Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 61
Tiểu Ái
06/12/2021
Dự tính sẹ bị ăn một bạt tai đau đớn cũng không có sảy ra.
Kỳ Hàn Lâm giơ tay bắt lấy cánh tay của Vân Lương, âm thanh hờ hững lãnh đạm vang lên: “Thân là
một người đàn ông, lại đi đánh phụ nữ?”
Từ trước tới giờ anh rất chán ghét bất kể người đàn ông nào, xuống tay đánh phụ nữ.
Huống hồ, việc này còn sảy ra ở trước mặt anh.
Anh đem tay của Vân Lương ném ra, mắt đen nổi lên một tầng chán ghét.
“Giám đốc Kỳ, cô ta là.”
“Cút ra ngoài.”
sắc mặt của Kỳ Hàn Lâm càng thêm âm trầm, trên người có áp bách khí thế, làm cho Vân Lương cảm thấy có chút không thở nồi.
Vân Lương thủ đoạn đê tiện, nhưng cũng rất thức thời, ông ta kéo Vân Vi rời đi cũng không có quay đầu lại.
Lâm Mạn lúc này trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước.
“Khóc?” Kỳ Hàn Lâm chậm rãi cúi người, đưa tay hướng tới khóe mắt của cô, mắt thấy sắp đụng tới—-
“Không.” Lâm Mạn hơi hơi nghiêng đầu, né tránh động tác của anh, chính mình đưa tay lên xoa xoa.
Kỳ Hàn Lâm nhấp môi, thu tay lại .
Mắt đen sâu thẳm xẹt qua một tia không cảm kích tức giận, thanh âm lạnh chút: “Tiền tôi đã đưa cho Vân Lương rồi, hợp đồng nhà đã hoàn thành rồi, cô có thể đưa ra yêu cầu khác, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cho cô.”
“Vậy anh có thể đáp ứng tôi một điều kiện à?”
“Tiền?” Kỳ Hàn Lâm nghiêng mắt liếc nhìn cô.
Lấy được tiền sau đó giả vờ đi công tác, mang theo con cao bay xa chạy?
Không biết vì sao, nghĩ đến cô có khả năng làm như vậy, trong lòng anh….Cảm thấy không vui.
Lâm Mạn lắc lắc đầu: “Anh có thể để tôi làm bảo mẫu vĩnh viễn bên người Mộ Tuyết hay không? Nếu không phải Vân Lương muốn bán, tôi cũng không biết đến giấy tờ nhà đất này tồn tại, tôi chỉ là không nghĩ giấy tờ đất lưu truyền đời đời tới nay, ở chỗ tôi lại làm.”
“Cô nói là làm bảo mẫu vĩnh viễn?” Kỳ Hàn Lâm ngoài ý muốn hỏi.
Không cần tiền không cần thân phận, chỉ cần một công việc?
Cô có biết không, vừa rồi anh nói câu nói kia đại biểu cho, cô có
thể sống một cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ, không cần nhọc lòng làm việc để trang trải cuộc sống.
“Tôi thích Mộ Tuyết.” Lâm Mạn ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nói từng câu từng chữ. “Tôi thích con bé, sẽ bảo vệ con bé thật tốt, con bé cùng tôi rất thân, hơn nữa tôi làm cơm con bé cũng rất thích ăn…..
Lâm Mạn nói âm thanh đã có chút khàn khàn, cảm xúc trầm thấp lúc nào cũng có thể khóc.
Người phụ nữ ngôc này.
Kỳ Hàn Lâm đưa ngón tay ra chạm ở giữa mày của cô một chút, lạnh nhạt mà nói: “Cô nghĩ kỹ chưa? chỉ có yêu cầu này thôi à?”
“Còn có thể đưa ra yêu cầu khác sao?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hơi nước, mang theo ánh mắt lấp lánh, chờ mong mà nhìn anh.
“Cô còn muốn cái gì?”
“Cái đồ vật trong phòng kia.”
“Nộp lên quốc gia.”
Kỳ Hàn Lâm đưa ngón tay ra chạm ở giữa mày của cô một chút, lạnh nhạt mà nói: “Cô nghĩ kỹ chưa? chỉ có yêu cầu này thôi à?”
“Còn có thể đưa ra yêu cầu khác sao?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hơi nước, mang theo ánh mắt lấp lánh, chờ mong mà nhìn anh.
“Cô còn muốn cái gì?”
“Cái đồ vật trong phòng kia.”
“Nộp lên quốc gia.”
Lâm Mạn nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cười cong vút, cô dùng sức gật đầu: “Tỏi tin tưởng cho dù là mẹ tôi hay là ông ngoại, biết được tin tức này, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”
Có quốc gia bảo vệ đồ vật lưu truyền đời đời tới nay, sẽ không cần lo lắng bị kẻ cắp phá hủy nữa.
Thấy cô cao hứng như vậy, Kỳ Hàn Lâm đáy mắt có chút không vui cùng lạnh nhạt hoàn toàn tan hết.
Anh câm một tờ khăn giây, dùng
đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.
Kỳ Hàn Lâm giơ tay bắt lấy cánh tay của Vân Lương, âm thanh hờ hững lãnh đạm vang lên: “Thân là
một người đàn ông, lại đi đánh phụ nữ?”
Từ trước tới giờ anh rất chán ghét bất kể người đàn ông nào, xuống tay đánh phụ nữ.
Huống hồ, việc này còn sảy ra ở trước mặt anh.
Anh đem tay của Vân Lương ném ra, mắt đen nổi lên một tầng chán ghét.
“Giám đốc Kỳ, cô ta là.”
“Cút ra ngoài.”
sắc mặt của Kỳ Hàn Lâm càng thêm âm trầm, trên người có áp bách khí thế, làm cho Vân Lương cảm thấy có chút không thở nồi.
Vân Lương thủ đoạn đê tiện, nhưng cũng rất thức thời, ông ta kéo Vân Vi rời đi cũng không có quay đầu lại.
Lâm Mạn lúc này trong mắt đã nổi lên một tầng hơi nước.
“Khóc?” Kỳ Hàn Lâm chậm rãi cúi người, đưa tay hướng tới khóe mắt của cô, mắt thấy sắp đụng tới—-
“Không.” Lâm Mạn hơi hơi nghiêng đầu, né tránh động tác của anh, chính mình đưa tay lên xoa xoa.
Kỳ Hàn Lâm nhấp môi, thu tay lại .
Mắt đen sâu thẳm xẹt qua một tia không cảm kích tức giận, thanh âm lạnh chút: “Tiền tôi đã đưa cho Vân Lương rồi, hợp đồng nhà đã hoàn thành rồi, cô có thể đưa ra yêu cầu khác, tôi sẽ tận lực thỏa mãn cho cô.”
“Vậy anh có thể đáp ứng tôi một điều kiện à?”
“Tiền?” Kỳ Hàn Lâm nghiêng mắt liếc nhìn cô.
Lấy được tiền sau đó giả vờ đi công tác, mang theo con cao bay xa chạy?
Không biết vì sao, nghĩ đến cô có khả năng làm như vậy, trong lòng anh….Cảm thấy không vui.
Lâm Mạn lắc lắc đầu: “Anh có thể để tôi làm bảo mẫu vĩnh viễn bên người Mộ Tuyết hay không? Nếu không phải Vân Lương muốn bán, tôi cũng không biết đến giấy tờ nhà đất này tồn tại, tôi chỉ là không nghĩ giấy tờ đất lưu truyền đời đời tới nay, ở chỗ tôi lại làm.”
“Cô nói là làm bảo mẫu vĩnh viễn?” Kỳ Hàn Lâm ngoài ý muốn hỏi.
Không cần tiền không cần thân phận, chỉ cần một công việc?
Cô có biết không, vừa rồi anh nói câu nói kia đại biểu cho, cô có
thể sống một cuộc sống thoải mái vô lo vô nghĩ, không cần nhọc lòng làm việc để trang trải cuộc sống.
“Tôi thích Mộ Tuyết.” Lâm Mạn ngẩng đầu lên, rất nghiêm túc nói từng câu từng chữ. “Tôi thích con bé, sẽ bảo vệ con bé thật tốt, con bé cùng tôi rất thân, hơn nữa tôi làm cơm con bé cũng rất thích ăn…..
Lâm Mạn nói âm thanh đã có chút khàn khàn, cảm xúc trầm thấp lúc nào cũng có thể khóc.
Người phụ nữ ngôc này.
Kỳ Hàn Lâm đưa ngón tay ra chạm ở giữa mày của cô một chút, lạnh nhạt mà nói: “Cô nghĩ kỹ chưa? chỉ có yêu cầu này thôi à?”
“Còn có thể đưa ra yêu cầu khác sao?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hơi nước, mang theo ánh mắt lấp lánh, chờ mong mà nhìn anh.
“Cô còn muốn cái gì?”
“Cái đồ vật trong phòng kia.”
“Nộp lên quốc gia.”
Kỳ Hàn Lâm đưa ngón tay ra chạm ở giữa mày của cô một chút, lạnh nhạt mà nói: “Cô nghĩ kỹ chưa? chỉ có yêu cầu này thôi à?”
“Còn có thể đưa ra yêu cầu khác sao?” Cô ngẩng đầu lên, trong mắt hiện lên hơi nước, mang theo ánh mắt lấp lánh, chờ mong mà nhìn anh.
“Cô còn muốn cái gì?”
“Cái đồ vật trong phòng kia.”
“Nộp lên quốc gia.”
Lâm Mạn nhẹ nhàng thở ra, đôi mắt cười cong vút, cô dùng sức gật đầu: “Tỏi tin tưởng cho dù là mẹ tôi hay là ông ngoại, biết được tin tức này, nhất định cũng sẽ rất vui vẻ.”
Có quốc gia bảo vệ đồ vật lưu truyền đời đời tới nay, sẽ không cần lo lắng bị kẻ cắp phá hủy nữa.
Thấy cô cao hứng như vậy, Kỳ Hàn Lâm đáy mắt có chút không vui cùng lạnh nhạt hoàn toàn tan hết.
Anh câm một tờ khăn giây, dùng
đầu ngón tay lau nước mắt cho cô.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.