Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 56
Tiểu Ái
06/12/2021
Lâm Mạn cong cong khóe miệng, cuối cùng vẫn là không ném đi quần áo lao
động, đặt trong chiếc túi vừa hỏi được của nhân viên cửa hàng.
Ba người trờ lại trên xe, Lâm Mạn cúi người khấu đai an toàn giúp Tiểu Mộ Tuyết.
Có vẻ cô bé có chút buồn ngủ, đầu nhỏ mềm mại cọ ở trên cánh tay của cô.
Lâm Mạn đơn giản đưa cánh tay đặt ở bên cạnh đầu của cô bé, làm gối đầu cho cô bé.
Nửa giờ sau, xe lái về khu biệt thự của nhà họ Kỳ.
Kỳ Hàn Lâm còn có việc, rời đi trước.
Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết trở về phòng của cô bé, mới vừa đóng cửa lại, di động trong túi rung lên một chút, cô lấy ra thì
thấy là tin nhắn của Lâm Tri Thư gửi tới.
Tồng cộng hai tin nhắn, một cái là thúc giục cô suy xét về sản nghiệp của tổ tiên, mặt khác một cái là dò hỏi hiện tại cô đang ở đâu.
Lúc này Lâm Mạn mới nhớ tới việc xin nghỉ, chính là lúc này Kỳ Hàn Lâm đã rời đi, cô bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho anh xin nghỉ.
Kỳ Hàn Lâm nghe nói cô muốn xin nghĩ, lông mày nhăn lại.
Anh không trực tiếp phê duyệt, trong lòng Lâm Mạn không ổn, nếu hôm nay Vân Lương ký tên với doanh nghiệp khai phá, cô cũng chỉ có thể thông qua thưa kiện mới có thể lấy về sản nghiệp cùa tổ tiên.
Tình huống lúc đó sẽ phiền toái hơn hiên tai rất nhiều.
Một lát sau.
“Trước giờ cơm chiều phải trở về gấp,” giọng nói trầm thấp từ tính của Kỳ Hàn Lâm vang lên ở đầu dây bên kia.
Nghe được anh cho nghỉ, Lâm Mạn vui mừng khôn xiết: “Vâng, Kỳ Gia!”
Hội sở Thu Nam ở 200 đường Kim Thu, là địa chỉ cũ của lãnh sự quán nước nào đấy.
Kiến trúc bên ngoài là điển hình
của kiến trúc Phương Tây cổ, nhưng nội thất bên trong là dùng toàn bộ bằng gỗ, rất có hơi thở phong cách của trong nước.
Kỳ Hàn Lâm đưa lệnh bài có khắc ‘ kỳ ’ giao cho người giữ cửa.
“Kỳ Gia, vị doanh nhân kêu Vân Lương đã ờ trong phòng của ngài.”
“Để hắn chờ.”
“Vâng.”
Kỳ Hàn Lâm nghỉ chân ờ gallery
tầng một, chọn ba bức họa cổ có giá trị đến ngàn vạn, bảo người đưa đến trong nhà, lúc này mới không nhanh không chậm mà lên lầu, đi vào phòng.
kẽo kẹt…
Cửa mới vừa mở ra.
Vân Lương đã lập tức đứng lên, ông ta lôi kéo con gái Vân Vi của chính mình vội vội vàng vàng mà đi đến trước cửa nghênh đón.
Một mùi nước hoa gay mũi.
Lông mày của Kỳ Hàn Lâm nhăn
lại.
Cửa vừa mở ra, Vân Vi đã ngây ngẩn cả người.
Ba người trờ lại trên xe, Lâm Mạn cúi người khấu đai an toàn giúp Tiểu Mộ Tuyết.
Có vẻ cô bé có chút buồn ngủ, đầu nhỏ mềm mại cọ ở trên cánh tay của cô.
Lâm Mạn đơn giản đưa cánh tay đặt ở bên cạnh đầu của cô bé, làm gối đầu cho cô bé.
Nửa giờ sau, xe lái về khu biệt thự của nhà họ Kỳ.
Kỳ Hàn Lâm còn có việc, rời đi trước.
Lâm Mạn ôm Tiểu Mộ Tuyết trở về phòng của cô bé, mới vừa đóng cửa lại, di động trong túi rung lên một chút, cô lấy ra thì
thấy là tin nhắn của Lâm Tri Thư gửi tới.
Tồng cộng hai tin nhắn, một cái là thúc giục cô suy xét về sản nghiệp của tổ tiên, mặt khác một cái là dò hỏi hiện tại cô đang ở đâu.
Lúc này Lâm Mạn mới nhớ tới việc xin nghỉ, chính là lúc này Kỳ Hàn Lâm đã rời đi, cô bất đắc dĩ chỉ có thể gọi điện thoại cho anh xin nghỉ.
Kỳ Hàn Lâm nghe nói cô muốn xin nghĩ, lông mày nhăn lại.
Anh không trực tiếp phê duyệt, trong lòng Lâm Mạn không ổn, nếu hôm nay Vân Lương ký tên với doanh nghiệp khai phá, cô cũng chỉ có thể thông qua thưa kiện mới có thể lấy về sản nghiệp cùa tổ tiên.
Tình huống lúc đó sẽ phiền toái hơn hiên tai rất nhiều.
Một lát sau.
“Trước giờ cơm chiều phải trở về gấp,” giọng nói trầm thấp từ tính của Kỳ Hàn Lâm vang lên ở đầu dây bên kia.
Nghe được anh cho nghỉ, Lâm Mạn vui mừng khôn xiết: “Vâng, Kỳ Gia!”
Hội sở Thu Nam ở 200 đường Kim Thu, là địa chỉ cũ của lãnh sự quán nước nào đấy.
Kiến trúc bên ngoài là điển hình
của kiến trúc Phương Tây cổ, nhưng nội thất bên trong là dùng toàn bộ bằng gỗ, rất có hơi thở phong cách của trong nước.
Kỳ Hàn Lâm đưa lệnh bài có khắc ‘ kỳ ’ giao cho người giữ cửa.
“Kỳ Gia, vị doanh nhân kêu Vân Lương đã ờ trong phòng của ngài.”
“Để hắn chờ.”
“Vâng.”
Kỳ Hàn Lâm nghỉ chân ờ gallery
tầng một, chọn ba bức họa cổ có giá trị đến ngàn vạn, bảo người đưa đến trong nhà, lúc này mới không nhanh không chậm mà lên lầu, đi vào phòng.
kẽo kẹt…
Cửa mới vừa mở ra.
Vân Lương đã lập tức đứng lên, ông ta lôi kéo con gái Vân Vi của chính mình vội vội vàng vàng mà đi đến trước cửa nghênh đón.
Một mùi nước hoa gay mũi.
Lông mày của Kỳ Hàn Lâm nhăn
lại.
Cửa vừa mở ra, Vân Vi đã ngây ngẩn cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.