Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!
Chương 46: Chúng Ta Phải Nhận Giặc Làm Cha
Tiểu Mật Mật
20/10/2023
“Đa Đa, không sao chứ?” Bà Sở bị dọa đến mức mặt trắng bệch.
Đa Đa túm lấy vạt áo của Sở Hàn Mặc, chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Thật ra, ban nãy cô bé cố tình ngã xuống.
Tiếng kêu kinh sợ của bà khiến cô bé bỗng nhận thức được rằng bé con làm việc này là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cô bé lại đi như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng, điều này quả không hợp lí với năng lực của một bé con 6 tuổi như cô bé rồi.
Sở Hàn Mặc nhìn thấy rồi, liệu có nghi ngờ gì cô bé không?
Sở Hàn Mặc an ủi bà Sở: “Con bé không sao, có lẽ là bị dọa rồi. Mẹ, mẹ đi bận việc đi, con ôm con bé một lúc.”
Bà Sở nghe con trai nói như vậy, mới đi một bước ngoảnh đầu ba lần mà rời di.
Đợi cho bà Sở đã đi khuất, Sở Hàn Mặc mới cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Đa Đa trong lòng mình, anh giữ lấy vai của cô bé, để cho cô bé ngồi thẳng lên.
Anh nhìn vào con người trong suốt của cô bé, đột nhiên mở miệng hỏi: “Dây chuyền là do con bỏ vào hộp trang sức, có đúng không?”
Đa Đa ngẫn người, dường như hoàn toàn nghe không hiểu lời của Sở Hàn Mặc, cô bé ngơ ngác hỏi: “Chú Hàn Mặc, chủ nói gì vậy ạ?”
Đôi mắt ngây thơ của cô bé phản chiếu ánh nắng mặt trời, giống như viên kim cương thuần khiết nhất, không có một chút tạp chất nào.
Sở Hàn Mặc nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Phản ứng này của Đa Đa thể hiện rõ rằng cô bé không biết gì về toàn bộ sự việc này.
Nếu như cô bé không hoàn toàn vô tội, vậy sẽ là một bé con đã từng được huấn luyện đặc biệt với khả năng nhận thức chống điều tra vô cùng cao.
Nhưng hai người này... Sở Hàn Mặc về mặt tình cảm thì thiên về phán đoán đầu tiên, nhưng về mặt lý trí lại thiên về phán đoán thứ hai.
Anh thở dài một tiếng, quyết định hỏi thêm lần nữa, anh lại mở miệng: “Khưu Uyển Thanh để sợi dây chuyền vào vảy của con nhưng lại bị con phát hiện, thế là con tương kế tựu kế, cho dây chuyền vào trong hộp trang sức của cô ấy, rồi tự con làm một sợi giống vậy, tiếp tục giấu vào trong vảy, khiến cho Khưu Uyển Thanh bị mắc lừa, đúng không?”
Nếu như suy luận này là đúng.
Thế thì một bé gái 6 tuổi như Đa Đa sở hữu IQ như vậy, hoàn toàn đáng để được gọi là “trái với lệnh trời”.
Nhưng Đa Đa lắc đầu: “Chủ Hàn Mặc, không phải như vậy đâu. Đa Đa không có phát hiện sợi dây chuyền trong váy, cũng chưa từng bỏ vào hộp của dì Khưu, Đa Đa cũng không thể làm ra một sợi dây chuyền giả được. Đa Đa đâu có biết loại dây chuyền này phải làm giả thế nào ạ."
Sở Hàn Mặc nghe xong liền hơi giật mình.
Phải đó, dù cho những việc khác đều có thể lí giải được.
Đa Đa làm giả dây chuyền kiểu gì?
Ngày nào cô bé cũng ở nhà họ Sở, bên cạnh luôn có bảo mẫu, làm sao có thể tránh được tai mắt của mọi người, trong thời gian ngắn như vậy làm giả một sợi dây chuyền cơ chứ?
Mà Đa Đa đúng là không nói dối.
Bởi vì người phát hiện ra dây chuyền, đánh trảo dây chuyền, thậm chí còn làm giả dây chuyền đều là Miêu Miêu mả!
Cuối cùng Đa Đa cũng chỉ là diễn theo một đoạn kịch bản của Khưu Uyển Thanh, xong thêm sương sương hướng dẫn thích hợp thôi mà.
Mà Sở Hàn Mặc cái gì cũng suy luận ra hết rồi, chỉ là không ngờ đằng sau Đa Đa còn có một chú Miêu Miêu.
Việc mà một em bé không thể làm được, hai em bé thừa sức làm.
Bị che giấu trước điểm mù thông tin, Sở Hàn Mặc cũng liền lập tức nghe theo con tim, tin rằng Đa Đa không hề đáng sợ như anh nghĩ.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đa Đa, đứng dậy.
Vừa mới quay đầu liền nhìn thấy một ông lão mặc áo hoa đứng cách anh không xa đang nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Khả năng quan sát và độ nhạy bén của Sở Hàn Mặc đều là số một.
Anh nhanh chóng nhận ra ông lão áo hoa này chắc chắn là có chuyện muốn tìm anh.
Thế là anh bể Đa Đa lên, chủ động đi qua: “Bắc này, bác tìm tôi có việc gì?"
Ông Khổng nghe thấy câu này, trong lòng nghĩ quả nhiên Miêu thần tiên nói không sai, chỉ cần ông đứng chỗ không xa nhìn Sở Hàn Mặc, Sở Hàn Mặc nhất định sẽ phát hiện ra ông, và còn chủ động đến hỏi chuyện ông.
Hai đầu gối ông mềm nhũn, quỳ xuống: “Thanh Thiên nhị thiếu gia, tôi oan ức quá!”
Đa Đa lau mồ hội.
Chuyện của ông Khổng cô bé đã nghe Miêu Miêu nói rồi, nhưng ông lão này biểu hiện cũng hơi quá khoa trương rồi đó.
Ông Khổng nước mắt nước mũi chảy ròng rỏng, nói: “Nhị thiếu gia, con trai tôi đưa vợ đến công trường để làm thuê, quản đốc nợ tiền công của con trai tôi. Vợ giúp nó đi đòi, kết quả lại bị quản đốc ức hiếp rồi. Con trai tôi không phục, đến làm loạn, bị quản đốc đánh cho đầu bị thương, nguyên tiền thuốc men đã tốn mất mấy trăm nghìn rồi. Nhưng quản đốc ấy lại “kẻ ác cáo trạng trước”, nói con trai tôi gây sự vô cớ, một cắc cũng không chịu đền... Nhị thiếu gia, tôi đi khắp nơi nói rồi nhưng vị quản đốc ấy có bối cảnh, nơi nào cũng không chịu thụ lí.”
Lời nói của ông Khổng có hơi loạn.
Nhưng Sở Hàn Mặc đã hiểu đại khái rồi.
Anh đỡ ông Khổng lên, giọng nói có chút tức giận: “Bác không cần quỷ gối với tôi. Việc này, tôi đi tìm hiểu một chút đã. Nếu như lời bác nói là thật, tôi
sẽ tìm lại công bằng cho bác trong phạm vi pháp luật cho phép.”
Ông Khổng lau nước mắt: “Cảm ơn nhị thiếu gia."
Miêu thần tiên nói chuẩn thật, nhị thiếu gia nhà họ Sở chắc chắn sẽ lo việc này.
Tối hôm nay, Sở Hàn Mặc rời khỏi nhà họ Sở, Miêu Miêu lại đến tìm Đa Đa. Đa Đa hỏi Miêu Miêu: “Sao em biết Sở Hàn Mặc nhất định sẽ giúp ông Khổng?"
Miêu Miêu nhún vai: “Em rất hiểu con người chủ ấy, biết chú ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay mặc kệ mấy chuyện kiểu này.”
Đa Đa thở dài, đỡ má: “Miêu Miêu, nếu như hoa tâm daddy không cần mami, chúng ta có cần đổi daddy không?”.
Miêu Miêu bị dọa một trận: “Đa Đa, chị sẽ không muốn Sở Hàn Mặc làm daddy của bọn mình đâu phải không?”.
Đa Đa bĩu môi hồng xinh: “Không thể sao? Nếu như hoa tâm daddy không bớt phóng túng, vẫn còn ở ngoài kia trêu hoa ghẹo nguyệt, lại không thể cho mami một danh phận, bọn mình cứ dứt khoát đi xét nghiệm DNA cha con để chứng minh bọn mình là con của Sở Hàn Mặc là được mà.”
Miêu Miêu vuốt trán: “Chị Đa, tiền đề của DNA là mami của bọn mình phải từng hôn hôn Sở Hàn Mặc cơ.
“Vậy bọn mình cho hai người họ hôn hôn là được rồi." Đa Đa vô cùng thích thủ đề nghị: “Đầu tiên bọn mình để họ yêu nhau, rồi tạo cho họ đủ loại cơ hội, cuối cùng để họ hôn hôn. Sau đó giảm định cha con chắc chắn sẽ được thôi!"
Miêu Miêu sắp bị chị Đa đánh bại tới nơi rồi.
Chị Đa Đa là một cô nhóc hay có những ý nghĩ kì lạ, chị ấy không chỉ có vẻ ngoài giống với mami mà khía cạnh này cũng rất giống.
Miêu Miêu giải thích cho Đa Đa: “Chị Đa, kể cả Sở Hàn Mặc với mami hôn hôn rồi có em bé, bọn mình cũng đã ra đời được sáu năm rồi. Sở Hàn Mặc bắt buộc phải hôn hôn mami từ bảy năm trước mới có thể là daddy của bọn mình.”
Lời giải thích này của Miêu Miêu khiển cho giấc mộng đẹp của Đa Đa vỡ tan tành.
Cô bé buồn rưởi rượi, ngoan cố nói: “Không biết đâu. Nếu như hoa tâm daddy không tốt với mami, chị sẽ nhận giặc làm cha, để mami với Sở Hàn Mặc hôn hôn."
“Nhận giặc làm cha là từ mang nghĩa xấu đó!" Miêu Miêu thật sự muốn cốc vào đầu chị Đa: “Bọn mình chỉ đổi một daddy tốt thôi, như này gọi là...gọi là..."
Miêu Miêu nghiêm túc suy nghĩ, nói với chị Đa: “Bọn mình như này gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, ùm, phải đó, chim không"
Đa Đa túm lấy vạt áo của Sở Hàn Mặc, chỉ lắc lắc đầu không nói gì.
Thật ra, ban nãy cô bé cố tình ngã xuống.
Tiếng kêu kinh sợ của bà khiến cô bé bỗng nhận thức được rằng bé con làm việc này là vô cùng nguy hiểm.
Nhưng cô bé lại đi như thể đang đi trên mặt đất bằng phẳng, điều này quả không hợp lí với năng lực của một bé con 6 tuổi như cô bé rồi.
Sở Hàn Mặc nhìn thấy rồi, liệu có nghi ngờ gì cô bé không?
Sở Hàn Mặc an ủi bà Sở: “Con bé không sao, có lẽ là bị dọa rồi. Mẹ, mẹ đi bận việc đi, con ôm con bé một lúc.”
Bà Sở nghe con trai nói như vậy, mới đi một bước ngoảnh đầu ba lần mà rời di.
Đợi cho bà Sở đã đi khuất, Sở Hàn Mặc mới cúi đầu, nhìn đỉnh đầu đen nhánh của Đa Đa trong lòng mình, anh giữ lấy vai của cô bé, để cho cô bé ngồi thẳng lên.
Anh nhìn vào con người trong suốt của cô bé, đột nhiên mở miệng hỏi: “Dây chuyền là do con bỏ vào hộp trang sức, có đúng không?”
Đa Đa ngẫn người, dường như hoàn toàn nghe không hiểu lời của Sở Hàn Mặc, cô bé ngơ ngác hỏi: “Chú Hàn Mặc, chủ nói gì vậy ạ?”
Đôi mắt ngây thơ của cô bé phản chiếu ánh nắng mặt trời, giống như viên kim cương thuần khiết nhất, không có một chút tạp chất nào.
Sở Hàn Mặc nhìn thẳng vào mắt cô bé.
Phản ứng này của Đa Đa thể hiện rõ rằng cô bé không biết gì về toàn bộ sự việc này.
Nếu như cô bé không hoàn toàn vô tội, vậy sẽ là một bé con đã từng được huấn luyện đặc biệt với khả năng nhận thức chống điều tra vô cùng cao.
Nhưng hai người này... Sở Hàn Mặc về mặt tình cảm thì thiên về phán đoán đầu tiên, nhưng về mặt lý trí lại thiên về phán đoán thứ hai.
Anh thở dài một tiếng, quyết định hỏi thêm lần nữa, anh lại mở miệng: “Khưu Uyển Thanh để sợi dây chuyền vào vảy của con nhưng lại bị con phát hiện, thế là con tương kế tựu kế, cho dây chuyền vào trong hộp trang sức của cô ấy, rồi tự con làm một sợi giống vậy, tiếp tục giấu vào trong vảy, khiến cho Khưu Uyển Thanh bị mắc lừa, đúng không?”
Nếu như suy luận này là đúng.
Thế thì một bé gái 6 tuổi như Đa Đa sở hữu IQ như vậy, hoàn toàn đáng để được gọi là “trái với lệnh trời”.
Nhưng Đa Đa lắc đầu: “Chủ Hàn Mặc, không phải như vậy đâu. Đa Đa không có phát hiện sợi dây chuyền trong váy, cũng chưa từng bỏ vào hộp của dì Khưu, Đa Đa cũng không thể làm ra một sợi dây chuyền giả được. Đa Đa đâu có biết loại dây chuyền này phải làm giả thế nào ạ."
Sở Hàn Mặc nghe xong liền hơi giật mình.
Phải đó, dù cho những việc khác đều có thể lí giải được.
Đa Đa làm giả dây chuyền kiểu gì?
Ngày nào cô bé cũng ở nhà họ Sở, bên cạnh luôn có bảo mẫu, làm sao có thể tránh được tai mắt của mọi người, trong thời gian ngắn như vậy làm giả một sợi dây chuyền cơ chứ?
Mà Đa Đa đúng là không nói dối.
Bởi vì người phát hiện ra dây chuyền, đánh trảo dây chuyền, thậm chí còn làm giả dây chuyền đều là Miêu Miêu mả!
Cuối cùng Đa Đa cũng chỉ là diễn theo một đoạn kịch bản của Khưu Uyển Thanh, xong thêm sương sương hướng dẫn thích hợp thôi mà.
Mà Sở Hàn Mặc cái gì cũng suy luận ra hết rồi, chỉ là không ngờ đằng sau Đa Đa còn có một chú Miêu Miêu.
Việc mà một em bé không thể làm được, hai em bé thừa sức làm.
Bị che giấu trước điểm mù thông tin, Sở Hàn Mặc cũng liền lập tức nghe theo con tim, tin rằng Đa Đa không hề đáng sợ như anh nghĩ.
Anh vuốt ve khuôn mặt nhỏ của Đa Đa, đứng dậy.
Vừa mới quay đầu liền nhìn thấy một ông lão mặc áo hoa đứng cách anh không xa đang nhìn anh bằng ánh mắt mong chờ.
Khả năng quan sát và độ nhạy bén của Sở Hàn Mặc đều là số một.
Anh nhanh chóng nhận ra ông lão áo hoa này chắc chắn là có chuyện muốn tìm anh.
Thế là anh bể Đa Đa lên, chủ động đi qua: “Bắc này, bác tìm tôi có việc gì?"
Ông Khổng nghe thấy câu này, trong lòng nghĩ quả nhiên Miêu thần tiên nói không sai, chỉ cần ông đứng chỗ không xa nhìn Sở Hàn Mặc, Sở Hàn Mặc nhất định sẽ phát hiện ra ông, và còn chủ động đến hỏi chuyện ông.
Hai đầu gối ông mềm nhũn, quỳ xuống: “Thanh Thiên nhị thiếu gia, tôi oan ức quá!”
Đa Đa lau mồ hội.
Chuyện của ông Khổng cô bé đã nghe Miêu Miêu nói rồi, nhưng ông lão này biểu hiện cũng hơi quá khoa trương rồi đó.
Ông Khổng nước mắt nước mũi chảy ròng rỏng, nói: “Nhị thiếu gia, con trai tôi đưa vợ đến công trường để làm thuê, quản đốc nợ tiền công của con trai tôi. Vợ giúp nó đi đòi, kết quả lại bị quản đốc ức hiếp rồi. Con trai tôi không phục, đến làm loạn, bị quản đốc đánh cho đầu bị thương, nguyên tiền thuốc men đã tốn mất mấy trăm nghìn rồi. Nhưng quản đốc ấy lại “kẻ ác cáo trạng trước”, nói con trai tôi gây sự vô cớ, một cắc cũng không chịu đền... Nhị thiếu gia, tôi đi khắp nơi nói rồi nhưng vị quản đốc ấy có bối cảnh, nơi nào cũng không chịu thụ lí.”
Lời nói của ông Khổng có hơi loạn.
Nhưng Sở Hàn Mặc đã hiểu đại khái rồi.
Anh đỡ ông Khổng lên, giọng nói có chút tức giận: “Bác không cần quỷ gối với tôi. Việc này, tôi đi tìm hiểu một chút đã. Nếu như lời bác nói là thật, tôi
sẽ tìm lại công bằng cho bác trong phạm vi pháp luật cho phép.”
Ông Khổng lau nước mắt: “Cảm ơn nhị thiếu gia."
Miêu thần tiên nói chuẩn thật, nhị thiếu gia nhà họ Sở chắc chắn sẽ lo việc này.
Tối hôm nay, Sở Hàn Mặc rời khỏi nhà họ Sở, Miêu Miêu lại đến tìm Đa Đa. Đa Đa hỏi Miêu Miêu: “Sao em biết Sở Hàn Mặc nhất định sẽ giúp ông Khổng?"
Miêu Miêu nhún vai: “Em rất hiểu con người chủ ấy, biết chú ấy chắc chắn sẽ không khoanh tay mặc kệ mấy chuyện kiểu này.”
Đa Đa thở dài, đỡ má: “Miêu Miêu, nếu như hoa tâm daddy không cần mami, chúng ta có cần đổi daddy không?”.
Miêu Miêu bị dọa một trận: “Đa Đa, chị sẽ không muốn Sở Hàn Mặc làm daddy của bọn mình đâu phải không?”.
Đa Đa bĩu môi hồng xinh: “Không thể sao? Nếu như hoa tâm daddy không bớt phóng túng, vẫn còn ở ngoài kia trêu hoa ghẹo nguyệt, lại không thể cho mami một danh phận, bọn mình cứ dứt khoát đi xét nghiệm DNA cha con để chứng minh bọn mình là con của Sở Hàn Mặc là được mà.”
Miêu Miêu vuốt trán: “Chị Đa, tiền đề của DNA là mami của bọn mình phải từng hôn hôn Sở Hàn Mặc cơ.
“Vậy bọn mình cho hai người họ hôn hôn là được rồi." Đa Đa vô cùng thích thủ đề nghị: “Đầu tiên bọn mình để họ yêu nhau, rồi tạo cho họ đủ loại cơ hội, cuối cùng để họ hôn hôn. Sau đó giảm định cha con chắc chắn sẽ được thôi!"
Miêu Miêu sắp bị chị Đa đánh bại tới nơi rồi.
Chị Đa Đa là một cô nhóc hay có những ý nghĩ kì lạ, chị ấy không chỉ có vẻ ngoài giống với mami mà khía cạnh này cũng rất giống.
Miêu Miêu giải thích cho Đa Đa: “Chị Đa, kể cả Sở Hàn Mặc với mami hôn hôn rồi có em bé, bọn mình cũng đã ra đời được sáu năm rồi. Sở Hàn Mặc bắt buộc phải hôn hôn mami từ bảy năm trước mới có thể là daddy của bọn mình.”
Lời giải thích này của Miêu Miêu khiển cho giấc mộng đẹp của Đa Đa vỡ tan tành.
Cô bé buồn rưởi rượi, ngoan cố nói: “Không biết đâu. Nếu như hoa tâm daddy không tốt với mami, chị sẽ nhận giặc làm cha, để mami với Sở Hàn Mặc hôn hôn."
“Nhận giặc làm cha là từ mang nghĩa xấu đó!" Miêu Miêu thật sự muốn cốc vào đầu chị Đa: “Bọn mình chỉ đổi một daddy tốt thôi, như này gọi là...gọi là..."
Miêu Miêu nghiêm túc suy nghĩ, nói với chị Đa: “Bọn mình như này gọi là chim khôn chọn cành mà đậu, ùm, phải đó, chim không"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.