Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 615: Chương 613: Sự Khôn Khéo Của Mộ Nhã Triết
Hoa Dung Nguyệt Hạ
04/09/2018
Nhưng Mộ Uyển Nhu vĩnh viễn cũng chỉ là một quân cờ để anh đổi lấy quyền thừa kế Nhà họ Mộ mà thôi, có thể đính hôn, rồi kết hôn với cô ta cũng không sao cả, nhưng muốn anh thực sự phải chạm vào người phụ nữ này.
Không có khả năng.
Vì thế, anh liền tung tin cô ta không thể mang thai.
Để cho tất cả mọi người tin là thật.
Mộ Thịnh biết "sự thật" Mộ Uyển Nhu vô sinh, vốn luôn quan tâm đến hương hỏa nhà họ Mộ, ông cũng có chút do dự.
Hôn sự vì vậy mà bị kéo dài.
Mộ Uyển Nhu cũng tin đây là thật, thật sự cho rằng mình vô sinh.
Lại không biết, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là con cờ bị Mộ Nhã Triết đùa bỡn trong tay.
Huống hồ, trên tay anh đã sớm nắm được chứng cứ cô ta vụng trộm yêu đương bên ngoài.
Băng ghi âm, băng theo dõi đều có, anh nắm chứng cứ trong tay chả nhẽ còn không chứng minh được "trong sạch" của cô ta?
Người phụ nữ này quá đần.
Muốn diễn trò này với anh, thực quá buồn cười.
Chẳng lẽ cô ta thật cho rằng, ngoại trừ trích nước ối, làm giám định DNA ra anh không thể mượn chuyện vụng trộm yêu đương của cô ta làm chứng cứ sao?
Mộ Nhã Triết cười: "Ông nội, nếu có một ngày ông biết đứa bé trong bụng cô ta không phải là con của cháu, ông sẽ nghĩ sao?"
Mộ Thịnh nhìn anh một cái khẽ ngẩn người. Sau đó tầm mắt liền rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu.
Mộ Uyển Nhu nghe xong lập tức lắc đầu, khiếp nhược nói: "Ông nội, ông phải tin cháu! Nếu có thể hiện tại cháu cũng muốn làm giám định DNA! Anh ấy có thể không nhận đứa con trong bụng cháu nhưng không thể... Xỉ nhục sự trong sạch của cháu như thế!"
Mộ Thịnh vội vàng nói: "Uyển Nhu, ông nội tin cháu! Chờ cho đứa bé trong bụng cháu được 5 tháng, đi làm giám định DNA, như vậy có thể trả lại trong sạch cho cháu rồi!"
"Tôi sẽ lấy ra chứng cứ chứng minh sự "trong sạch" của cô." Vẻ mặt Mộ Nhã Triết bình lặng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, không chút thay đổi xoay người đi lên lầu.
Giọng nói lạnh lẽo của anh khiến cho trái tim Mộ uyển Nhu không nhịn được mà run rẩy.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Rốt cuộc anh còn giấu cái gì mà cô ta không biết?!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi có chút bối rối, cũng không biết trong tay anh có thật nắm rõ chứng cứ gì hay không?
Cô ta làm việc rất cẩn thận, hẳn sẽ không lưu lại dấu vết gì mới đúng!
Nên chắc chắn anh không thể bắt được chứng cứ gì.
Nhưng vừa rồi trong đôi mắt Mộ Nhã Triết có chút sắc bén cùng khinh thường, giống như thực sự nắm cán chuôi trong tay, điều này khiến cô ta không kìm được có chút lo lắng.
Cô ta cảm thấy, trên tay người đàn ông này nhất định giữ chứng cứ, nếu không, anh chắc chắn sẽ không ngả bài khi không nắm chắc phần thắng trong tay!
Từ sau khi cô ta nói rằng mình đang mang thai, từ đầu đến cuối trên mặt anh vẫn không hề có chút nào quá kinh ngạc.
Giống như đã sớm dự liệu được điều này.
Chẳng lẽ, anh biết cô ta có thể mang thai?!
Nghĩ đến đây, Mộ Uyển Nhu không khỏi đổ mồ hôi lạnh!
Vậy chuyện sáu năm trước cô ta được chẩn đoán là "vô sinh", thủy chung vẫn là một đám sương mù chưa bị chọc thủng, có rất nhiều điểm đáng ngờ vô cùng kỳ lạ.
Cô ta vẫn không tin mình không thể sinh con.
Chẳng lẽ... Chuyện này là do người đàn ông kia đứng sau thao túng?
Nghĩ vậy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo cô ta, cánh môi bởi vì sợ hãi mà không khống chế nổi run rẩy.
Mộ Thịnh sờ sờ tay cô ta thấy đầu ngón tay thấm lạnh không khỏi ngảng đầu lên nhìn, chỉ thấy mồ hôi trên mặt không ngừng rơi, sợ hãi trong mắt căn bản đã không thể che dấu, vô cùng rõ ràng.
"Uyển Nhu, cháu đừng sợ, có ông nội ở đây, nó không thể làm gì cháu đâu!"
Không có khả năng.
Vì thế, anh liền tung tin cô ta không thể mang thai.
Để cho tất cả mọi người tin là thật.
Mộ Thịnh biết "sự thật" Mộ Uyển Nhu vô sinh, vốn luôn quan tâm đến hương hỏa nhà họ Mộ, ông cũng có chút do dự.
Hôn sự vì vậy mà bị kéo dài.
Mộ Uyển Nhu cũng tin đây là thật, thật sự cho rằng mình vô sinh.
Lại không biết, từ đầu đến cuối, cô ta chỉ là con cờ bị Mộ Nhã Triết đùa bỡn trong tay.
Huống hồ, trên tay anh đã sớm nắm được chứng cứ cô ta vụng trộm yêu đương bên ngoài.
Băng ghi âm, băng theo dõi đều có, anh nắm chứng cứ trong tay chả nhẽ còn không chứng minh được "trong sạch" của cô ta?
Người phụ nữ này quá đần.
Muốn diễn trò này với anh, thực quá buồn cười.
Chẳng lẽ cô ta thật cho rằng, ngoại trừ trích nước ối, làm giám định DNA ra anh không thể mượn chuyện vụng trộm yêu đương của cô ta làm chứng cứ sao?
Mộ Nhã Triết cười: "Ông nội, nếu có một ngày ông biết đứa bé trong bụng cô ta không phải là con của cháu, ông sẽ nghĩ sao?"
Mộ Thịnh nhìn anh một cái khẽ ngẩn người. Sau đó tầm mắt liền rơi vào trên người Mộ Uyển Nhu.
Mộ Uyển Nhu nghe xong lập tức lắc đầu, khiếp nhược nói: "Ông nội, ông phải tin cháu! Nếu có thể hiện tại cháu cũng muốn làm giám định DNA! Anh ấy có thể không nhận đứa con trong bụng cháu nhưng không thể... Xỉ nhục sự trong sạch của cháu như thế!"
Mộ Thịnh vội vàng nói: "Uyển Nhu, ông nội tin cháu! Chờ cho đứa bé trong bụng cháu được 5 tháng, đi làm giám định DNA, như vậy có thể trả lại trong sạch cho cháu rồi!"
"Tôi sẽ lấy ra chứng cứ chứng minh sự "trong sạch" của cô." Vẻ mặt Mộ Nhã Triết bình lặng, ánh mắt trong veo mà lạnh lùng, không chút thay đổi xoay người đi lên lầu.
Giọng nói lạnh lẽo của anh khiến cho trái tim Mộ uyển Nhu không nhịn được mà run rẩy.
Người đàn ông này còn đáng sợ hơn so với tưởng tượng của cô ta.
Rốt cuộc anh còn giấu cái gì mà cô ta không biết?!
Trong lòng Mộ Uyển Nhu không khỏi có chút bối rối, cũng không biết trong tay anh có thật nắm rõ chứng cứ gì hay không?
Cô ta làm việc rất cẩn thận, hẳn sẽ không lưu lại dấu vết gì mới đúng!
Nên chắc chắn anh không thể bắt được chứng cứ gì.
Nhưng vừa rồi trong đôi mắt Mộ Nhã Triết có chút sắc bén cùng khinh thường, giống như thực sự nắm cán chuôi trong tay, điều này khiến cô ta không kìm được có chút lo lắng.
Cô ta cảm thấy, trên tay người đàn ông này nhất định giữ chứng cứ, nếu không, anh chắc chắn sẽ không ngả bài khi không nắm chắc phần thắng trong tay!
Từ sau khi cô ta nói rằng mình đang mang thai, từ đầu đến cuối trên mặt anh vẫn không hề có chút nào quá kinh ngạc.
Giống như đã sớm dự liệu được điều này.
Chẳng lẽ, anh biết cô ta có thể mang thai?!
Nghĩ đến đây, Mộ Uyển Nhu không khỏi đổ mồ hôi lạnh!
Vậy chuyện sáu năm trước cô ta được chẩn đoán là "vô sinh", thủy chung vẫn là một đám sương mù chưa bị chọc thủng, có rất nhiều điểm đáng ngờ vô cùng kỳ lạ.
Cô ta vẫn không tin mình không thể sinh con.
Chẳng lẽ... Chuyện này là do người đàn ông kia đứng sau thao túng?
Nghĩ vậy, trong nháy mắt mồ hôi lạnh đã thấm ướt lưng áo cô ta, cánh môi bởi vì sợ hãi mà không khống chế nổi run rẩy.
Mộ Thịnh sờ sờ tay cô ta thấy đầu ngón tay thấm lạnh không khỏi ngảng đầu lên nhìn, chỉ thấy mồ hôi trên mặt không ngừng rơi, sợ hãi trong mắt căn bản đã không thể che dấu, vô cùng rõ ràng.
"Uyển Nhu, cháu đừng sợ, có ông nội ở đây, nó không thể làm gì cháu đâu!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.