Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!
Chương 42: Chiếc Dây Chuyền Thật Đi Đâu Mất Rồi
Tiểu Mật Mật
20/10/2023
Khưu Uyển Thanh bị mọi người nhìn như vậy nên thấy
rất hoang mang.
Cô ta cười với vẻ chột dạ: “Con... con chỉ là thấy chiếc váy của Đa Đa đẹp nên có sở một chút, cũng không biết sao lại sở thấy... cái dây chuyền. Vừa nãy con còn tưởng đó là kẹo nữa chứ...”
Khó khăn lắm mới đuổi được con bé Ngôn Thái Đa phiền phức này ra khỏi nhà họ Sở.
Không lại bây giờ tình thế lại thay đổi thế này, vậy mà lại bị Sở Hàn Mặc phát hiện ra sợi dây chuyền là giả.
Còn Đa Đa một khi đã không còn bị nghi ngờ nữa.
Thì đối tượng mọi người nghi ngờ sẽ chuyển sang người “phát hiện” chuyện này là Khưu Uyển Thanh.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Trùng hợp là cô ta bế Đa Đa, trùng hợp là cô ta giúp Đa Đa vuốt phẳng nếp nhăn trên vảy, lại còn phải mò bằng được đồ trong túi Đa Đa ra.
Có phải là cố tình hãm hại Đa Đạ?
Khưu Uyển Thanh không phải không biết việc này hậu quả như thế nào.
Cô ta biết nếu như lần này cô ta bị phát hiện thì sẽ thực sự không có duyên phận gì với nhà họ Sở nữa.
Lần trước cấu Đa Đa bị nhìn thấy, cô ta có thể lấy lý do là không cố tình.
Nhưng nếu lần này mà bị phát hiện nữa thì cô ta còn cãi như thế nào nữa?
Khưu Uyển Thanh không ngốc, thân là kẻ gây ra chuyện này, cô ta biết vấn đề quan trọng bây giờ là: Chiếc dây chuyền thật đâu mất rồi?
Ngay lập tức, cô ta chuyển chủ đề: “Chiếc dây chuyền này không phải là của mẹ nuôi, vậy dây chuyền của mẹ nuôi thì chắc chắn phải nằm trong hộp trang sức rồi. Đúng là hết cả hồn nhỉ"
Cô ta giả vở cầm chiếc dây chuyền từ trên bàn lên, giơ ra chỗ sáng xem, giả
vờ không biết: “Hàn Mặc, sao Uyển Thanh lại không nghĩ đây là kim cương giả? Mẹ nuôi, mẹ có cần lấy dây chuyền thật ra không ạ, cho Uyển Thanh xem có chỗ nào khác.”
Bà Sở vừa mới yên tâm xong thì lại thấy lo.
Đúng vậy, sợi dây chuyền thật vẫn nằm trong
hộp trang sức sao?
Người giúp việc đã chuẩn bị lên món rồi, bà Sở thì lại vội vàng bảo bọn họ đợi chút.
“Tôi đi xem xem dây chuyền của tôi thế nào.” Bà đứng dậy.
Nhà họ Sở bao nhiêu năm vậy rồi mà vẫn chưa xảy ra chuyện mất cắp nào, vậy nên có những lúc bà Sở cũng hơi sơ ý.
Những món đồ trang sức đắt tiền cũng không để vào két bảo hiểm.
Chiếc dây chuyền kim cương xanh, lần trước bà mang nó đến một buổi tiệc nào đó xong thì để nó vào trong hộp trang sức. Sau đó nhét vào trong ngăn kéo ở bàn trang điểm. Bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cất nó cho cẩn thận.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lỏng bà Sở cứ có cảm giác bất an.
Sở Hàn Mặc đang bế Đa Đa cũng đứng lên theo.
“Con đi xem với mẹ." Anh nói.
Bà Sở vui mừng nói: “Được, Hàn Mặc đi với mẹ đi, có con đi cùng thì mẹ làm gì cũng yên tâm hơn.”
Trong ba đứa con trai, Sở Hàn Mặc luôn là người bà Sở tin tưởng nhất.
Một là bởi vì nghề nghiệp của anh, hai là vì nhân phẩm, ba là quả thực, anh rất cẩn thận.
Cha Sở và Khưu Uyển Thanh không bình tĩnh được, nên cũng đi theo bà Sở về phòng.
Đợi đến khi bà Sở lấy chiếc hộp trang sức trong ngăn kéo ra, mở ra xem thì đôi chân mềm nhũn ra, ngồi sụp xuống ghế.
Hộp trang sức đựng chiếc dây chuyền bây giờ đã rỗng rồi.
Khưu Uyển Thanh giả vờ nói: “Hả, dây chuyền đâu? Dây chuyền đi đâu rồi?"
Bây giờ cô ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Dây chuyền mà cô ta lấy rồi để trong váy của Đa Đa là thật, nhưng bây giờ Sở Hàn Mặc đã chứng minh sợi dây chuyền đó là giả rồi.
Cũng tức là dây chuyền thực sự đã bị đổi trước khi cô lấy rồi.
Nghĩ như vậy là Khưu Uyển Thanh lại thấy mình chẳng có lỗi gì
cả.
Lúc này cô chỉ nghĩ là chẳng biết người nào hạm tiền đến vậy, làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Nếu không phải chiếc dây chuyền là giả thì sợ là bây giờ nhà họ Sở đã đang liên hệ với viện cô nhi rồi.
Bà Sở hơi hoảng, tuy rằng nhà họ Sở rất giàu có, vậy nhưng sợi dây chuyện này là món quà sinh nhật mà cha Sở đấu giá để tặng bà, rất có ý nghĩa với bà.
Bà vội vàng kéo lấy tay Sở Hàn Mặc: “Hàn Mặc, con phải giúp mẹ tìm sợi dây chuyền về. Nhà mình chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này cả, con bảo mẹ với cha con sống yên tâm thế nào được?"
Cha Sở sắc mặt cũng trầm xuống: "Hừm, để tôi bắt được là ai làm thì chắc chắn sẽ không tha cho người đó."
Sở Hàn Mặc an ủi bà Sở: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, thứ bị mất không phải một cây kim mà là một sợi dây chuyền đá quý rất có giá. Muốn tìm về chắc chắn không phải chuyện gì khó."
Sở Hàn Mặc anh từng tìm được cả phần tử tội phạm quốc tế, từng tìm được cổ vật của Ai Cập cổ. Một chiếc dây chuyền nhỏ thế này bị mất đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Anh hỏi bà Sở: “Bình thường có những ai có thể vào phòng của mẹ?".
Anh nói thế này, bà Sở lại thấy bình tĩnh lại.
Bà nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không có nhiều, chỉ có vài quản gia trong nhà và vài người giúp việc chuyên dọn dẹp phòng mẹ thôi. Nhưng mà bọn họ làm nhiều năm vậy rồi, không thể nào là họ trộm được.”
Sở Hàn Mặc gật đầu: "Về nhân phẩm thì họ đều là những người giúp việc làm trong nhà nhiều năm rồi, không có ý định gây án. Nhưng chúng ta phải tìm hiểu tình hình cuộc sống của bọn họ gần đây thì mới suy đoán được.”
Sở phủ nhận nghe con trai nói thế này, bà thấy rất có lý, gật gật đầu.
Đang định bảo quản gia và người giúp việc qua thì Khưu Uyển Thanh lại không ngừng nói ở bên: “Hứ, cứ lục phòng là được, sao phải phiền vậy chứ."
Quen Khưu Uyển Thanh lâu vậy rồi, đây là câu nói duy nhất mà Đa Đa đồng ý với cô ta.
Đa Đa vội vàng nói phụ: “Đúng vậy, chú Hàn Mặc, sao lại không lục phòng luôn ạ?”
Lục phòng thì sẽ tìm được nhanh mà
Sở Hàn Mặc vốn không thèm quan tâm Khưu Uyển Thanh nhưng lại nghe Đa Đa hỏi nên mới kiên nhẫn củi đầu.
Anh dạy Đa Đa: “Đa Đa, tuy nhà họ Sở chúng ta là chủ nhân còn họ họ là quản gia và người giúp việc. Vậy nhưng bọn họ cũng là con người, chúng ta không thể xâm phạm quyền riêng tư và quyền lợi của bọn họ. Nếu như không có lệnh khám xét hoặc là tình huống đặc biệt nhằm phục vụ cho vụ án thì không được lục lọi đồ của người khác. Hơn nữa những chú di này đều là nhân viên làm việc ở nhà họ Sở chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta không được chưa rõ trắng đen thế nào mà lục lọi đồ người ta thì sẽ khiến bọn họ bất mãn."
Đa Đa rất thông minh, cô bé lớn tiếng trả lời: “Chú, con hiểu rồi, giống như việc Đa Đa sống ở nhà họ Sở, dì Khưu cũng có chìa khóa phỏng Đa Đa những chưa có sự đồng ý của Đa Đa thì dì không được tự tiện vào phòng đúng không ạ?"
Ảnh mắt của Sở Hàn Mặc hơi thay đổi.
Khưu Uyển Thanh chưa được sự đồng ý của Đa Đa đã vào phòng con bé?
Hơn nữa Đa Đa nói cô ta có chìa khóa phòng con bé?
Sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến anh lập tức nhận ra điều gì đó.
Đa Đa đang ám chỉ với anh điều gì sao?
Anh bất giác đưa mắt nhìn về phía Khưu Uyển Thanh thì nhìn thấy ngón tay của cô đang nắm lấy góc vảy.
Cô ta hơi cúi đầu, dường như hơi run rẩy, da tử phía cằm đến cổ đều trong trạng thái căng thẳng.
Những động tác nhỏ này chứng tỏ cô ta đang rất căng thẳng.
“Tại sao cô lại có chìa khóa phòng Đa Đa?" Một câu nói của anh dường như đã chỉ thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
rất hoang mang.
Cô ta cười với vẻ chột dạ: “Con... con chỉ là thấy chiếc váy của Đa Đa đẹp nên có sở một chút, cũng không biết sao lại sở thấy... cái dây chuyền. Vừa nãy con còn tưởng đó là kẹo nữa chứ...”
Khó khăn lắm mới đuổi được con bé Ngôn Thái Đa phiền phức này ra khỏi nhà họ Sở.
Không lại bây giờ tình thế lại thay đổi thế này, vậy mà lại bị Sở Hàn Mặc phát hiện ra sợi dây chuyền là giả.
Còn Đa Đa một khi đã không còn bị nghi ngờ nữa.
Thì đối tượng mọi người nghi ngờ sẽ chuyển sang người “phát hiện” chuyện này là Khưu Uyển Thanh.
Làm gì có chuyện trùng hợp như thế chứ?
Trùng hợp là cô ta bế Đa Đa, trùng hợp là cô ta giúp Đa Đa vuốt phẳng nếp nhăn trên vảy, lại còn phải mò bằng được đồ trong túi Đa Đa ra.
Có phải là cố tình hãm hại Đa Đạ?
Khưu Uyển Thanh không phải không biết việc này hậu quả như thế nào.
Cô ta biết nếu như lần này cô ta bị phát hiện thì sẽ thực sự không có duyên phận gì với nhà họ Sở nữa.
Lần trước cấu Đa Đa bị nhìn thấy, cô ta có thể lấy lý do là không cố tình.
Nhưng nếu lần này mà bị phát hiện nữa thì cô ta còn cãi như thế nào nữa?
Khưu Uyển Thanh không ngốc, thân là kẻ gây ra chuyện này, cô ta biết vấn đề quan trọng bây giờ là: Chiếc dây chuyền thật đâu mất rồi?
Ngay lập tức, cô ta chuyển chủ đề: “Chiếc dây chuyền này không phải là của mẹ nuôi, vậy dây chuyền của mẹ nuôi thì chắc chắn phải nằm trong hộp trang sức rồi. Đúng là hết cả hồn nhỉ"
Cô ta giả vở cầm chiếc dây chuyền từ trên bàn lên, giơ ra chỗ sáng xem, giả
vờ không biết: “Hàn Mặc, sao Uyển Thanh lại không nghĩ đây là kim cương giả? Mẹ nuôi, mẹ có cần lấy dây chuyền thật ra không ạ, cho Uyển Thanh xem có chỗ nào khác.”
Bà Sở vừa mới yên tâm xong thì lại thấy lo.
Đúng vậy, sợi dây chuyền thật vẫn nằm trong
hộp trang sức sao?
Người giúp việc đã chuẩn bị lên món rồi, bà Sở thì lại vội vàng bảo bọn họ đợi chút.
“Tôi đi xem xem dây chuyền của tôi thế nào.” Bà đứng dậy.
Nhà họ Sở bao nhiêu năm vậy rồi mà vẫn chưa xảy ra chuyện mất cắp nào, vậy nên có những lúc bà Sở cũng hơi sơ ý.
Những món đồ trang sức đắt tiền cũng không để vào két bảo hiểm.
Chiếc dây chuyền kim cương xanh, lần trước bà mang nó đến một buổi tiệc nào đó xong thì để nó vào trong hộp trang sức. Sau đó nhét vào trong ngăn kéo ở bàn trang điểm. Bà cũng chưa bao giờ nghĩ đến việc cất nó cho cẩn thận.
Bây giờ xảy ra chuyện như vậy, trong lỏng bà Sở cứ có cảm giác bất an.
Sở Hàn Mặc đang bế Đa Đa cũng đứng lên theo.
“Con đi xem với mẹ." Anh nói.
Bà Sở vui mừng nói: “Được, Hàn Mặc đi với mẹ đi, có con đi cùng thì mẹ làm gì cũng yên tâm hơn.”
Trong ba đứa con trai, Sở Hàn Mặc luôn là người bà Sở tin tưởng nhất.
Một là bởi vì nghề nghiệp của anh, hai là vì nhân phẩm, ba là quả thực, anh rất cẩn thận.
Cha Sở và Khưu Uyển Thanh không bình tĩnh được, nên cũng đi theo bà Sở về phòng.
Đợi đến khi bà Sở lấy chiếc hộp trang sức trong ngăn kéo ra, mở ra xem thì đôi chân mềm nhũn ra, ngồi sụp xuống ghế.
Hộp trang sức đựng chiếc dây chuyền bây giờ đã rỗng rồi.
Khưu Uyển Thanh giả vờ nói: “Hả, dây chuyền đâu? Dây chuyền đi đâu rồi?"
Bây giờ cô ta yên tâm hơn nhiều rồi.
Dây chuyền mà cô ta lấy rồi để trong váy của Đa Đa là thật, nhưng bây giờ Sở Hàn Mặc đã chứng minh sợi dây chuyền đó là giả rồi.
Cũng tức là dây chuyền thực sự đã bị đổi trước khi cô lấy rồi.
Nghĩ như vậy là Khưu Uyển Thanh lại thấy mình chẳng có lỗi gì
cả.
Lúc này cô chỉ nghĩ là chẳng biết người nào hạm tiền đến vậy, làm hỏng chuyện tốt của cô ta.
Nếu không phải chiếc dây chuyền là giả thì sợ là bây giờ nhà họ Sở đã đang liên hệ với viện cô nhi rồi.
Bà Sở hơi hoảng, tuy rằng nhà họ Sở rất giàu có, vậy nhưng sợi dây chuyện này là món quà sinh nhật mà cha Sở đấu giá để tặng bà, rất có ý nghĩa với bà.
Bà vội vàng kéo lấy tay Sở Hàn Mặc: “Hàn Mặc, con phải giúp mẹ tìm sợi dây chuyền về. Nhà mình chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này cả, con bảo mẹ với cha con sống yên tâm thế nào được?"
Cha Sở sắc mặt cũng trầm xuống: "Hừm, để tôi bắt được là ai làm thì chắc chắn sẽ không tha cho người đó."
Sở Hàn Mặc an ủi bà Sở: “Mẹ, mẹ đừng sốt ruột, thứ bị mất không phải một cây kim mà là một sợi dây chuyền đá quý rất có giá. Muốn tìm về chắc chắn không phải chuyện gì khó."
Sở Hàn Mặc anh từng tìm được cả phần tử tội phạm quốc tế, từng tìm được cổ vật của Ai Cập cổ. Một chiếc dây chuyền nhỏ thế này bị mất đối với anh cũng chỉ là chuyện nhỏ thôi.
Anh hỏi bà Sở: “Bình thường có những ai có thể vào phòng của mẹ?".
Anh nói thế này, bà Sở lại thấy bình tĩnh lại.
Bà nghĩ một chút rồi trả lời: “Cũng không có nhiều, chỉ có vài quản gia trong nhà và vài người giúp việc chuyên dọn dẹp phòng mẹ thôi. Nhưng mà bọn họ làm nhiều năm vậy rồi, không thể nào là họ trộm được.”
Sở Hàn Mặc gật đầu: "Về nhân phẩm thì họ đều là những người giúp việc làm trong nhà nhiều năm rồi, không có ý định gây án. Nhưng chúng ta phải tìm hiểu tình hình cuộc sống của bọn họ gần đây thì mới suy đoán được.”
Sở phủ nhận nghe con trai nói thế này, bà thấy rất có lý, gật gật đầu.
Đang định bảo quản gia và người giúp việc qua thì Khưu Uyển Thanh lại không ngừng nói ở bên: “Hứ, cứ lục phòng là được, sao phải phiền vậy chứ."
Quen Khưu Uyển Thanh lâu vậy rồi, đây là câu nói duy nhất mà Đa Đa đồng ý với cô ta.
Đa Đa vội vàng nói phụ: “Đúng vậy, chú Hàn Mặc, sao lại không lục phòng luôn ạ?”
Lục phòng thì sẽ tìm được nhanh mà
Sở Hàn Mặc vốn không thèm quan tâm Khưu Uyển Thanh nhưng lại nghe Đa Đa hỏi nên mới kiên nhẫn củi đầu.
Anh dạy Đa Đa: “Đa Đa, tuy nhà họ Sở chúng ta là chủ nhân còn họ họ là quản gia và người giúp việc. Vậy nhưng bọn họ cũng là con người, chúng ta không thể xâm phạm quyền riêng tư và quyền lợi của bọn họ. Nếu như không có lệnh khám xét hoặc là tình huống đặc biệt nhằm phục vụ cho vụ án thì không được lục lọi đồ của người khác. Hơn nữa những chú di này đều là nhân viên làm việc ở nhà họ Sở chúng ta nhiều năm như vậy, chúng ta không được chưa rõ trắng đen thế nào mà lục lọi đồ người ta thì sẽ khiến bọn họ bất mãn."
Đa Đa rất thông minh, cô bé lớn tiếng trả lời: “Chú, con hiểu rồi, giống như việc Đa Đa sống ở nhà họ Sở, dì Khưu cũng có chìa khóa phỏng Đa Đa những chưa có sự đồng ý của Đa Đa thì dì không được tự tiện vào phòng đúng không ạ?"
Ảnh mắt của Sở Hàn Mặc hơi thay đổi.
Khưu Uyển Thanh chưa được sự đồng ý của Đa Đa đã vào phòng con bé?
Hơn nữa Đa Đa nói cô ta có chìa khóa phòng con bé?
Sự nhạy cảm của nghề nghiệp khiến anh lập tức nhận ra điều gì đó.
Đa Đa đang ám chỉ với anh điều gì sao?
Anh bất giác đưa mắt nhìn về phía Khưu Uyển Thanh thì nhìn thấy ngón tay của cô đang nắm lấy góc vảy.
Cô ta hơi cúi đầu, dường như hơi run rẩy, da tử phía cằm đến cổ đều trong trạng thái căng thẳng.
Những động tác nhỏ này chứng tỏ cô ta đang rất căng thẳng.
“Tại sao cô lại có chìa khóa phòng Đa Đa?" Một câu nói của anh dường như đã chỉ thẳng vào trọng tâm của vấn đề.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.