chấp, nhưng hiện tại, anh lại…
Anh không quan tâm người khác nhìn anh thế nào.
Anh chỉ muốn cả đời bên cô.
Anh chấp nhận cô, bất cứ kẻ nào, bất kể là chuyện gì, cũng không thể huỷ diệt cảm giác này của anh.
Nhưng cô thì sao?
Đưa anh vào sổ đen.
Anh còn tưởng cô gặp chuyện gì, lo lắng bay về nước, vừa bước vào lại gặp cảnh này.
Anh thấy cô đang cùng một người đàn ông khác, dùng một vẻ mặt nhu tình trước giờ chưa từng có, cùng tên đó hôn nhau, hỏi anh có chấp nhận được không?
Theo góc độ mà anh nhìn thấy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt thâm tình không hề che dấu của tên đó.
Một khắc đó, lửa giận của anh nhanh chóng bùng phát.
Dù chỉ là diễn phim, nhưng anh lại cảm thấy ghen tị đến phát điên, anh hận không thể đem cái tên Cố Tinh Trạch kia xé thành trăm mảnh!
Mà cô, có thể hôn Cố Tinh Trạch được, tại sao lại giữ khoảng cách với anh như thế?
Thậm chí, còn không sợ nguy hiểm, đứng đằng trước bảo vệ cho tên đó nữa chứ!
Có đúng là cô đang chọc tức anh không.
Cô lúc nào cũng lạnh lùng, bài xích, kháng cự, thậm chí còn giả bệnh để anh không thể đụng vào cô.
Khá lắm, khá lắm.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, mắt toả ra hàn quang lạnh đến thấy xương.
Vân Thi Thi sợ hãi nhìn anh, lưng cô áp lên ngay động cơ xe, cô cảm giác được lưng mình rất nóng, nhưng hiện tại lửa giận của Mộ Nhã Triết, e là còn nóng hơn thế này nhiều.
Xe thể thao nhanh chóng chạy đến biệt thự trên núi Vân Sơn.
Việc anh coi Vân Thi Thi là người của mình cũng không thể bàn cãi nữa.
Bởi thế anh mới gửi một tin nhắn cho Lâm Phượng Thiên.
Không cần biết kịch bản thế nào, nhưng ở trong đoàn làm phim, không một người khác giới nào được chạm vào Vân Thi Thi, dù là vì công việc cũng không được phép.
Anh nghiêm túc, không phải đùa giỡn cho vui.
Lúc trước có một dự án cần thu mua, anh phải bay qua Luân Đôn, nửa tháng rời khỏi Trung Quốc, anh không phải là không muốn đem cô đi cùng mình.
Nhưng anh biết tính tình của Vân Thi Thi, chắc chắn cô sẽ không cho phép Hữu Hữu cùng anh xuất ngoại.
Anh cũng không có mở lời.
Trước giờ anh luôn tôn trọng cô.
Xuất ngoại hơn mười ngày, trừ việc vội vàng thu mua dự án, anh khi nào cũng nhớ cô.
Anh nhớ cô một cách điên cuồng.
Điên không giống bình thường.
Đến hiện tại, anh luôn là người cao ngạo như bậc đế vương, anh không bao giớ cúi đầu trước bất kỳ ai, cũng không thoả hiệp với ai bao giờ.
Nhưng, anh đã thất bại rồi.
Mỗi khi nghĩ về cô, anh không thể kiểm soát được chính mình.
Anh không thể chống lại cảm giác mãnh liệt đó.
Anh thậm chí còn nghi ngờ, có phải cô đã yểm bùa gì lên người anh hay không, chứ nếu không thì tại sao anh lại luôn nghĩ về cô như thế chứ?
Trước kia, hôn nhân là thứ anh khinh thường nhất.
Hôn nhân giống như một chiếc quan tài, anh đã từng nghĩ thế, nhưng hiện tại lại không.
Đối với anh, hôn nhân là thứ có cũng được, không có cũng được, căn bản anh luôn xem thường sự trói buộc mà hôn nhân mang đến.
Nhưng mà, hôn nhân của anh, anh lại không thể tự quyết định được.
Mộ Thịnh thích ai, anh phải cưới người đó.
Vợ anh là ai, lúc đầu anh không quan trọng vấn đề này, đính hôn, đối với anh là một chuyện không quan trọng.
Nhưng Vân Thi Thi, dường như cô mang đến cho anh cảm giác, anh muốn có một gia đình.
Sống ở Luân Đôn vài ngày, anh thật sự rất lo lắng.
Nếu cô muốn, anh sẽ cho cô một ngôi nhà.
Chẳng phải cô luôn muốn có một ngôi nhà sao?
Vậy thì anh sẽ cho cô.
Miễn là cô đừng có đi gặp gỡ lung tung, miễn là cô chịu ở chung với anh.
Cho dù cô có thích hay không.
Anh vẫn luôn im lặng, cô không muốn thấy anh, anh sẽ im lặng quan sát cô từ xa.
Anh tuy muốn cùng cô chung sống, nhưng cô không muốn anh sẽ không làm.
Trước giờ anh luôn là một tên cố chấp, nhưng hiện tại, anh lại…
Anh không quan tâm người khác nhìn anh thế nào.
Anh chỉ muốn cả đời bên cô.
Anh chấp nhận cô, bất cứ kẻ nào, bất kể là chuyện gì, cũng không thể huỷ diệt cảm giác này của anh.
Nhưng cô thì sao?
Đưa anh vào sổ đen.
Anh còn tưởng cô gặp chuyện gì, lo lắng bay về nước, vừa bước vào lại gặp cảnh này.
Anh thấy cô đang cùng một người đàn ông khác, dùng một vẻ mặt nhu tình trước giờ chưa từng có, cùng tên đó hôn nhau, hỏi anh có chấp nhận được không?
Theo góc độ mà anh nhìn thấy, anh có thể nhìn thấy vẻ mặt thâm tình không hề che dấu của tên đó.
Một khắc đó, lửa giận của anh nhanh chóng bùng phát.
Dù chỉ là diễn phim, nhưng anh lại cảm thấy ghen tị đến phát điên, anh hận không thể đem cái tên Cố Tinh Trạch kia xé thành trăm mảnh!
Mà cô, có thể hôn Cố Tinh Trạch được, tại sao lại giữ khoảng cách với anh như thế?
Thậm chí, còn không sợ nguy hiểm, đứng đằng trước bảo vệ cho tên đó nữa chứ!
Có đúng là cô đang chọc tức anh không.
Cô lúc nào cũng lạnh lùng, bài xích, kháng cự, thậm chí còn giả bệnh để anh không thể đụng vào cô.
Khá lắm, khá lắm.
Mộ Nhã Triết nhìn chằm chằm vào gương mặt cô, mắt toả ra hàn quang lạnh đến thấy xương.
Vân Thi Thi sợ hãi nhìn anh, lưng cô áp lên ngay động cơ xe, cô cảm giác được lưng mình rất nóng, nhưng hiện tại lửa giận của Mộ Nhã Triết, e là còn nóng hơn thế này nhiều.
Xe thể thao nhanh chóng chạy đến biệt thự trên núi Vân Sơn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.