Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!
Chương 23: Bảo Bối Không Đau Nhé
Tiểu Mật Mật
20/10/2023
Sở Hàn Mặc vội vàng đóng cửa lại, chạy vội qua.
Anh ngồi xổm xuống, đỡ lấy vai của Đa Đa lên, xem cánh tay của cô bé như thế nào.
Lúc anh nhìn rõ vệt màu đỏ và dấu tay xong thì phát hiện cô bé không bị thương rồi thì mới hỏi hạn: “Con sao thế Đa Đạ?”
Đa Đa uất ức chu miệng: “Móng tay của dì nhọn quá, đau quá....
Sắc mặt Sở Hàn Mặc trầm xuống.
Anh quay đầu lại, hỏi Khưu Uyển Thanh bằng giọng muốn giết người: “Cô cấu con bé sao?"
Khưu Uyển Thanh vốn dĩ đã đau đến mức muốn méo cả miệng rồi. Nghe như vậy xong thì liền giơ móng tay mình ra. Mấy móng ở phía trước đã đứt hết rồi, còn đang chảy máu nữa.
Vừa nãy, cô ta vốn muốn cấu vào cánh tay búng ra sữa của Đa Đa để phát tiết.
Ai mà biết Đa Đa chỉ giơ tay lên đỡ thôi mà móng tay dài của cô ta bị lật hết lên. Ngón tay liền tim, sự đau thấu cả tim này khiến cô ta bất giác kêu lên đau đớn.
Cô ta cắn răng, khuôn mặt nhăn nhỏ lại, tức giận “cắn” ngược lại một câu: “Rõ ràng là con bé về qua làm móng tay em bị lật hết cả. Con bé lại còn ăn cướp lại còn la làng nữa. Hàn Mặc, đứa bé này lươn lẹo quá rồi đó.”
Đa Đa vội vàng lắc đầu: “Không có, chú ơi, Đa Đa không làm thế. Là dì này muốn cấu Đa Đa, Đa Đa giãy giụa nên mới làm dì kêu lên như vậy. Chú, Đa Đa đau ở đây này.”
Sở Hàn Mặc thấy đôi mắt đang lấp lánh của Đa Đa thì trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ của Chỉ Vân nắm lấy anh, xin anh cứu cô lúc trước.
Nhớ lại điều này khiến tim anh như mềm nhũn ra.
Anh lập tức nhẹ nhàng nâng cánh tay nhỏ của Đa Đa lên, dịu dàng an ủi: “Đa Đa, không đau nữa nhé, chú thổi cho con.”
Nói xong thì cúi đầu xuống thổi nhẹ vào vật đỏ trên cánh tay Đa Đa.
Khưu Uyển Thanh nhìn thấy xong chỉ thấy mình sắp tức đến phát điên lên rồi.
Con bé này đúng là một ác ma nhỏ.
Rõ ràng là con bé làm lật móng tay cô ta, làm cô ta chảy máu.
Vậy mà Sở Hàn Mặc lại chẳng quan tâm cô ta tẹo nào, ngược lại còn hỏi hạn quan tâm Đa Đa.
Con bé này nếu như không giải quyết đi thì Khưu Uyển Thanh cô ta thề không làm người.
Sở Hàn Mặc thổi vào cánh tay Đa Đa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Đa Đa còn đau ở đâu không?”
Đa Đa đã liếc thấy gương mặt như sắp phát điên của Khưu Uyển Thanh rồi.
Cô bé vốn định nói là không đau nữa thì phát hiện ra Sở Hàn Mặc đối xử với cô bé càng tốt thì Khưu Uyển Thanh càng tức.
Điều này thú vị đấy chứ?
Vì thế nên cô bé quay đầu sang, lại chu miệng lên chỉ vào lòng bàn tay của mình: “Còn chỗ này vẫn đau nữa ạ.”
Sở Hàn Mặc lập tức thổi tiếp, ngẩng đầu lên hỏi cô bé: “Còn chỗ nào nữa không?".
Đa Đa lập tức chỉ vào chiếc bụng nhỏ của mình: “Còn ở đây nữa ạ.” Sở Hàn Mặc biết Đa Đa đùa với anh từ lâu rồi.
Anh không chỉ không giận mà còn ghé tai vào, giả vờ nghiêm túc nói: “Để chú nghe xem nào, sao bụng của Đa Đa lại đau được?"
Đa Đa nghe lời vén bụng lên, để anh nghe.
Sở Hàn Mặc nghe, ừm một tiếng: “Ồ,.... bụng của Đa Đa nói là nó đói rồi,
phải ăn bánh quy, còn muốn uống nước ép nữa. Nó bảo Đa Đa mau cho nó ăn đi....
Nói rồi anh đột nhiên củ Đa Đa.
Đa Đa muốn tránh nhưng Sở Hàn Mặc nhanh hơn cô bé rất nhiều nên không trốn được. Bị củ, cô bé phá lên cười khanh khách.
Khưu Uyển Thanh tức đến mức phồng cả mũi lên.
Cô ta đau đến mức tim sắp vỡ ra rồi, còn Sở Hàn Mặc thì lại đang trêu trẻ con. Trong mắt anh thực sự không hề coi cô ta là cái gì cả sao?
Cô ta không nhịn được rỗng lên: “Hàn Mặc! Anh chiều con bé quá rồi đấy! Nó còn nhỏ như vậy ma anh dung túng những việc nó làm chuyện ác như vậy, dung túng việc nó nói dối như vậy. Sau này nó lớn lên không chừng sẽ là cái kiểu người đi ăn trộm ăn cướp đấy.”
Sở Hàn Mặc nghe thấy Khưu Uyển Thanh nói thì quay người lại.
Biểu cảm trên mặt anh trong lúc xoay qua thì đã chuyển từ vui vẻ sang lạnh lùng rồi.
Giọng anh vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, khác hoàn toàn con người lúc trước.
Anh hỏi Khưu Uyển Thanh: “Một đứa trẻ sáu tuổi thì làm chuyện gì ác được, nói dối kiểu gì được? Không lẽ vệt đỏ trên tay con bé là tự nó cấu à? Hay là cô không động vào con bé mà móng tay của cô tự gãy? Khưu Uyển Thanh?”
Anh cười nhếch mép: “Cô là người trưởng thành rồi, còn vu oan cho một đứa bé thể không thấy xấu hổ à?”
Khưu Uyển Thanh hét lên như điên: “Là con bé cấu, chắc chắn là tự nó cấu. Em còn chưa cấu được thì nó đã tránh ra rồi, làm sao mà có vệt đỏ được chu."
Vừa nói xong thì cô ta đột nhiên phát hiện ra bản thân mình vừa làm gì, vội vàng che miệng mình lại.
Trong ánh mắt của Sở Hàn Mặc như có dao sắc vậy, dường như sắp giết Khưu Uyển Thanh luôn vậy.
Đời này điều anh căm ghét nhất là những người và những chuyện giả dối, xấu xa. Còn Khưu Uyển Thanh thì lại cứ chạm đến giới hạn của anh.
Anh chầm chậm lặp lại lời nói của Khưu Uyển Thanh: “Cô còn chưa cấu được con bé.
Khưu Uyển Thanh biết mình lỡ mồm rồi, gậy ông đập lưng ông. Cô ta lại làm cái vẻ đáng thương: “Hàn Mặc.... người ta..
Bỗng nhiên, tiếng của cha Sở vang lên ở bên cạnh: “Hừ, Uyển Thanh, cô khiến chúng tôi thất vọng quá rồi đấy!”
Khưu Uyển Thanh sợ đến mức mặt trắng bệch.
Chỉ thấy ở chỗ không xa, cha Sở và bà Sở đều đang đứng ở đó, không biết đã đến bao lâu rồi.
Bà Sở lắc đầu: “Uyển Thanh..... cô, sao cô lại đối xử với Đa Đa như vậy chứ, nó chỉ là đứa bé thôi mà
Bà đi qua đó, ôm lấy Đa Đa, hỏi hạn cô bé: “Bé cưng, con không sợ chứ?"
Sở Hàn Mặc thấy cha mẹ đều đến rồi nên cũng yên tâm. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm nên nói với bà Sở: “Mẹ, Đa Đa giao cho hai người nhé, làm phiền hai người chăm sóc cho con bé.”
Bà Sở vội vàng trả lời: “Có gì mà cực khổ đâu, cha mẹ thích Đa Đa mà, ngược lại là con ấy.........
Bà vốn dĩ muốn nói điều gì đấy nhưng lời ra đến miệng rồi lại nuốt về, thay vào đó là một tiếng thở dài.
Vốn muốn bảo anh là mau kết hôn đi nhưng mà hôm nay bà nhìn thấy cảnh này, “ứng cử viên” sáng giá cho vị trí con dâu mà bà chọn lúc trước bây giờ không còn phù hợp nữa.
Đứa trẻ Khưu Uyển Thanh này, bình thường thì cũng tốt, sao hôm nay lại làm chuyện như thế này chứ?
Bà Sở nắm tay Đa Đa, nói với cô bé: “Bé cưng, bà bảo người làm bánh quy nhận táo và bánh kem nho con nhé. Chúng ta ra vườn hoa ăn được
không?”.
Đa Đa trả lời với vẻ ngọt ngào: “Cảm ơn bà, chỉ cần là đồ bà cho Đa Đa thì Đa Đa đều thích.”
Từ nhỏ cô bé đã rèn được bản lĩnh này nhờ Chỉ Vân mami, muốn làm ông bà vui, với cô bé là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bà Sở và cha Sở vui vô cùng, dắt Đa Đa rời đi.
Khưu Uyển Thanh thấy việc không ổn rồi, cô ta biết nếu bản thân còn không làm việc gì đó thì sẽ phải nói lời từ biệt với nhà họ Sở một cách triệt để.
Cô ta đột nhiên quỷ xuống, nước mắt lưng tròng: “Mẹ nuôi, cha nuôi..... Uyển Thanh sai rồi.”
Bà Sở nhẹ nhàng quay đầu: “Biết sai rồi là được, đừng quỷ thế. Cô là con gái nhà họ Khưu, nhà họ Sở chúng tôi không nhận nổi.”
Khưu Uyển Thanh nghe giọng điệu này, cô ta biết bà Sở đã gạch cô khỏi danh sách “ứng cử viên” con dâu rồi.
Anh ngồi xổm xuống, đỡ lấy vai của Đa Đa lên, xem cánh tay của cô bé như thế nào.
Lúc anh nhìn rõ vệt màu đỏ và dấu tay xong thì phát hiện cô bé không bị thương rồi thì mới hỏi hạn: “Con sao thế Đa Đạ?”
Đa Đa uất ức chu miệng: “Móng tay của dì nhọn quá, đau quá....
Sắc mặt Sở Hàn Mặc trầm xuống.
Anh quay đầu lại, hỏi Khưu Uyển Thanh bằng giọng muốn giết người: “Cô cấu con bé sao?"
Khưu Uyển Thanh vốn dĩ đã đau đến mức muốn méo cả miệng rồi. Nghe như vậy xong thì liền giơ móng tay mình ra. Mấy móng ở phía trước đã đứt hết rồi, còn đang chảy máu nữa.
Vừa nãy, cô ta vốn muốn cấu vào cánh tay búng ra sữa của Đa Đa để phát tiết.
Ai mà biết Đa Đa chỉ giơ tay lên đỡ thôi mà móng tay dài của cô ta bị lật hết lên. Ngón tay liền tim, sự đau thấu cả tim này khiến cô ta bất giác kêu lên đau đớn.
Cô ta cắn răng, khuôn mặt nhăn nhỏ lại, tức giận “cắn” ngược lại một câu: “Rõ ràng là con bé về qua làm móng tay em bị lật hết cả. Con bé lại còn ăn cướp lại còn la làng nữa. Hàn Mặc, đứa bé này lươn lẹo quá rồi đó.”
Đa Đa vội vàng lắc đầu: “Không có, chú ơi, Đa Đa không làm thế. Là dì này muốn cấu Đa Đa, Đa Đa giãy giụa nên mới làm dì kêu lên như vậy. Chú, Đa Đa đau ở đây này.”
Sở Hàn Mặc thấy đôi mắt đang lấp lánh của Đa Đa thì trong đầu tự nhiên hiện lên dáng vẻ của Chỉ Vân nắm lấy anh, xin anh cứu cô lúc trước.
Nhớ lại điều này khiến tim anh như mềm nhũn ra.
Anh lập tức nhẹ nhàng nâng cánh tay nhỏ của Đa Đa lên, dịu dàng an ủi: “Đa Đa, không đau nữa nhé, chú thổi cho con.”
Nói xong thì cúi đầu xuống thổi nhẹ vào vật đỏ trên cánh tay Đa Đa.
Khưu Uyển Thanh nhìn thấy xong chỉ thấy mình sắp tức đến phát điên lên rồi.
Con bé này đúng là một ác ma nhỏ.
Rõ ràng là con bé làm lật móng tay cô ta, làm cô ta chảy máu.
Vậy mà Sở Hàn Mặc lại chẳng quan tâm cô ta tẹo nào, ngược lại còn hỏi hạn quan tâm Đa Đa.
Con bé này nếu như không giải quyết đi thì Khưu Uyển Thanh cô ta thề không làm người.
Sở Hàn Mặc thổi vào cánh tay Đa Đa, nhẹ nhàng hỏi cô: “Đa Đa còn đau ở đâu không?”
Đa Đa đã liếc thấy gương mặt như sắp phát điên của Khưu Uyển Thanh rồi.
Cô bé vốn định nói là không đau nữa thì phát hiện ra Sở Hàn Mặc đối xử với cô bé càng tốt thì Khưu Uyển Thanh càng tức.
Điều này thú vị đấy chứ?
Vì thế nên cô bé quay đầu sang, lại chu miệng lên chỉ vào lòng bàn tay của mình: “Còn chỗ này vẫn đau nữa ạ.”
Sở Hàn Mặc lập tức thổi tiếp, ngẩng đầu lên hỏi cô bé: “Còn chỗ nào nữa không?".
Đa Đa lập tức chỉ vào chiếc bụng nhỏ của mình: “Còn ở đây nữa ạ.” Sở Hàn Mặc biết Đa Đa đùa với anh từ lâu rồi.
Anh không chỉ không giận mà còn ghé tai vào, giả vờ nghiêm túc nói: “Để chú nghe xem nào, sao bụng của Đa Đa lại đau được?"
Đa Đa nghe lời vén bụng lên, để anh nghe.
Sở Hàn Mặc nghe, ừm một tiếng: “Ồ,.... bụng của Đa Đa nói là nó đói rồi,
phải ăn bánh quy, còn muốn uống nước ép nữa. Nó bảo Đa Đa mau cho nó ăn đi....
Nói rồi anh đột nhiên củ Đa Đa.
Đa Đa muốn tránh nhưng Sở Hàn Mặc nhanh hơn cô bé rất nhiều nên không trốn được. Bị củ, cô bé phá lên cười khanh khách.
Khưu Uyển Thanh tức đến mức phồng cả mũi lên.
Cô ta đau đến mức tim sắp vỡ ra rồi, còn Sở Hàn Mặc thì lại đang trêu trẻ con. Trong mắt anh thực sự không hề coi cô ta là cái gì cả sao?
Cô ta không nhịn được rỗng lên: “Hàn Mặc! Anh chiều con bé quá rồi đấy! Nó còn nhỏ như vậy ma anh dung túng những việc nó làm chuyện ác như vậy, dung túng việc nó nói dối như vậy. Sau này nó lớn lên không chừng sẽ là cái kiểu người đi ăn trộm ăn cướp đấy.”
Sở Hàn Mặc nghe thấy Khưu Uyển Thanh nói thì quay người lại.
Biểu cảm trên mặt anh trong lúc xoay qua thì đã chuyển từ vui vẻ sang lạnh lùng rồi.
Giọng anh vừa lạnh lùng vừa cứng nhắc, khác hoàn toàn con người lúc trước.
Anh hỏi Khưu Uyển Thanh: “Một đứa trẻ sáu tuổi thì làm chuyện gì ác được, nói dối kiểu gì được? Không lẽ vệt đỏ trên tay con bé là tự nó cấu à? Hay là cô không động vào con bé mà móng tay của cô tự gãy? Khưu Uyển Thanh?”
Anh cười nhếch mép: “Cô là người trưởng thành rồi, còn vu oan cho một đứa bé thể không thấy xấu hổ à?”
Khưu Uyển Thanh hét lên như điên: “Là con bé cấu, chắc chắn là tự nó cấu. Em còn chưa cấu được thì nó đã tránh ra rồi, làm sao mà có vệt đỏ được chu."
Vừa nói xong thì cô ta đột nhiên phát hiện ra bản thân mình vừa làm gì, vội vàng che miệng mình lại.
Trong ánh mắt của Sở Hàn Mặc như có dao sắc vậy, dường như sắp giết Khưu Uyển Thanh luôn vậy.
Đời này điều anh căm ghét nhất là những người và những chuyện giả dối, xấu xa. Còn Khưu Uyển Thanh thì lại cứ chạm đến giới hạn của anh.
Anh chầm chậm lặp lại lời nói của Khưu Uyển Thanh: “Cô còn chưa cấu được con bé.
Khưu Uyển Thanh biết mình lỡ mồm rồi, gậy ông đập lưng ông. Cô ta lại làm cái vẻ đáng thương: “Hàn Mặc.... người ta..
Bỗng nhiên, tiếng của cha Sở vang lên ở bên cạnh: “Hừ, Uyển Thanh, cô khiến chúng tôi thất vọng quá rồi đấy!”
Khưu Uyển Thanh sợ đến mức mặt trắng bệch.
Chỉ thấy ở chỗ không xa, cha Sở và bà Sở đều đang đứng ở đó, không biết đã đến bao lâu rồi.
Bà Sở lắc đầu: “Uyển Thanh..... cô, sao cô lại đối xử với Đa Đa như vậy chứ, nó chỉ là đứa bé thôi mà
Bà đi qua đó, ôm lấy Đa Đa, hỏi hạn cô bé: “Bé cưng, con không sợ chứ?"
Sở Hàn Mặc thấy cha mẹ đều đến rồi nên cũng yên tâm. Anh còn rất nhiều chuyện phải làm nên nói với bà Sở: “Mẹ, Đa Đa giao cho hai người nhé, làm phiền hai người chăm sóc cho con bé.”
Bà Sở vội vàng trả lời: “Có gì mà cực khổ đâu, cha mẹ thích Đa Đa mà, ngược lại là con ấy.........
Bà vốn dĩ muốn nói điều gì đấy nhưng lời ra đến miệng rồi lại nuốt về, thay vào đó là một tiếng thở dài.
Vốn muốn bảo anh là mau kết hôn đi nhưng mà hôm nay bà nhìn thấy cảnh này, “ứng cử viên” sáng giá cho vị trí con dâu mà bà chọn lúc trước bây giờ không còn phù hợp nữa.
Đứa trẻ Khưu Uyển Thanh này, bình thường thì cũng tốt, sao hôm nay lại làm chuyện như thế này chứ?
Bà Sở nắm tay Đa Đa, nói với cô bé: “Bé cưng, bà bảo người làm bánh quy nhận táo và bánh kem nho con nhé. Chúng ta ra vườn hoa ăn được
không?”.
Đa Đa trả lời với vẻ ngọt ngào: “Cảm ơn bà, chỉ cần là đồ bà cho Đa Đa thì Đa Đa đều thích.”
Từ nhỏ cô bé đã rèn được bản lĩnh này nhờ Chỉ Vân mami, muốn làm ông bà vui, với cô bé là chuyện dễ như trở bàn tay.
Bà Sở và cha Sở vui vô cùng, dắt Đa Đa rời đi.
Khưu Uyển Thanh thấy việc không ổn rồi, cô ta biết nếu bản thân còn không làm việc gì đó thì sẽ phải nói lời từ biệt với nhà họ Sở một cách triệt để.
Cô ta đột nhiên quỷ xuống, nước mắt lưng tròng: “Mẹ nuôi, cha nuôi..... Uyển Thanh sai rồi.”
Bà Sở nhẹ nhàng quay đầu: “Biết sai rồi là được, đừng quỷ thế. Cô là con gái nhà họ Khưu, nhà họ Sở chúng tôi không nhận nổi.”
Khưu Uyển Thanh nghe giọng điệu này, cô ta biết bà Sở đã gạch cô khỏi danh sách “ứng cử viên” con dâu rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.