Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 105
Tiểu Ái
07/12/2021
“Anh ngại bọ họ thực dụng, lại không tin tôi không có ý đồ với
anh cũng không có ý đồ với tiền của anh, người có tiền luôn kỳ quái như vậy sao? Nếu anh muốn chơi, bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ chơi cùng anh, sao cứ cố ý theo tôi không rời.”
“Chơi với cô vui.”
“Tôi cảm ơn anh, nếu không nể tình Mộ Tuyết dễ thương như vậy, tôi đã sớm… Quên đi, anh là Kỳ gia, anh là trời.” Lâm Mạn nhục chí nói.
“Nếu cô thực sự cảm thấy tôi so với trời, tôi cũng sẽ không cự
tuyệt.”
“Tôi không cự tuyệt anh, là..” Lâm Mạn nhìn vào đôi mắt anh , tai đột nhiên nóng lên, cô chột dạ chuyển tầm mắt đi: “Sợ vượt ranh giới, sau này sẽ không được thấy Mộ Tuyết nữa.”
Cô cũng không cầu quá đáng cái
gì-
Sao anh cứ trêu chọc cố.
Ngón tay dài của Kỳ Hàn Lâm chậm rãi vuốt ve da thịt mịn màn dưới cằm của Lâm Mạn.
“Cô không sợ rằng sau khi cô cự tuyệt tôi, sẽ không còn được gặp tôi nữa?”
“Kỳ gia, anh làm gì có lòng dạ hẹp hòi như vậy?”
“Có.”
“Vậy anh muốn giết muốn róc thì cứ tùy tiện đi, tôi khẳng định sẽ không nhúc nhích một cái.”
Lâm Mạn dứt lời, nhắm chặt mắt lại.
Hôm nay cô mặc cho anh làm thịt.
Hôm nay cho dù Kỳ Hàn Lâm vẽ con rùa trên người cô, cô cũng nhận.
Bộ dáng thấy chết không sờn này…
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm Hàn quét nhẹ qua thân thể của cô.
Thân hình trước lồi sau vểnh đạt tiêu chuẩn, khuôn mẫu như vậy ném vào vòng người mẫu chỉ sợ cũng là số một số hai.
“Thật sao?” Anh âm thanh rõ ràng câm.
Lâm Mạn cắn chặt môi. Chợt.
Cô cảm nhận được thắt lưng bị người khác ôm lấy.
Một cỗ ngứa ngáy khó có thể dùng lời diễn tả khiến cho cô không được tự nhiên.
Đúng lúc này, cửa vang lên.
“Kỳ gia.”
Tiếng này hình như là bác Kiều.
Lâm Mạn cả kinh, chợt mở mắt
ra, theo bản năng muốn chạy trốn.
“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Hàn Lâm thấp giọng ra lệnh cho Lâm Mạn, phản thủ khống chế được thân thể của hắn, ôm cô vào trong ngực, đưa lưng về phía cửa: “Vào đi.”
Bác Kiều đia vào vào thư phòng, chỉ thấy bóng lưng của Kỳ Hàn, nhất thời sửng sốt.
” Kỳ gia?”
Cứ vậy mà nói.
“À, à, là như vậy, tôi sửa sang lại một phần danh sách, phía trên ngoại trừ tôi và Lâm Mạn tiểu thư, toàn bộ đều là tên của người làm.”
“Để xuống đất.”
Bác Kiều: ? ? ?
Hôm nay Kỳ gia là lạ thế nào ấy.
Đưa lưng về phía ông ta không nói, còn bảo ông ta để văn kiện xuống đất.
Tuy bác Kiều có nghi hoặc nhưng không dám ngỗ nghịch, đành
phải để văn kiện xuống đất.
“Dịch Thanh Vũ tiểu thư có hỏi, cô ấy có thẻ vào ờ cùng phòng với Mộ Tuyết hay không?”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã nói con bé không có quan hệ với nhà họ Dịch, khi nào cần cô tôi, sẽ thông báo.”
“Vâng.” Bác Kiều đáp lại, nhưng người lại không đi.
“Còn có việc?”
“Còn có một việc, tôi không biết nên nói hay không.”
“Nói.”
anh cũng không có ý đồ với tiền của anh, người có tiền luôn kỳ quái như vậy sao? Nếu anh muốn chơi, bên ngoài có rất nhiều người phụ nữ chơi cùng anh, sao cứ cố ý theo tôi không rời.”
“Chơi với cô vui.”
“Tôi cảm ơn anh, nếu không nể tình Mộ Tuyết dễ thương như vậy, tôi đã sớm… Quên đi, anh là Kỳ gia, anh là trời.” Lâm Mạn nhục chí nói.
“Nếu cô thực sự cảm thấy tôi so với trời, tôi cũng sẽ không cự
tuyệt.”
“Tôi không cự tuyệt anh, là..” Lâm Mạn nhìn vào đôi mắt anh , tai đột nhiên nóng lên, cô chột dạ chuyển tầm mắt đi: “Sợ vượt ranh giới, sau này sẽ không được thấy Mộ Tuyết nữa.”
Cô cũng không cầu quá đáng cái
gì-
Sao anh cứ trêu chọc cố.
Ngón tay dài của Kỳ Hàn Lâm chậm rãi vuốt ve da thịt mịn màn dưới cằm của Lâm Mạn.
“Cô không sợ rằng sau khi cô cự tuyệt tôi, sẽ không còn được gặp tôi nữa?”
“Kỳ gia, anh làm gì có lòng dạ hẹp hòi như vậy?”
“Có.”
“Vậy anh muốn giết muốn róc thì cứ tùy tiện đi, tôi khẳng định sẽ không nhúc nhích một cái.”
Lâm Mạn dứt lời, nhắm chặt mắt lại.
Hôm nay cô mặc cho anh làm thịt.
Hôm nay cho dù Kỳ Hàn Lâm vẽ con rùa trên người cô, cô cũng nhận.
Bộ dáng thấy chết không sờn này…
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm Hàn quét nhẹ qua thân thể của cô.
Thân hình trước lồi sau vểnh đạt tiêu chuẩn, khuôn mẫu như vậy ném vào vòng người mẫu chỉ sợ cũng là số một số hai.
“Thật sao?” Anh âm thanh rõ ràng câm.
Lâm Mạn cắn chặt môi. Chợt.
Cô cảm nhận được thắt lưng bị người khác ôm lấy.
Một cỗ ngứa ngáy khó có thể dùng lời diễn tả khiến cho cô không được tự nhiên.
Đúng lúc này, cửa vang lên.
“Kỳ gia.”
Tiếng này hình như là bác Kiều.
Lâm Mạn cả kinh, chợt mở mắt
ra, theo bản năng muốn chạy trốn.
“Đừng nhúc nhích.” Kỳ Hàn Lâm thấp giọng ra lệnh cho Lâm Mạn, phản thủ khống chế được thân thể của hắn, ôm cô vào trong ngực, đưa lưng về phía cửa: “Vào đi.”
Bác Kiều đia vào vào thư phòng, chỉ thấy bóng lưng của Kỳ Hàn, nhất thời sửng sốt.
” Kỳ gia?”
Cứ vậy mà nói.
“À, à, là như vậy, tôi sửa sang lại một phần danh sách, phía trên ngoại trừ tôi và Lâm Mạn tiểu thư, toàn bộ đều là tên của người làm.”
“Để xuống đất.”
Bác Kiều: ? ? ?
Hôm nay Kỳ gia là lạ thế nào ấy.
Đưa lưng về phía ông ta không nói, còn bảo ông ta để văn kiện xuống đất.
Tuy bác Kiều có nghi hoặc nhưng không dám ngỗ nghịch, đành
phải để văn kiện xuống đất.
“Dịch Thanh Vũ tiểu thư có hỏi, cô ấy có thẻ vào ờ cùng phòng với Mộ Tuyết hay không?”
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng nói: “Không cần, tôi đã nói con bé không có quan hệ với nhà họ Dịch, khi nào cần cô tôi, sẽ thông báo.”
“Vâng.” Bác Kiều đáp lại, nhưng người lại không đi.
“Còn có việc?”
“Còn có một việc, tôi không biết nên nói hay không.”
“Nói.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.