Một Thai Hai Bảo: Sở Thiếu Tập Kích Tiểu Manh Thê!
Chương 51: Daddy Trăng Hoa Không Đáng Tin Cậy.
Tiểu Mật Mật
20/10/2023
“Mami vào bệnh viện, Tiểu Hỉ và Lưu Tử vào cục cảnh sát
?”
Miêu Miêu hỏi lại ông Khổng, quả thực có chút không tin nổi vào tai mình.
Tiểu Hỉ và Lưu Tử là do Miêu Miêu đặc biệt chọn ra từ nhóm người này để tới bảo vệ mami.
Hai đứa nhóc này vừa nhìn liền là thấy vừa thật thà lại vừa trung thành, nếu muốn Miêu Miêu tin là họ làm gì gây hại cho mami thì thà rằng Miêu Miêu tự vặn đầu mình xuống.
“Miêu thần tiên, cháu phải cứu cứu Tiểu Hì và Lưu Tử." Tay của ông Khổng cũng đang run lên: “Cha mẹ chúng nó giao phó chúng nó cho ông, để ông dẫn bọn nó ra ngoài xông pha. Đây tiền còn chưa kiếm được mà người đã phải vào cục cảnh sát rồi. Ông giải thích cho người ta thế nào bây giờ."
“Ông Khổng, đừng hoảng hốt." Miêu Miêu an ủi ông Khổng
“Chỉ cần Tiểu Hỉ và Lưu Tử không làm gì thì không có chuyện từ trắng biến thành đen được. Trong chuyện này có chỗ kỳ lạ, cháu nhất định sẽ điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho đám người Tiểu Hỉ.”
Nghe được Miêu Miêu bảo đảm như vậy, trong lòng ông Khổng mới thoáng yên tâm một chút.
Ăn mày như bọn họ là quần thể yếu nhất trong xã hội này.
Gặp phải loại chuyện này thì thật sự không có cách nào cả.
Bây giờ Miêu Miêu thật sự là hy vọng duy nhất của họ.
Tuy rằng kỷ thác ở một đứa bé 6 tuổi làm ta người cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhóm ông Khổng đã từng được thấy sự lợi hại của Miêu Miêu.
Chỉ cần Miêu thần tiên nói không thành vấn đề, vậy thì nhất định không thành vấn đề.
Bệnh viện.
Sở tam thiếu đang ở đứng ở trong văn phòng bác sĩ, cùng bác sĩ xem hình
ảnh của Chỉ Vân sau khi chụp CT.
"Trong sọ bệnh nhân có một vùng máu bầm lớn chèn ép lên dây thần kinh ở nhiều vùng, chỉ cần hơi căng thẳng thì sẽ gây đau đầu. Trường hợp nặng còn gây vỡ mạch máu, xuất huyết trong, nguy hiểm đến tính mạng".
Bác sĩ giải thích với Sở tam thiếu.
Sở tam thiếu vừa nghe thấy những lời này lập tức liền trở nên căng thẳng: “Vậy, bác sĩ, phải thế nào thì máu bầm này mới có thể tan đi được?"
Bác sĩ lắc đầu: "Rủi ro khi phẫu thuật rất cao. Chúng tôi kiến nghị là nên duy trì điều trị. Có thể uống một chút thuốc bắc có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, loại bỏ máu đọng. Bình thường cần phải giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ, tránh kích thích quá độ, như vậy có lẽ có thể từ từ hấp thụ được."
“Đại khái cần bao lâu mới ổn?" Sở tam thiếu lo lắng hỏi.
Bác sĩ lại lắc đầu: “Cái này, thật sự không thể nói rõ được, còn tùy vào thể trạng và môi trường sống của chính bệnh nhân. Cậu có thể thuê chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh chế độ ăn uống và sinh hoạt tùy theo tình trạng của cô ấy, có lẽ có thể giảm thiểu rủi ro."
Sở tam thiếu khẽ thở dài, đành phải ngồi xuống ghế rồi nhắm mắt lại.
Vẻ đẹp điềm đạm của Chỉ Văn khi cười chợt lóe qua trước mắt anh.
Ai có thể nghĩ được rằng, trong cơ thể của người phụ nữ hoàn mỹ không ti vết như này vậy mà lại chôn một quả bom hẹn giờ nguy hiểm đến thế.
Vỡ mạch máu, xuất huyết nội sọ... Một khi bùng phát chính là mạng người.
Nếu không có ai ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm cô ấy, nếu đêm nay mọi chuyện xảy ra..
Sở tam thiếu lắc đầu, không được, không thể để Chỉ Vân gặp thêm nguy hiểm gì nữa.
Từ giờ trở đi, anh phải luôn luôn đi theo bên cạnh cô, không để cô xảy ra sơ xuất gì.
Ở của có một bóng người nhỏ bé lướt qua.
Miêu Miêu cau mày, đi đến phía phỏng bệnh mami
Có vùng máu bầm lớn, hơi không chú ý thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
Dover cũng từng nói như vậy.
Cho nên các bảo bối mới cố gắng ngoan ngoãn, không để cho mami phải lo lắng, luôn để mami duy trì tâm trạng vui vẻ.
Chỉ là, lúc này mami mới trở lại bên cạnh daddy không bao lâu thì đã gặp phải chuyện đáng lo như vậy.
Daddy, cha có thật sự nghiêm túc vệ mami không?
Tay của Miêu Miêu khể nắm lại.
Đa Đa nói thật sự rất đúng.
Trong mắt daddy trăng hoa này cả ngày đều là đủ loại mỹ nữ, căn bản chưa từng quan tâm đến mami.
Nếu như anh không đủ tiêu chuẩn thì các bảo bối có quyền xóa anh khỏi danh sách ứng cử viên daddy.
Đối với ứng cử viên daddy mới.
Sở Hàn Mặc dường như thật sự không tồi nha.
Aiz, có nên suy xét một chút làm thế nào để mami và Sở Hàn Mặc sinh ra cảm tình không?
Miêu Miêu đẩy cửa phòng bệnh ra.
Chỉ Vân đang nằm ở trên giường bệnh, mở to mắt nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vừa nhìn thấy Miêu Miêu, Chỉ Vân lập tức hưng phấn ngồi dậy: “Bảo bối thân yêu thứ hai, sao con lại tới đây rồi?"
“Mami!" Miêu Miêu vừa thấy Chỉ Vân ngồi dậy bèn vội vàng nhào qua: “Mami, bây giờ mami thế nào rồi? Đầu còn đau không? Có chóng mặt không? Có chỗ nào không thoải mái không?”.
“Mami rất khỏe a." Nhìn thấy bảo bối của mình, trong lòng mami Chỉ Vân liền thoải mái hơn nhiều.
Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Miêu Miêu: “Mami vừa thấy tiểu Miêu Miêu đáng yêu thì cái gì cũng khỏi hết."
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã cho cô uống thuốc an thần và để cô ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì mami Chỉ Vân đã tràn đầy năng lượng trở lại.
“Mami.” Miêu Miêu ôm Chỉ Vân, làm nũng nói: “Miêu Miêu nghe thấy mami không khỏe thật sự rất sợ. Mami không sao thì tốt rồi.”
Cậu bé nói rồi lại do dự một lúc, dè dặt hỏi Chỉ Vân: “Mami...... là Tiểu Hỉ và Lưu Tử bắt nạt mami à?”
Miêu Miêu không dám nhắc đến chuyện đã xảy ra vào buổi tối, cậu bé sợ làm mami nhớ lại những chuyện không vui sẽ khiển mami đau đầu.
“Không có nha.” Chỉ Vân thấy kỳ lạ: “Tại sao lại hỏi như vậy? Tiểu Hỉ và Lưu Tử rất tốt nha, chưa từng tức giận với mami.”
Giọng nói của Miêu Miêu hơi trầm xuống.
“Mami, vậy lúc trước là ai bắt nạt mami, làm mami sợ tới mức phải trốn đi?”
Chuyện đã xảy ra, Miêu Miêu đều đã điều tra qua.
Cậu bé bước đầu đã kết luận, là hai người đàn ông khác muốn xâm phạm mami, bị Tiểu Hỉ và Lưu Tử ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ lại trả đũa, chỉ ra và xác nhận rằng Tiểu Hỉ và Lưu Tử là người bắt nạt mami.
Miêu Miêu hỏi như vậy, Chỉ Vân liền nghiêm túc nhớ lại, tuy rằng trong lòng dâng lên sự khó chịu nhưng cô vẫn ép xuống, nói với Miêu Miêu: “Là hai người đàn ông không quen biết, bọn họ túm cánh tay của mẹ, còn ép mẹ xuống đất."
Mami Chỉ Vân miết cổ tay, tủi thân nói: “Bây giờ còn hơi đau.”
“Miêu Miêu thổi cho mami." Miêu Miêu cầm lấy cánh tay Chỉ Vân rồi thổi
?”
Miêu Miêu hỏi lại ông Khổng, quả thực có chút không tin nổi vào tai mình.
Tiểu Hỉ và Lưu Tử là do Miêu Miêu đặc biệt chọn ra từ nhóm người này để tới bảo vệ mami.
Hai đứa nhóc này vừa nhìn liền là thấy vừa thật thà lại vừa trung thành, nếu muốn Miêu Miêu tin là họ làm gì gây hại cho mami thì thà rằng Miêu Miêu tự vặn đầu mình xuống.
“Miêu thần tiên, cháu phải cứu cứu Tiểu Hì và Lưu Tử." Tay của ông Khổng cũng đang run lên: “Cha mẹ chúng nó giao phó chúng nó cho ông, để ông dẫn bọn nó ra ngoài xông pha. Đây tiền còn chưa kiếm được mà người đã phải vào cục cảnh sát rồi. Ông giải thích cho người ta thế nào bây giờ."
“Ông Khổng, đừng hoảng hốt." Miêu Miêu an ủi ông Khổng
“Chỉ cần Tiểu Hỉ và Lưu Tử không làm gì thì không có chuyện từ trắng biến thành đen được. Trong chuyện này có chỗ kỳ lạ, cháu nhất định sẽ điều tra rõ, trả lại sự trong sạch cho đám người Tiểu Hỉ.”
Nghe được Miêu Miêu bảo đảm như vậy, trong lòng ông Khổng mới thoáng yên tâm một chút.
Ăn mày như bọn họ là quần thể yếu nhất trong xã hội này.
Gặp phải loại chuyện này thì thật sự không có cách nào cả.
Bây giờ Miêu Miêu thật sự là hy vọng duy nhất của họ.
Tuy rằng kỷ thác ở một đứa bé 6 tuổi làm ta người cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi, nhưng nhóm ông Khổng đã từng được thấy sự lợi hại của Miêu Miêu.
Chỉ cần Miêu thần tiên nói không thành vấn đề, vậy thì nhất định không thành vấn đề.
Bệnh viện.
Sở tam thiếu đang ở đứng ở trong văn phòng bác sĩ, cùng bác sĩ xem hình
ảnh của Chỉ Vân sau khi chụp CT.
"Trong sọ bệnh nhân có một vùng máu bầm lớn chèn ép lên dây thần kinh ở nhiều vùng, chỉ cần hơi căng thẳng thì sẽ gây đau đầu. Trường hợp nặng còn gây vỡ mạch máu, xuất huyết trong, nguy hiểm đến tính mạng".
Bác sĩ giải thích với Sở tam thiếu.
Sở tam thiếu vừa nghe thấy những lời này lập tức liền trở nên căng thẳng: “Vậy, bác sĩ, phải thế nào thì máu bầm này mới có thể tan đi được?"
Bác sĩ lắc đầu: "Rủi ro khi phẫu thuật rất cao. Chúng tôi kiến nghị là nên duy trì điều trị. Có thể uống một chút thuốc bắc có tác dụng thúc đẩy tuần hoàn máu, loại bỏ máu đọng. Bình thường cần phải giữ tâm trạng thoải mái, vui vẻ, tránh kích thích quá độ, như vậy có lẽ có thể từ từ hấp thụ được."
“Đại khái cần bao lâu mới ổn?" Sở tam thiếu lo lắng hỏi.
Bác sĩ lại lắc đầu: “Cái này, thật sự không thể nói rõ được, còn tùy vào thể trạng và môi trường sống của chính bệnh nhân. Cậu có thể thuê chuyên gia dinh dưỡng để điều chỉnh chế độ ăn uống và sinh hoạt tùy theo tình trạng của cô ấy, có lẽ có thể giảm thiểu rủi ro."
Sở tam thiếu khẽ thở dài, đành phải ngồi xuống ghế rồi nhắm mắt lại.
Vẻ đẹp điềm đạm của Chỉ Văn khi cười chợt lóe qua trước mắt anh.
Ai có thể nghĩ được rằng, trong cơ thể của người phụ nữ hoàn mỹ không ti vết như này vậy mà lại chôn một quả bom hẹn giờ nguy hiểm đến thế.
Vỡ mạch máu, xuất huyết nội sọ... Một khi bùng phát chính là mạng người.
Nếu không có ai ở bên cạnh chăm sóc, quan tâm cô ấy, nếu đêm nay mọi chuyện xảy ra..
Sở tam thiếu lắc đầu, không được, không thể để Chỉ Vân gặp thêm nguy hiểm gì nữa.
Từ giờ trở đi, anh phải luôn luôn đi theo bên cạnh cô, không để cô xảy ra sơ xuất gì.
Ở của có một bóng người nhỏ bé lướt qua.
Miêu Miêu cau mày, đi đến phía phỏng bệnh mami
Có vùng máu bầm lớn, hơi không chú ý thì sẽ nguy hiểm đến tính mạng...
Dover cũng từng nói như vậy.
Cho nên các bảo bối mới cố gắng ngoan ngoãn, không để cho mami phải lo lắng, luôn để mami duy trì tâm trạng vui vẻ.
Chỉ là, lúc này mami mới trở lại bên cạnh daddy không bao lâu thì đã gặp phải chuyện đáng lo như vậy.
Daddy, cha có thật sự nghiêm túc vệ mami không?
Tay của Miêu Miêu khể nắm lại.
Đa Đa nói thật sự rất đúng.
Trong mắt daddy trăng hoa này cả ngày đều là đủ loại mỹ nữ, căn bản chưa từng quan tâm đến mami.
Nếu như anh không đủ tiêu chuẩn thì các bảo bối có quyền xóa anh khỏi danh sách ứng cử viên daddy.
Đối với ứng cử viên daddy mới.
Sở Hàn Mặc dường như thật sự không tồi nha.
Aiz, có nên suy xét một chút làm thế nào để mami và Sở Hàn Mặc sinh ra cảm tình không?
Miêu Miêu đẩy cửa phòng bệnh ra.
Chỉ Vân đang nằm ở trên giường bệnh, mở to mắt nhìn từng giọt từng giọt rơi xuống.
Vừa nhìn thấy Miêu Miêu, Chỉ Vân lập tức hưng phấn ngồi dậy: “Bảo bối thân yêu thứ hai, sao con lại tới đây rồi?"
“Mami!" Miêu Miêu vừa thấy Chỉ Vân ngồi dậy bèn vội vàng nhào qua: “Mami, bây giờ mami thế nào rồi? Đầu còn đau không? Có chóng mặt không? Có chỗ nào không thoải mái không?”.
“Mami rất khỏe a." Nhìn thấy bảo bối của mình, trong lòng mami Chỉ Vân liền thoải mái hơn nhiều.
Cô vuốt ve cái đầu nhỏ của Miêu Miêu: “Mami vừa thấy tiểu Miêu Miêu đáng yêu thì cái gì cũng khỏi hết."
Khi đến bệnh viện, bác sĩ đã cho cô uống thuốc an thần và để cô ngủ một lát, lúc tỉnh dậy thì mami Chỉ Vân đã tràn đầy năng lượng trở lại.
“Mami.” Miêu Miêu ôm Chỉ Vân, làm nũng nói: “Miêu Miêu nghe thấy mami không khỏe thật sự rất sợ. Mami không sao thì tốt rồi.”
Cậu bé nói rồi lại do dự một lúc, dè dặt hỏi Chỉ Vân: “Mami...... là Tiểu Hỉ và Lưu Tử bắt nạt mami à?”
Miêu Miêu không dám nhắc đến chuyện đã xảy ra vào buổi tối, cậu bé sợ làm mami nhớ lại những chuyện không vui sẽ khiển mami đau đầu.
“Không có nha.” Chỉ Vân thấy kỳ lạ: “Tại sao lại hỏi như vậy? Tiểu Hỉ và Lưu Tử rất tốt nha, chưa từng tức giận với mami.”
Giọng nói của Miêu Miêu hơi trầm xuống.
“Mami, vậy lúc trước là ai bắt nạt mami, làm mami sợ tới mức phải trốn đi?”
Chuyện đã xảy ra, Miêu Miêu đều đã điều tra qua.
Cậu bé bước đầu đã kết luận, là hai người đàn ông khác muốn xâm phạm mami, bị Tiểu Hỉ và Lưu Tử ngăn cản.
Nhưng mà bọn họ lại trả đũa, chỉ ra và xác nhận rằng Tiểu Hỉ và Lưu Tử là người bắt nạt mami.
Miêu Miêu hỏi như vậy, Chỉ Vân liền nghiêm túc nhớ lại, tuy rằng trong lòng dâng lên sự khó chịu nhưng cô vẫn ép xuống, nói với Miêu Miêu: “Là hai người đàn ông không quen biết, bọn họ túm cánh tay của mẹ, còn ép mẹ xuống đất."
Mami Chỉ Vân miết cổ tay, tủi thân nói: “Bây giờ còn hơi đau.”
“Miêu Miêu thổi cho mami." Miêu Miêu cầm lấy cánh tay Chỉ Vân rồi thổi
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.