Một Thai Hai Bảo: Giám Đốc Hàng Tỉ Yêu Vợ Tận Xương
Chương 3610: Thêm hà vào cảnh (226)
Hoa Dung Nguyệt Hạ
01/10/2018
“Vậy nên, khi họ lên bờ sẽ không di chuyển được nữa.”
“Trên thế giới này thật sự có người cá sao?”
Vân Thi Thi lộ vẻ thần bí: “Không ai biết chắc cả? Mẹ đọc tiếp đây.”
“Cuối cùng, tiểu công chúa tròn 15 tuổi nên được phép ngoi lên mặt biển. Cô hưng phấn nhìn Đông nhìn Tây, muốn thu hết cả thế giới vào mắt mình. Lúc này, có một chiếc thuyền lớn đến gần cô, bên trong có rất nhiều người mặc trang phục hoa lệ mừng sinh nhật của hoàng tử. Nàng tiên cá nhỏ lập tức bị khuôn mặt anh tuấn của hoàng tử thu hút, đúng lúc này, đột nhiên sóng gió nổi lên, phá hủy con thuyền lớn...”
“Mọi người rơi vào trong nước, chìm xuống đáy biển. Nàng tiên cá mạo hiểm tính mạng, vọt vào lốc xoáy cứu hoàng tử. Sau khi đưa lên bờ, cô khẽ hôn lên trán hoàng tử rồi trở về biển, lẳng lặng đợi người đến cứu hắn. Lúc này, có một cô gái trẻ phát hiện ra hoàng tử, cô gọi thêm một vài người đến cứu hắn...”
Vì để có đôi chân, nàng tiên cá tìm đến mụ phù thủy. Sau khi uống một loại thuốc thần bí, cô có được đôi chân nhưng mỗi một bước đi đều phải chịu sự đau khổ vô cùng lớn.
Hữu Hữu đau lòng, cậu ôm cánh tay Vân Thi Thi, buồn bã nói: “Vậy, nàng tiên cá nhỏ sẽ chết sao?”
Cô cười: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi!”
Cậu yên tâm.
Câu chuyện tiếp tục, mụ phù thủy nói rằng, nếu hoàng tử vì yêu mà quên cha mẹ mình và kết làm vợ chồng với nàng tiên cá thì cô sẽ có linh hồn bất diệt.
Nhưng nếu hoàng tử kết hôn với cô gái khác, vậy nàng tiên cá nhỏ sẽ chết đi và hóa thành bọt biển khi hôn lễ được cử hành.
Sắc mặt nàng tiên cá tái nhợt nhưng cô không hề sợ hãi, mụ phù thủy lấy chiếc lưỡi của cô làm thù lao, mất đi giọng nói êm tai, cô... Không bao giờ có thể nói được nữa.
Đêm khuya, nàng tiên cá nhỏ đau lòng rời khỏi người thân của mình.
Lên khỏi mặt biển, cô uống lọ thuốc, vì đau đớn quá nên ngất đi, khi tỉnh lại, hoàng tử hỏi gì cô cũng không thể trả lời, vì cô đã bị câm.
Thế nhưng, cô nén chịu nỗi đau để khiêu vũ với hoàng tử.
Hữu Hữu nghe đến đó, cậu nhíu chặt mày, cực kỳ đau lòng.
Càng về sau, Hữu Hữu không hỏi thêm gì nữa.
Nhất là khi nghe hoàng tử không biết nàng tiên cá nhỏ đã cứu hắn nên kết hôn với cô công chúa kia, hơn nữa còn mời cô khiêu vũ chúc mừng họ.
Đêm trước hôn lễ, các chị của nàng tiên cá bơi lên mặt biển, họ cắt phăng mái tóc vì em mình, biến tóc thành một cây dao nhọn, chỉ cần nàng tiên cá nhỏ đâm vào ngực hoàng tử, cô sẽ có thể trở về biển.
Đây chính là cơ hội cuối cùng.
...
Rất nhiều kỷ niệm đan xen hiện lên.
Vân Thi Thi nhìn Hữu Hữu đang nằm trên giường, cảnh vẫn vậy nhưng người thì không còn nhớ gì.
Cậu nằm nhắm mắt, không biết đã ngủ chưa hay vẫn còn thức, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khép quyển truyện lại định rời đi.
Lúc cô định đứng dậy, đứa nhỏ trên giường lập tức mở mắt, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy có giết hoàng tử không?”
Vân Thi Thi giật mình xoay người, dưới ánh trăng, Hữu Hữu chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng, lộ ra vài phần tò mò.
“Cô ấy có dùng dao giết hoàng tử không?”
Vân Thi Thi lắc đầu: “Không có.”
“Không ư?”
Hữu Hữu nghi ngờ: “Nếu không giết hoàng tử, cô ấy sẽ biến thành bọt biển.”
Có lẽ, đây là câu dài nhất cậu nói kể từ khi trở về Mộ gia.
“Trên thế giới này thật sự có người cá sao?”
Vân Thi Thi lộ vẻ thần bí: “Không ai biết chắc cả? Mẹ đọc tiếp đây.”
“Cuối cùng, tiểu công chúa tròn 15 tuổi nên được phép ngoi lên mặt biển. Cô hưng phấn nhìn Đông nhìn Tây, muốn thu hết cả thế giới vào mắt mình. Lúc này, có một chiếc thuyền lớn đến gần cô, bên trong có rất nhiều người mặc trang phục hoa lệ mừng sinh nhật của hoàng tử. Nàng tiên cá nhỏ lập tức bị khuôn mặt anh tuấn của hoàng tử thu hút, đúng lúc này, đột nhiên sóng gió nổi lên, phá hủy con thuyền lớn...”
“Mọi người rơi vào trong nước, chìm xuống đáy biển. Nàng tiên cá mạo hiểm tính mạng, vọt vào lốc xoáy cứu hoàng tử. Sau khi đưa lên bờ, cô khẽ hôn lên trán hoàng tử rồi trở về biển, lẳng lặng đợi người đến cứu hắn. Lúc này, có một cô gái trẻ phát hiện ra hoàng tử, cô gọi thêm một vài người đến cứu hắn...”
Vì để có đôi chân, nàng tiên cá tìm đến mụ phù thủy. Sau khi uống một loại thuốc thần bí, cô có được đôi chân nhưng mỗi một bước đi đều phải chịu sự đau khổ vô cùng lớn.
Hữu Hữu đau lòng, cậu ôm cánh tay Vân Thi Thi, buồn bã nói: “Vậy, nàng tiên cá nhỏ sẽ chết sao?”
Cô cười: “Không có.”
“Vậy là tốt rồi!”
Cậu yên tâm.
Câu chuyện tiếp tục, mụ phù thủy nói rằng, nếu hoàng tử vì yêu mà quên cha mẹ mình và kết làm vợ chồng với nàng tiên cá thì cô sẽ có linh hồn bất diệt.
Nhưng nếu hoàng tử kết hôn với cô gái khác, vậy nàng tiên cá nhỏ sẽ chết đi và hóa thành bọt biển khi hôn lễ được cử hành.
Sắc mặt nàng tiên cá tái nhợt nhưng cô không hề sợ hãi, mụ phù thủy lấy chiếc lưỡi của cô làm thù lao, mất đi giọng nói êm tai, cô... Không bao giờ có thể nói được nữa.
Đêm khuya, nàng tiên cá nhỏ đau lòng rời khỏi người thân của mình.
Lên khỏi mặt biển, cô uống lọ thuốc, vì đau đớn quá nên ngất đi, khi tỉnh lại, hoàng tử hỏi gì cô cũng không thể trả lời, vì cô đã bị câm.
Thế nhưng, cô nén chịu nỗi đau để khiêu vũ với hoàng tử.
Hữu Hữu nghe đến đó, cậu nhíu chặt mày, cực kỳ đau lòng.
Càng về sau, Hữu Hữu không hỏi thêm gì nữa.
Nhất là khi nghe hoàng tử không biết nàng tiên cá nhỏ đã cứu hắn nên kết hôn với cô công chúa kia, hơn nữa còn mời cô khiêu vũ chúc mừng họ.
Đêm trước hôn lễ, các chị của nàng tiên cá bơi lên mặt biển, họ cắt phăng mái tóc vì em mình, biến tóc thành một cây dao nhọn, chỉ cần nàng tiên cá nhỏ đâm vào ngực hoàng tử, cô sẽ có thể trở về biển.
Đây chính là cơ hội cuối cùng.
...
Rất nhiều kỷ niệm đan xen hiện lên.
Vân Thi Thi nhìn Hữu Hữu đang nằm trên giường, cảnh vẫn vậy nhưng người thì không còn nhớ gì.
Cậu nằm nhắm mắt, không biết đã ngủ chưa hay vẫn còn thức, cô nhẹ nhàng xoa đầu cậu, khép quyển truyện lại định rời đi.
Lúc cô định đứng dậy, đứa nhỏ trên giường lập tức mở mắt, lạnh lùng hỏi: “Cô ấy có giết hoàng tử không?”
Vân Thi Thi giật mình xoay người, dưới ánh trăng, Hữu Hữu chậm rãi ngồi dậy, đôi mắt trong suốt nhưng lạnh lùng, lộ ra vài phần tò mò.
“Cô ấy có dùng dao giết hoàng tử không?”
Vân Thi Thi lắc đầu: “Không có.”
“Không ư?”
Hữu Hữu nghi ngờ: “Nếu không giết hoàng tử, cô ấy sẽ biến thành bọt biển.”
Có lẽ, đây là câu dài nhất cậu nói kể từ khi trở về Mộ gia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.