Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!
Chương 17: Chỉ Cần Nụ Cười Của Mami Vẫn Còn
Tiểu Mật Mật
20/10/2023
“Miêu Miêu, làm sao vậy." Chỉ Vân nhìn thấy cục cưng buồn bèn vội vàng ôm cậu bé: “Đây chỉ là diễn tập mà thôi, con làm rất tốt. Con là cục cưng giỏi nhất của mami.”
Miêu Miêu lau nước mắt.
Cậu bé lặng lẽ tự nói với mình, lúc này nhất định phải kiên cường.
Mami vẫn còn tưởng rằng mọi người tập diễn kịch cho trường học, không thể để cho mami biết chị Đa đã gặp nguy hiểm, không thể để cho mami biết Dover thật sự bị thương rồi.
Dover đã nói rồi, mami không thể quá lo lắng, không thể bị đả kích, nếu không máu bầm trong đầu có thể ép tới thần kinh, tạo ra sự nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, cậu chỉ là một người đàn ông nhỏ trong nhà.
Cậu nhất định phải gánh trách nhiệm này.
Cho nên cậu dứt khoát gật đầu, vẻ mặt này vậy mà lại giống Sở Hàn Mặc bảy tám phần.
Cậu nói với Dover và mami: “Chúng ta đi đường ngầm đi.”
“Đường ngầm? Đó là cái gì?" Đầu óc Chỉ Vân có chút không theo kịp.
Thật là, vở kịch hôm nay ngay cả kịch bản cũng không có, cô không ứng phó được.
Miêu Miêu đã dắt tay mami, lôi kéo cô và Dover cùng đi đến trước tủ quần áo lớn ở trong phòng.
Cậu kéo mami đi vào tủ quần áo, đóng cửa tủ, nhẹ nhàng nói với mami: “Mami, bây giờ là một màn có kẻ địch đuổi giết chúng ta, chúng ta phải ngoan ngoãn ngồi thang máy đến đường hầm, sau đó bỏ chạy."
Chỉ Vân ngồi trong đống quần áo, đôi mắt đen láy chớp chớp: “Bây giờ chơi giả vờ ngồi trong thang máy sao?
Miêu Miêu gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu nói xong đã ấn một cơ quan ẩn.
Khi Dover xây dựng biệt thự này cũng đã cân nhắc đến rất nhiều rủi ro.
Tủ quần áo trong phòng Chỉ Vân thật ra là một thang máy ẩn có thể chạy thẳng tới đường hầm dưới lòng đất.
Miêu Miêu đeo tại nghe cho Chỉ Vân: “Tiếp theo có thể sẽ có chút xóc nảy, mami đừng phát ra bất cứ âm thanh gì khiến kẻ địch nghe thấy nha."
Thang máy hạ xuống.
Dover đè bả vai Miêu Miêu xuống, anh ấy gật đầu với cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi: “Chú cam đoan với cháu, chủ nhất định sẽ cứu chị Đa ra, trả lại nguyên vẹn không hề hao tổn cho cháu, còn có mami của các cháu nữa.”
Dưới tầng, Sở Hàn Mặc đang ôm Đa Đa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, anh ung dung thản nhiên đánh giá căn nhà
này.
Nhà dân rất bình thường không khác gì đại đa số nhà ở Pháp, trên ghế sô pha có búp bê Baby, trên thảm có đồ chơi xe hỏa mà trẻ con thích chơi nhất.
Trong phòng bếp truyền đến mùi khét cùng với mùi vị hỗn hợp của mật ong và vùng.
Ánh mắt Sở Hàn Mặc nhìn đến cái bàn trong phòng bếp.
Khi anh nhìn thấy rõ một chân bàn kê lên cái gì, đồng tử không khỏi phóng to ra.
Đa Đa cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
Vừa nhìn thấy, Đa Đa sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu.
Thiên Lạp Long Đông!
Dưới bàn rõ ràng kê một bức tranh!
Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa bước nhanh tới.
Đa Đa ôm con thỏ nhỏ trong lòng, trái tim nhỏ sợ tới mức liên tục đập thình thich.
Bức tranh được đóng trong khung tranh là loại gỗ lim mạ vàng, giống y như loại thường được dùng trong điện Louvre! Chỉ là đang bị che đi nên không thể nhìn thấy trên bức tranh là cái gì.
Đa Đa cầu xin thượng đế, mami của con ơi, cầu trời đừng đem bức tranh hoa súng của Monet để kê chân bàn.
Nếu là như vậy, Ngôn Thái Đa cô mới có thể lấy được tiền.
Sở Hàn Mặc cẩn thận rút bức tranh ra khỏi gầm bàn.
Anh lật bức tranh lại, Đa Đa quả thật muốn che mắt lại.
Cô bé lặng lẽ quan sát qua kẽ tay, rồi lập tức thả lỏng.
Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất.
Đó không phải là tranh hoa súng của Monet.
Đa Đa nhất thời cảm thấy thượng đế nhất định có tồn tại.
Chỉ là Sở Hàn Mặc ngây ra không nhẹ.
Đây là......Đây là một bức tranh .......gà con mổ thóc!
Bố cục thô, đường nét không câu nệ, có thể nói là đỉnh cao của phác thảo bút chì!
Anh nhìn Đa Đa nói không nên lời: “Đây là cháu vẽ?”
Đa Đa lắc đầu: “Không biết, cháu không biết."
Hù, cô bé sẽ không nói cho chú biết, em trai mình là một thiên tài hội họa, còn mami lại là một người chậm chạp nhưng xuất sắc.
Danh tiếng của mami vĩ đại, đừng ai hòng làm cho Đa Đa mở miệng.
Trọng điểm của Sở Hàn Mặc cũng không phải ở đây, anh ước chừng độ nặng của bức tranh, khẽ nhíu mày: “Bức vẽ đơn giản của trẻ con trong nhà
cháu đều đóng khung đắt tiền như vậy sao?”
Đa Đa lại một lần nữa lắc đầu dữ dội.
Từ trước đến nay mami không nuông chiều hai cục cưng, mami muốn dùng khung tranh bằng gỗ lim để đóng khung bức tranh gà con mổ thóc, Miêu Miêu chỉ biết quỷ dâng tặng cho mami.
Đúng lúc này.
Sở Hàn Mặc và Đa Đa không hẹn mà cùng nghe thấy một âm thanh như có như không vang lên, tích –
Đa Đa hơi ngây ra, âm thanh này......
Sở Hàn Mặc ném bức tranh được lồng trong khung trang bằng gỗ lim đi, ôm Đa Đa xông về phía cửa chính.
Âm thanh này, nếu như không nhầm thì là âm thanh đặc biệt trước khi khỏi động bom.
Ngay khoảng khắc Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa chạy vội ra khỏi căn biệt thự, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, cả biệt thự ầm ầm sụp đổ.
Vụ nổ ầm ầm kéo đến giống như thủy triều, há miệng to như chậu máu xộc tới, trực thăng ở trên bầu trời bị chấn động suýt nữa rơi xuống.
Cửa sổ của xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài biệt thự đồng loạt vỡ vụn.
Tất cả cảnh sát đều phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống đất.
Trong lúc nguy cấp, Sở Hàn Mặc quấn Đa Đa vào trong lòng, nhào vào trên bãi cỏ trong vườn hoa......
“Tạm biệt nhà của chúng ta.” Trong đường ngầm, Miêu Miêu che lỗ tại mami, nước mắt tuôn rơi.
Dover ấn miệng vết thương không ngừng chảy máu, cũng nhíu mày thật sâu.
Bảy năm nay, nơi đây là nhà của Chỉ Vân và cục cưng, cũng là nơi nghỉ
chân ấm áp nhất của anh ta.
Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc, không còn gì cả......
Sở Hàn Mặc, Dover nhớ kỹ rồi.
Chỉ Vân đang nghe nhạc dường như cảm giác được cái gì, cô muốn thảo tại nghe xuống nhưng Miêu Miêu lại đè tay cô lại.
“Suyt, mami.” Miêu Miêu giơ ngón tay lên “Không cần phải diễn nữa.”
Mami Chỉ Vân nghe lời gật gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười ôm Miêu Miêu vào lòng.
Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn mami.
Thấy nụ cười ấm áp của mami giống như ánh mặt trời trong mùa đông, trong nháy mắt liền xua tan bóng tối trong lòng Miêu Miêu. Đúng vậy.
Chỉ cần mami vẫn còn, chỉ cần nụ cười của mami vẫn còn, căn nhà đó vẫn sẽ còn.
Đa Đa, bọn em nhất định sẽ cứu chị ra.
Đến lúc đó em và chị lại cùng nhau đi tìm cha của chúng ta.
Một ngày nào đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.
Tiếng nổ dừng lại.
Sở Hàn Mặc xoay người lại, vụ nổ khổng lồ dẫn đến điếc tạm thời, âm thanh cánh quạt trực thăng ở trên đỉnh đầu, tiếng còi xe cảnh sát, sự kêu gào của nữ MC trong tin tức đều không nghe thấy được.
Trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có khả năng là Chỉ Vân....
Cô ấy vẫn còn ở bên trong sao?
Cô ấy và con của cô ấy vẫn còn ở bên trong sao?
Ai biết.......
Vốn dĩ cho rằng Dover sẽ bỏ qua cho cô ấy và con cô ấy.
Làm sao anh có thể ngờ được phần tử tội phạm điên cuồng kia lại có thể cho nổ tung căn biệt thự.
Đa Đa ở đang nằm trong lòng càng kinh ngạc hơn, cái đầu nhỏ cũng bị vụ nổ làm cho hôn mê rồi.
Mami và Miêu Miêu chạy xuống đường ngầm bỏ chạy rồi sao?
Cho nên mới gây nên vụ nổ sao?
Mọi người an toàn rồi chứ?
Còn nữa.....
Sau này bọn họ còn có thể gặp lại không ......
Miêu Miêu lau nước mắt.
Cậu bé lặng lẽ tự nói với mình, lúc này nhất định phải kiên cường.
Mami vẫn còn tưởng rằng mọi người tập diễn kịch cho trường học, không thể để cho mami biết chị Đa đã gặp nguy hiểm, không thể để cho mami biết Dover thật sự bị thương rồi.
Dover đã nói rồi, mami không thể quá lo lắng, không thể bị đả kích, nếu không máu bầm trong đầu có thể ép tới thần kinh, tạo ra sự nguy hiểm đến tính mạng.
Lúc này, cậu chỉ là một người đàn ông nhỏ trong nhà.
Cậu nhất định phải gánh trách nhiệm này.
Cho nên cậu dứt khoát gật đầu, vẻ mặt này vậy mà lại giống Sở Hàn Mặc bảy tám phần.
Cậu nói với Dover và mami: “Chúng ta đi đường ngầm đi.”
“Đường ngầm? Đó là cái gì?" Đầu óc Chỉ Vân có chút không theo kịp.
Thật là, vở kịch hôm nay ngay cả kịch bản cũng không có, cô không ứng phó được.
Miêu Miêu đã dắt tay mami, lôi kéo cô và Dover cùng đi đến trước tủ quần áo lớn ở trong phòng.
Cậu kéo mami đi vào tủ quần áo, đóng cửa tủ, nhẹ nhàng nói với mami: “Mami, bây giờ là một màn có kẻ địch đuổi giết chúng ta, chúng ta phải ngoan ngoãn ngồi thang máy đến đường hầm, sau đó bỏ chạy."
Chỉ Vân ngồi trong đống quần áo, đôi mắt đen láy chớp chớp: “Bây giờ chơi giả vờ ngồi trong thang máy sao?
Miêu Miêu gật đầu: “Vâng ạ.”
Cậu nói xong đã ấn một cơ quan ẩn.
Khi Dover xây dựng biệt thự này cũng đã cân nhắc đến rất nhiều rủi ro.
Tủ quần áo trong phòng Chỉ Vân thật ra là một thang máy ẩn có thể chạy thẳng tới đường hầm dưới lòng đất.
Miêu Miêu đeo tại nghe cho Chỉ Vân: “Tiếp theo có thể sẽ có chút xóc nảy, mami đừng phát ra bất cứ âm thanh gì khiến kẻ địch nghe thấy nha."
Thang máy hạ xuống.
Dover đè bả vai Miêu Miêu xuống, anh ấy gật đầu với cậu nhóc chỉ mới sáu tuổi: “Chú cam đoan với cháu, chủ nhất định sẽ cứu chị Đa ra, trả lại nguyên vẹn không hề hao tổn cho cháu, còn có mami của các cháu nữa.”
Dưới tầng, Sở Hàn Mặc đang ôm Đa Đa đi ra ngoài.
Cùng lúc đó, anh ung dung thản nhiên đánh giá căn nhà
này.
Nhà dân rất bình thường không khác gì đại đa số nhà ở Pháp, trên ghế sô pha có búp bê Baby, trên thảm có đồ chơi xe hỏa mà trẻ con thích chơi nhất.
Trong phòng bếp truyền đến mùi khét cùng với mùi vị hỗn hợp của mật ong và vùng.
Ánh mắt Sở Hàn Mặc nhìn đến cái bàn trong phòng bếp.
Khi anh nhìn thấy rõ một chân bàn kê lên cái gì, đồng tử không khỏi phóng to ra.
Đa Đa cũng nhìn theo ánh mắt của anh.
Vừa nhìn thấy, Đa Đa sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu.
Thiên Lạp Long Đông!
Dưới bàn rõ ràng kê một bức tranh!
Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa bước nhanh tới.
Đa Đa ôm con thỏ nhỏ trong lòng, trái tim nhỏ sợ tới mức liên tục đập thình thich.
Bức tranh được đóng trong khung tranh là loại gỗ lim mạ vàng, giống y như loại thường được dùng trong điện Louvre! Chỉ là đang bị che đi nên không thể nhìn thấy trên bức tranh là cái gì.
Đa Đa cầu xin thượng đế, mami của con ơi, cầu trời đừng đem bức tranh hoa súng của Monet để kê chân bàn.
Nếu là như vậy, Ngôn Thái Đa cô mới có thể lấy được tiền.
Sở Hàn Mặc cẩn thận rút bức tranh ra khỏi gầm bàn.
Anh lật bức tranh lại, Đa Đa quả thật muốn che mắt lại.
Cô bé lặng lẽ quan sát qua kẽ tay, rồi lập tức thả lỏng.
Cảm ơn trời đất, cảm ơn trời đất.
Đó không phải là tranh hoa súng của Monet.
Đa Đa nhất thời cảm thấy thượng đế nhất định có tồn tại.
Chỉ là Sở Hàn Mặc ngây ra không nhẹ.
Đây là......Đây là một bức tranh .......gà con mổ thóc!
Bố cục thô, đường nét không câu nệ, có thể nói là đỉnh cao của phác thảo bút chì!
Anh nhìn Đa Đa nói không nên lời: “Đây là cháu vẽ?”
Đa Đa lắc đầu: “Không biết, cháu không biết."
Hù, cô bé sẽ không nói cho chú biết, em trai mình là một thiên tài hội họa, còn mami lại là một người chậm chạp nhưng xuất sắc.
Danh tiếng của mami vĩ đại, đừng ai hòng làm cho Đa Đa mở miệng.
Trọng điểm của Sở Hàn Mặc cũng không phải ở đây, anh ước chừng độ nặng của bức tranh, khẽ nhíu mày: “Bức vẽ đơn giản của trẻ con trong nhà
cháu đều đóng khung đắt tiền như vậy sao?”
Đa Đa lại một lần nữa lắc đầu dữ dội.
Từ trước đến nay mami không nuông chiều hai cục cưng, mami muốn dùng khung tranh bằng gỗ lim để đóng khung bức tranh gà con mổ thóc, Miêu Miêu chỉ biết quỷ dâng tặng cho mami.
Đúng lúc này.
Sở Hàn Mặc và Đa Đa không hẹn mà cùng nghe thấy một âm thanh như có như không vang lên, tích –
Đa Đa hơi ngây ra, âm thanh này......
Sở Hàn Mặc ném bức tranh được lồng trong khung trang bằng gỗ lim đi, ôm Đa Đa xông về phía cửa chính.
Âm thanh này, nếu như không nhầm thì là âm thanh đặc biệt trước khi khỏi động bom.
Ngay khoảng khắc Sở Hàn Mặc ôm Đa Đa chạy vội ra khỏi căn biệt thự, sau lưng truyền đến một tiếng vang thật lớn, cả biệt thự ầm ầm sụp đổ.
Vụ nổ ầm ầm kéo đến giống như thủy triều, há miệng to như chậu máu xộc tới, trực thăng ở trên bầu trời bị chấn động suýt nữa rơi xuống.
Cửa sổ của xe cảnh sát đỗ ở bên ngoài biệt thự đồng loạt vỡ vụn.
Tất cả cảnh sát đều phản xạ có điều kiện mà ngồi xổm xuống đất.
Trong lúc nguy cấp, Sở Hàn Mặc quấn Đa Đa vào trong lòng, nhào vào trên bãi cỏ trong vườn hoa......
“Tạm biệt nhà của chúng ta.” Trong đường ngầm, Miêu Miêu che lỗ tại mami, nước mắt tuôn rơi.
Dover ấn miệng vết thương không ngừng chảy máu, cũng nhíu mày thật sâu.
Bảy năm nay, nơi đây là nhà của Chỉ Vân và cục cưng, cũng là nơi nghỉ
chân ấm áp nhất của anh ta.
Nhưng mà chỉ trong khoảnh khắc, không còn gì cả......
Sở Hàn Mặc, Dover nhớ kỹ rồi.
Chỉ Vân đang nghe nhạc dường như cảm giác được cái gì, cô muốn thảo tại nghe xuống nhưng Miêu Miêu lại đè tay cô lại.
“Suyt, mami.” Miêu Miêu giơ ngón tay lên “Không cần phải diễn nữa.”
Mami Chỉ Vân nghe lời gật gật đầu, đưa tay ra, mỉm cười ôm Miêu Miêu vào lòng.
Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn mami.
Thấy nụ cười ấm áp của mami giống như ánh mặt trời trong mùa đông, trong nháy mắt liền xua tan bóng tối trong lòng Miêu Miêu. Đúng vậy.
Chỉ cần mami vẫn còn, chỉ cần nụ cười của mami vẫn còn, căn nhà đó vẫn sẽ còn.
Đa Đa, bọn em nhất định sẽ cứu chị ra.
Đến lúc đó em và chị lại cùng nhau đi tìm cha của chúng ta.
Một ngày nào đó cả nhà chúng ta sẽ đoàn tụ.
Tiếng nổ dừng lại.
Sở Hàn Mặc xoay người lại, vụ nổ khổng lồ dẫn đến điếc tạm thời, âm thanh cánh quạt trực thăng ở trên đỉnh đầu, tiếng còi xe cảnh sát, sự kêu gào của nữ MC trong tin tức đều không nghe thấy được.
Trong đầu anh chỉ có duy nhất một suy nghĩ, người phụ nữ kia, người phụ nữ kia có khả năng là Chỉ Vân....
Cô ấy vẫn còn ở bên trong sao?
Cô ấy và con của cô ấy vẫn còn ở bên trong sao?
Ai biết.......
Vốn dĩ cho rằng Dover sẽ bỏ qua cho cô ấy và con cô ấy.
Làm sao anh có thể ngờ được phần tử tội phạm điên cuồng kia lại có thể cho nổ tung căn biệt thự.
Đa Đa ở đang nằm trong lòng càng kinh ngạc hơn, cái đầu nhỏ cũng bị vụ nổ làm cho hôn mê rồi.
Mami và Miêu Miêu chạy xuống đường ngầm bỏ chạy rồi sao?
Cho nên mới gây nên vụ nổ sao?
Mọi người an toàn rồi chứ?
Còn nữa.....
Sau này bọn họ còn có thể gặp lại không ......
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.