Một Thai Hai Bảo : Mật Sủng Tiểu Manh Thê
Chương 9: Gia Đình Ấm Áp
Lưu Li Trản
21/05/2021
Trong phòng.
Một già một trẻ một bé.
Ba người ngồi trên bàn ăn.
Vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, người vui nhất là Cố Hoan, Vu Phân cũng vui đến nỗi rơi nước mắt. Còn Trình Trình, cậu vẫn bình tĩnh, duy trì tư thế tao nhã ngồi trên bàn ăn.
“Dương Dương, nào, nếm thử món cá mà bà ngoại làm, cháu thích ăn nhất đấy.” Vu Phân vui vẻ gắp món ăn cho Trình Trình.
Trình Trình khẽ gật đầu, sự ngại ngùng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Từ lúc người phụ nữ này gọi cậu là “Dương Dương” ở trên bờ biển, cho đến khi cậu vào phòng của người tên là “Dương Dương”, và nhìn thấy ảnh của “Dương Dương.”
Trình Trình vô cùng thông minh, cậu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Rõ ràng, họ đều coi cậu là cậu bé nở nụ cười tươi tắn trong bức ảnh kia.
Dương Dương.
Nhận nhầm thì cứ nhận nhầm đi, dù sao thì nhà Bắc Minh kia, cậu sẽ không trở về nữa, người ba đáng ghét kia, ghét nhất là phải nhìn thấy cậu.
Hừ.
Trình Trình nhướn mày một cái, trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên một nụ cười tinh nghịch.
Điểm này được di truyền từ ba của cậu, Vu Phân và Cố Hoan đương nhiên sẽ không thể nào tinh mắt nhận ra được.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hòa hợp.
Cố Hoan một bên thu dọn bát đũa, một bên nhìn con với tâm trạng bất an.
“Dương Dương, hôm nay mẹ đã xin nghỉ cho con. Con ở nhà nghỉ ngơi với bà ngoại, biết chưa?”
Đứa trẻ này không hé răng nửa lời về chuyện hôm qua, cô cũng không hỏi gặng gì thêm. Cô sợ con lại bỏ nhà rời đi, như vậy cô sẽ rất đau lòng.
“Vâng.” Trình Trình lạnh nhạt trả lời.
Tối qua chạy từ nhà Bắc Minh ra, cậu đã đi một quãng đường rất dài.
Dường như cậu đã đi cả một đêm, vừa mệt vừa đói.
Cố Hoan đột nhiên xuất hiện vào cuộc đời nhạt nhẽo và nhàm chán này của cậu, cậu đương nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng không hề phản kháng mà dần dần chấp nhận tất cả.
Cố Hoan thở dài một hơi, nhìn con trai, bỏ bát đũa trong tay xuống, đi đến trước mặt con trai, quỳ thấp người xuống, dùng hai tay xoa má con trai.
“Đừng giận mẹ nữa. Mẹ nói rồi mà, sau này sẽ không ép con học nữa. Cho dù con có thi có kết quả thấp thế nào đi nữa mẹ cũng sẽ không mắng con. Vì thế, con đồng ý với mẹ, không được phép không về nhà nữa, được không?”
Cô không yên tâm nói lại lần nữa, cô sợ con trai vẫn không hài lòng vì chuyện điểm thi.
Trình Trình nghiêm túc nhìn Cố Hoan, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô, trái tim đột nhiên nhảy lên một nhịp.
“Vâng. Con đồng ý với mẹ.” Tiếng nói phát ra từ họng cậu bé, cuối cùng cậu bé đã đưa ra lời hứa.
Hóa ra gọi “mẹ” sẽ khiến con người ta bị nghiện, Trình Trình cảm thấy, cảm giác này không tồi.
Trong màn đêm.
Cùng một khoảng thời gian, tại Bắc Minh gia, đèn sáng rực rỡ.
Giang Tuệ Tâm lo lắng nhìn quản gia, “Trình Trình ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, phu nhân, tiểu thiếu gia ngủ rồi ạ.” Quản gia Vương nghĩ lại viễn cảnh lúc nãy, cả người toát mồ hôi lạnh, “Tôi thấy những người đó nhất định là kẻ buôn người, không thì tại sao lại cải trang cho nhị thiếu gia thành học sinh tiểu học để lừa người khác! May là tiểu thiếu gia được trời phù hộ nên mới bình an vô sợ! Nhưng tiểu thiếu gia nhất định đã bị dọa cho một phen.”
Giang Tuệ Tâm hoài nghi, “Chẳng lẽ lúc trở về nó nhìn thấy tôi thì ngây người ra là vì vẫn đang sợ hãi sao?”
“Xin lỗi phu nhân, suýt nữa tôi đã gây ra chuyện lớn, còn khiến tiểu thiếu gia bị dọa một phen.”
Quản gia Vương quỳ xuống đất.
Giang Tuệ Tâm xoa nhẹ thái dương của mình.
“Bắc Minh Mặc đâu?”
“Nhị thiếu gia có tiệc xã giao, đã ra ngoài rồi.”
“Đã có con rồi mà vẫn suốt ngày ra ngoài.” Giang Tuệ Tâm cau mày nói.
Nhìn thấy quản gia vẫn đang quỳ dưới đất, bà bất lực, thở dài nói: “Đứng dậy đi, tôi biết chuyện này không liên quan đến ông. Đều tại Minh Mặc, đứa trẻ này quá cố chấp.”
Quản gia Vương cảm kích vô cùng.
Ông run rẩy đứng dậy, nói: “Phu nhân, trước khi nhị thiếu gia ra ngoài có nói là xử lý Bối La của tiểu thiếu gia.”
“Đứa trẻ này thật là…” Giang Tuệ Tâm nhăn mày lại, “Nó không sợ rằng Bối La chết đi thì Trình Trình cả đời này sẽ không tha thứ cho nó sao?”
“Đúng vậy, vì vậy tôi vẫn chưa dám làm gì, bây giờ vẫn đợi phân phó của phu nhân.”
Giang Tuệ Tâm thở dài: “Cứ nhốt Bối La lại đã, đợi khi Trình Trình tỉnh lại thì đem Bối La đến cho nó, để nó vui vẻ chút.”
“Vâng, phu nhân.”
Một già một trẻ một bé.
Ba người ngồi trên bàn ăn.
Vô cùng vui vẻ.
Đương nhiên, người vui nhất là Cố Hoan, Vu Phân cũng vui đến nỗi rơi nước mắt. Còn Trình Trình, cậu vẫn bình tĩnh, duy trì tư thế tao nhã ngồi trên bàn ăn.
“Dương Dương, nào, nếm thử món cá mà bà ngoại làm, cháu thích ăn nhất đấy.” Vu Phân vui vẻ gắp món ăn cho Trình Trình.
Trình Trình khẽ gật đầu, sự ngại ngùng trong mắt nhanh chóng biến mất.
Từ lúc người phụ nữ này gọi cậu là “Dương Dương” ở trên bờ biển, cho đến khi cậu vào phòng của người tên là “Dương Dương”, và nhìn thấy ảnh của “Dương Dương.”
Trình Trình vô cùng thông minh, cậu đã hiểu ra tất cả mọi chuyện.
Rõ ràng, họ đều coi cậu là cậu bé nở nụ cười tươi tắn trong bức ảnh kia.
Dương Dương.
Nhận nhầm thì cứ nhận nhầm đi, dù sao thì nhà Bắc Minh kia, cậu sẽ không trở về nữa, người ba đáng ghét kia, ghét nhất là phải nhìn thấy cậu.
Hừ.
Trình Trình nhướn mày một cái, trong đôi mắt sâu thẳm kia, hiện lên một nụ cười tinh nghịch.
Điểm này được di truyền từ ba của cậu, Vu Phân và Cố Hoan đương nhiên sẽ không thể nào tinh mắt nhận ra được.
Bữa cơm kết thúc trong bầu không khí hòa hợp.
Cố Hoan một bên thu dọn bát đũa, một bên nhìn con với tâm trạng bất an.
“Dương Dương, hôm nay mẹ đã xin nghỉ cho con. Con ở nhà nghỉ ngơi với bà ngoại, biết chưa?”
Đứa trẻ này không hé răng nửa lời về chuyện hôm qua, cô cũng không hỏi gặng gì thêm. Cô sợ con lại bỏ nhà rời đi, như vậy cô sẽ rất đau lòng.
“Vâng.” Trình Trình lạnh nhạt trả lời.
Tối qua chạy từ nhà Bắc Minh ra, cậu đã đi một quãng đường rất dài.
Dường như cậu đã đi cả một đêm, vừa mệt vừa đói.
Cố Hoan đột nhiên xuất hiện vào cuộc đời nhạt nhẽo và nhàm chán này của cậu, cậu đương nhiên cảm thấy kỳ lạ nhưng không hề phản kháng mà dần dần chấp nhận tất cả.
Cố Hoan thở dài một hơi, nhìn con trai, bỏ bát đũa trong tay xuống, đi đến trước mặt con trai, quỳ thấp người xuống, dùng hai tay xoa má con trai.
“Đừng giận mẹ nữa. Mẹ nói rồi mà, sau này sẽ không ép con học nữa. Cho dù con có thi có kết quả thấp thế nào đi nữa mẹ cũng sẽ không mắng con. Vì thế, con đồng ý với mẹ, không được phép không về nhà nữa, được không?”
Cô không yên tâm nói lại lần nữa, cô sợ con trai vẫn không hài lòng vì chuyện điểm thi.
Trình Trình nghiêm túc nhìn Cố Hoan, cảm nhận được hơi ấm từ lòng bàn tay cô, trái tim đột nhiên nhảy lên một nhịp.
“Vâng. Con đồng ý với mẹ.” Tiếng nói phát ra từ họng cậu bé, cuối cùng cậu bé đã đưa ra lời hứa.
Hóa ra gọi “mẹ” sẽ khiến con người ta bị nghiện, Trình Trình cảm thấy, cảm giác này không tồi.
Trong màn đêm.
Cùng một khoảng thời gian, tại Bắc Minh gia, đèn sáng rực rỡ.
Giang Tuệ Tâm lo lắng nhìn quản gia, “Trình Trình ngủ rồi sao?”
“Đúng vậy, phu nhân, tiểu thiếu gia ngủ rồi ạ.” Quản gia Vương nghĩ lại viễn cảnh lúc nãy, cả người toát mồ hôi lạnh, “Tôi thấy những người đó nhất định là kẻ buôn người, không thì tại sao lại cải trang cho nhị thiếu gia thành học sinh tiểu học để lừa người khác! May là tiểu thiếu gia được trời phù hộ nên mới bình an vô sợ! Nhưng tiểu thiếu gia nhất định đã bị dọa cho một phen.”
Giang Tuệ Tâm hoài nghi, “Chẳng lẽ lúc trở về nó nhìn thấy tôi thì ngây người ra là vì vẫn đang sợ hãi sao?”
“Xin lỗi phu nhân, suýt nữa tôi đã gây ra chuyện lớn, còn khiến tiểu thiếu gia bị dọa một phen.”
Quản gia Vương quỳ xuống đất.
Giang Tuệ Tâm xoa nhẹ thái dương của mình.
“Bắc Minh Mặc đâu?”
“Nhị thiếu gia có tiệc xã giao, đã ra ngoài rồi.”
“Đã có con rồi mà vẫn suốt ngày ra ngoài.” Giang Tuệ Tâm cau mày nói.
Nhìn thấy quản gia vẫn đang quỳ dưới đất, bà bất lực, thở dài nói: “Đứng dậy đi, tôi biết chuyện này không liên quan đến ông. Đều tại Minh Mặc, đứa trẻ này quá cố chấp.”
Quản gia Vương cảm kích vô cùng.
Ông run rẩy đứng dậy, nói: “Phu nhân, trước khi nhị thiếu gia ra ngoài có nói là xử lý Bối La của tiểu thiếu gia.”
“Đứa trẻ này thật là…” Giang Tuệ Tâm nhăn mày lại, “Nó không sợ rằng Bối La chết đi thì Trình Trình cả đời này sẽ không tha thứ cho nó sao?”
“Đúng vậy, vì vậy tôi vẫn chưa dám làm gì, bây giờ vẫn đợi phân phó của phu nhân.”
Giang Tuệ Tâm thở dài: “Cứ nhốt Bối La lại đã, đợi khi Trình Trình tỉnh lại thì đem Bối La đến cho nó, để nó vui vẻ chút.”
“Vâng, phu nhân.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.