Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 17
Tiểu Ái
06/12/2021
Cô định kêu lý trí anh trở về.
“Kỳ Hàn Lâm!!”
“Kỳ… Hàn Lâm…”
Cô rõ ràng không chui vào trong nước nhưng lại cảm giác sắp chìm ở trong nụ hôn này.
ở nhà họ Kỳ, căn bản không có
người nào dám kêu tên họ đầy đủ của anh.
Thanh âm của Lâm Mạn rốt cuộc cũng kêu được một tia thần trí yếu ớt của anh.
Kỳ Hàn Lâm ngước mắt, đáy mắt là một mảnh tia máu.
Anh nhanh chóng buông lỏng cô ra.
Anh lại mất khống chế.
May là anh cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Trong lúc Kỳ Hàn Lâm thất thần, Lâm Mạn rốt cuộc cũng được giải thoát, trong nháy mắt lấy lại tinh thần cô giơ tay “Ba” một tiếng, cho anh một bạt tai.
Gần như là một bạt tai theo bản năng.
Mặt Kỳ Hàn Lâm nhất thời bị đánh lệch sang một bên.
Lâm Mạn ra tay xong liền hối hận, áo não cuộn tròn tay, cắn răng nghiến lợi.
Vị gia này là chủ của cô.
Cô lại đi đánh anh.
Chén cơm của cô còn có thể giữ được sao! ?
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm run lên.
Anh cũng không nghĩ ra, người phụ nữ này lại dám.
Ai cho cô lá gan.
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng dò xét cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má,
săc mặt tức giận.
Lâm Mạn kinh sợ, “Kỳ gia…”
Cô nói cô không phải cố ý có còn kịp không!
Kỳ Hàn Lâm cả giận nói:
“Cút!”
Lâm Mạn giật mình, nhưng lại nghe anh bảo cô “Cút” thì như nhặt được đại xá, “Vâng!”
Kỳ Hàn Lâm:
“…”
Lâm Mạn ngắm nhìn bốn phía, lại nhìn người đàn ông trước mặt, yếu ớt nói, “Anh có thể… Xoay người được không?”
Kỳ Hàn Lâm nhíu mày, ánh mắt đi xuống, hừ lạnh một tiếng, “Không phải đã bị nhìn thấy hết rồi sao, còn che che giấu giấu làm gì.”
Lâm Mạn:
Trong lòng cô thầm mắng một câu:
LSP!
Lâm Mạn hừ một tiếng, “Kỳ gia chưa thấy qua phụ nữ sao? Muốn nhìn như vậy sao? Kỳ gia muốn nhìn thì cứ nói thẳng, cần gì phải che che giấu giấu? Cần gì phải cố gắng giả
bộ chính nhân quân tử?” Cô dùng câu chữ khích bác anh.
Dù sao cô thấy chén cơm của cô cũng không giữ được, nhưng cũng không thể chịu thiệt!
Kỳ Hàn Lâm:
Cô dám nói anh
chưa thấy qua phụ nữ?
Lâm Mạn nói, “Làm sao? Không nói? Có bản lĩnh nhìn chằm chằm người ta, không bản lĩnh thừa nhận mình muốn nhìn!”
Kỳ Hàn Lâm lại sâu kín nhìn kỹ cô một cái, “Cô chưa thấy qua đàn ông
sao, không biết thiên tính của người đàn ông là gì?”
Lâm Mạn lẩm bẩm một câu:
“Đã gặp nhiều LSP nhưng chưa thấy qua loại có vẻ ngoài đẹp trai còn suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh.”
Kỳ Hàn Lâm không nghe rõ, “Cô nói gì?”
“Không có gì! Tôi đi!”
“Kỳ Hàn Lâm!!”
“Kỳ… Hàn Lâm…”
Cô rõ ràng không chui vào trong nước nhưng lại cảm giác sắp chìm ở trong nụ hôn này.
ở nhà họ Kỳ, căn bản không có
người nào dám kêu tên họ đầy đủ của anh.
Thanh âm của Lâm Mạn rốt cuộc cũng kêu được một tia thần trí yếu ớt của anh.
Kỳ Hàn Lâm ngước mắt, đáy mắt là một mảnh tia máu.
Anh nhanh chóng buông lỏng cô ra.
Anh lại mất khống chế.
May là anh cũng cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Trong lúc Kỳ Hàn Lâm thất thần, Lâm Mạn rốt cuộc cũng được giải thoát, trong nháy mắt lấy lại tinh thần cô giơ tay “Ba” một tiếng, cho anh một bạt tai.
Gần như là một bạt tai theo bản năng.
Mặt Kỳ Hàn Lâm nhất thời bị đánh lệch sang một bên.
Lâm Mạn ra tay xong liền hối hận, áo não cuộn tròn tay, cắn răng nghiến lợi.
Vị gia này là chủ của cô.
Cô lại đi đánh anh.
Chén cơm của cô còn có thể giữ được sao! ?
Ánh mắt Kỳ Hàn Lâm run lên.
Anh cũng không nghĩ ra, người phụ nữ này lại dám.
Ai cho cô lá gan.
Kỳ Hàn Lâm lạnh lùng dò xét cô, ngón tay thon dài khẽ vuốt gò má,
săc mặt tức giận.
Lâm Mạn kinh sợ, “Kỳ gia…”
Cô nói cô không phải cố ý có còn kịp không!
Kỳ Hàn Lâm cả giận nói:
“Cút!”
Lâm Mạn giật mình, nhưng lại nghe anh bảo cô “Cút” thì như nhặt được đại xá, “Vâng!”
Kỳ Hàn Lâm:
“…”
Lâm Mạn ngắm nhìn bốn phía, lại nhìn người đàn ông trước mặt, yếu ớt nói, “Anh có thể… Xoay người được không?”
Kỳ Hàn Lâm nhíu mày, ánh mắt đi xuống, hừ lạnh một tiếng, “Không phải đã bị nhìn thấy hết rồi sao, còn che che giấu giấu làm gì.”
Lâm Mạn:
Trong lòng cô thầm mắng một câu:
LSP!
Lâm Mạn hừ một tiếng, “Kỳ gia chưa thấy qua phụ nữ sao? Muốn nhìn như vậy sao? Kỳ gia muốn nhìn thì cứ nói thẳng, cần gì phải che che giấu giấu? Cần gì phải cố gắng giả
bộ chính nhân quân tử?” Cô dùng câu chữ khích bác anh.
Dù sao cô thấy chén cơm của cô cũng không giữ được, nhưng cũng không thể chịu thiệt!
Kỳ Hàn Lâm:
Cô dám nói anh
chưa thấy qua phụ nữ?
Lâm Mạn nói, “Làm sao? Không nói? Có bản lĩnh nhìn chằm chằm người ta, không bản lĩnh thừa nhận mình muốn nhìn!”
Kỳ Hàn Lâm lại sâu kín nhìn kỹ cô một cái, “Cô chưa thấy qua đàn ông
sao, không biết thiên tính của người đàn ông là gì?”
Lâm Mạn lẩm bẩm một câu:
“Đã gặp nhiều LSP nhưng chưa thấy qua loại có vẻ ngoài đẹp trai còn suy nghĩ bằng nửa thân dưới như anh.”
Kỳ Hàn Lâm không nghe rõ, “Cô nói gì?”
“Không có gì! Tôi đi!”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.