Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 20
Tiểu Ái
06/12/2021
Bắc Bắc ở nhà trẻ luôn được mấy cô nhóc hoan nghênh.
Khuôn mặt xinh đẹp khiến những bạn nhỏ đó mê mẩn.
Trong sô phụ huynh có không ít người cũng tuyên bố muốn cùng Lâm
Mạn đặt trước ‘chàng rề chuẩn’ Bắc Bắc này.
Bắc Bắc nhìn tiểu loli thấp hơn cậu gần nửa đoạn ở trước mặt, hơi hơi cong lưng, cùng cô bé nhìn thẳng nhau, “Đã trễ thế này, làm sao em ở đây chơi một mình.”
Cậu bé cảm thấy mới lạ.
Đã khuya rồi, cô bé một mình ở hậu hoa viên, nhìn có vẻ lẻ loi.
Tiểu loli bĩu môi nhưng lại không nói chuyện.
Cô bé hình như không biết nói hay là
Bắc Bắc nói, “Em tên là gì?
Tiểu lolỉ:
“…”
Bắc Bắc lại nói:
“Không thể nói cho anh sao?”
Tiểu loli:
“…”
“Nếu như em không nói tên cho anh vậy thì hôn anh một cái.”
“Thấy em rồi!”
Bắc Bắc vẫy vẫy tay với cô bé, “Lại đây! Cho em xem cái này.”
Tiểu Mộ Tuyết giẫu tay ở sau người, thật cẩn thận đến gần cậu bé, Bắc Bắc đưa bình thùy tinh đến trước mặt cô bé, “Đã từng thấy cái này chưa?”
Tiểu Mộ Tuyết nhin phía trong binh
có hai mươi mấy bóng đèn lưu huỳnh nhỏ sáng lên lấp lánh.
Trong bóng đêm, đẹp như ngôi sao trên bầu trời.
Cô bé vô thức vươn tay, Bắc Bắc lại ôm lấy cái bình:
“Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!”
Tiểu Mộ Tuyết bĩu bĩu môi, mày hơi nhíu lại.
Nhưng cô bé thật sự rất hứng thú với mấy con đom đóm này!
Vi thế, cô bé rốt cuộc dùng thanh âm
hòn nhiên nói:
“Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết?”
Kỳ Mộ Tuyết gật gật đầu.
“Vậy về sau anh kêu em là Tuyết Tuyết.”
Bắc Bắc lại nói, “Anh tên Bắc Bắc, về sau em có thể kêu anh là anh trai.”
Tiểu Mộ Tuyết hơi nghiêng đầu.
Vì sao cậu muốn cô bé kêu mình là anh trai?
Làm sao cậu biết cô bé nhỏ hơn cậu chứ?
“Không cần chớp mắt nha!” Bắc Bắc ngòi xổm xuống.
Tiểu Mộ Tuyết cũng ngòi xuống theo, liền nhìn thấy cậu bé dùng tay nhỏ vặn pít-tông ra, giây tiếp theo, đom đóm theo miệng bình mà bay ra.
Khuôn mặt xinh đẹp khiến những bạn nhỏ đó mê mẩn.
Trong sô phụ huynh có không ít người cũng tuyên bố muốn cùng Lâm
Mạn đặt trước ‘chàng rề chuẩn’ Bắc Bắc này.
Bắc Bắc nhìn tiểu loli thấp hơn cậu gần nửa đoạn ở trước mặt, hơi hơi cong lưng, cùng cô bé nhìn thẳng nhau, “Đã trễ thế này, làm sao em ở đây chơi một mình.”
Cậu bé cảm thấy mới lạ.
Đã khuya rồi, cô bé một mình ở hậu hoa viên, nhìn có vẻ lẻ loi.
Tiểu loli bĩu môi nhưng lại không nói chuyện.
Cô bé hình như không biết nói hay là
Bắc Bắc nói, “Em tên là gì?
Tiểu lolỉ:
“…”
Bắc Bắc lại nói:
“Không thể nói cho anh sao?”
Tiểu loli:
“…”
“Nếu như em không nói tên cho anh vậy thì hôn anh một cái.”
“Thấy em rồi!”
Bắc Bắc vẫy vẫy tay với cô bé, “Lại đây! Cho em xem cái này.”
Tiểu Mộ Tuyết giẫu tay ở sau người, thật cẩn thận đến gần cậu bé, Bắc Bắc đưa bình thùy tinh đến trước mặt cô bé, “Đã từng thấy cái này chưa?”
Tiểu Mộ Tuyết nhin phía trong binh
có hai mươi mấy bóng đèn lưu huỳnh nhỏ sáng lên lấp lánh.
Trong bóng đêm, đẹp như ngôi sao trên bầu trời.
Cô bé vô thức vươn tay, Bắc Bắc lại ôm lấy cái bình:
“Em còn chưa nói cho anh biết tên của em!”
Tiểu Mộ Tuyết bĩu bĩu môi, mày hơi nhíu lại.
Nhưng cô bé thật sự rất hứng thú với mấy con đom đóm này!
Vi thế, cô bé rốt cuộc dùng thanh âm
hòn nhiên nói:
“Mộ Tuyết.
“Mộ Tuyết?”
Kỳ Mộ Tuyết gật gật đầu.
“Vậy về sau anh kêu em là Tuyết Tuyết.”
Bắc Bắc lại nói, “Anh tên Bắc Bắc, về sau em có thể kêu anh là anh trai.”
Tiểu Mộ Tuyết hơi nghiêng đầu.
Vì sao cậu muốn cô bé kêu mình là anh trai?
Làm sao cậu biết cô bé nhỏ hơn cậu chứ?
“Không cần chớp mắt nha!” Bắc Bắc ngòi xổm xuống.
Tiểu Mộ Tuyết cũng ngòi xuống theo, liền nhìn thấy cậu bé dùng tay nhỏ vặn pít-tông ra, giây tiếp theo, đom đóm theo miệng bình mà bay ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.