Một Thai Hai Bảo Tổng Tài Truy Bắt Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 72
Tiểu Ái
06/12/2021
Tiểu Mộ Tuyết nghiêng đầu, nhất thời không hiểu daddy nói chuyện gì, nhưng mà cô bé cảm giác được người phụ nữ ôm cô
bé….Có chút không bình
thường.
Tâm của cô hình có thể cảm nhận được tâm của người phụ nữ này.
Tiểu Mộ Tuyết duỗi tay ra lôi kéo cổ áo Lâm Mạn, khuôn mặt nhỏ cơ hồ dán ờ trên mặt cô.
Tiểu loli là muốn cẩn thận nghe một chút xem, ‘ tiếng lòng ’ của người phụ nữ này cô bé có thể
nghe thấy được hay không.
“Anh xem Mộ Tuyết cũng sợ hãi rồi, làm gì có chuyện cùng con gái dành bảo mẫu chứ, hơn nữa Kỳ gia anh là ông chủ của tôi, mặc dù không thêm tiền lương, anh muốn tôi làm việc gì, tôi nhất định sẽ làm tốt việc của mình.”
Lâm Mạn cố tình xem nhẹ những lời nói ám chỉ trong lời nói của Kỳ Hàn Lâm, trực tiếp làm rõ thái độ cùa mình.
Sau đó.
Lại ở trong lòng âm thầm hoài
nghi: liệu cậu chủ này có loại sở thích gì đặc biệt không?
Cố có địa phương tốt.
Kỳ Hàn Lâm thấy mình ám chỉ năm lần bảy lượt, Lâm Mạn vẫn như cũ không dao động, thậm chí ánh mắt nhìn con gái, đều nóng bỏng hơn so với anh …
Anh bây giờ ngược lại không nghi ngờ ý định của cô, anh ngược lại có chút khó chịu anh ờ trong mắt cô lại không có sức hấp dẫn giới tính như vậy?
Ám chỉ nhiều lần như vậy, cô thì thật sự một chút cũng không động lòng?
Lâm Mạn cảm thấy ánh mắt Kỳ gia có chút không đúng.
Anh nhìn cô giống như là đang nhìn con mồi.
“Đói bụng.”
Tiểu Mộ Tuyết nhìn thức ăn trên bàn, không nhịn được mở miệng nói chuyện.
‘Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Lâm Mạn vội vàng ôm đứa bé đến trước bàn, “Nhìn tôi sơ ý quá, vinh dự cùng lão quốc vương nói chuyện, ngược lại là đem Tiểu công chúa của chúng ta quên mất rồi.”
Lão quốc vương.
Tiểu Mộ Tuyết dường như rất thích Lâm Mạn gọi Kỳ Hàn Lâm như vậy, ánh mắt hơi cong lên.
“Con trai cô đi đâu?” Kỳ Hàn Lâm vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Gian phòng hai mươi mét vuông không lớn không nhỏ, được Lâm Mạn sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, đồ lặt vặt khái quát đầy đủ, nhưng cậu bé mà anh ấy gặp qua một lần lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Bắc Bắc…
Lâm Mạn trong nháy mắt da đầu
tê dại, tim đập thẳng tắp lên cao đến một tám một!!
Lỡ như Kỳ Hàn Lâm thấy Bắc Bắc, nhận ra Bắc Bắc thì làm thế nào?
Cô làm sao đem chuyện quan trọng như vậy quên mất!
Nhưng mà.
bé….Có chút không bình
thường.
Tâm của cô hình có thể cảm nhận được tâm của người phụ nữ này.
Tiểu Mộ Tuyết duỗi tay ra lôi kéo cổ áo Lâm Mạn, khuôn mặt nhỏ cơ hồ dán ờ trên mặt cô.
Tiểu loli là muốn cẩn thận nghe một chút xem, ‘ tiếng lòng ’ của người phụ nữ này cô bé có thể
nghe thấy được hay không.
“Anh xem Mộ Tuyết cũng sợ hãi rồi, làm gì có chuyện cùng con gái dành bảo mẫu chứ, hơn nữa Kỳ gia anh là ông chủ của tôi, mặc dù không thêm tiền lương, anh muốn tôi làm việc gì, tôi nhất định sẽ làm tốt việc của mình.”
Lâm Mạn cố tình xem nhẹ những lời nói ám chỉ trong lời nói của Kỳ Hàn Lâm, trực tiếp làm rõ thái độ cùa mình.
Sau đó.
Lại ở trong lòng âm thầm hoài
nghi: liệu cậu chủ này có loại sở thích gì đặc biệt không?
Cố có địa phương tốt.
Kỳ Hàn Lâm thấy mình ám chỉ năm lần bảy lượt, Lâm Mạn vẫn như cũ không dao động, thậm chí ánh mắt nhìn con gái, đều nóng bỏng hơn so với anh …
Anh bây giờ ngược lại không nghi ngờ ý định của cô, anh ngược lại có chút khó chịu anh ờ trong mắt cô lại không có sức hấp dẫn giới tính như vậy?
Ám chỉ nhiều lần như vậy, cô thì thật sự một chút cũng không động lòng?
Lâm Mạn cảm thấy ánh mắt Kỳ gia có chút không đúng.
Anh nhìn cô giống như là đang nhìn con mồi.
“Đói bụng.”
Tiểu Mộ Tuyết nhìn thức ăn trên bàn, không nhịn được mở miệng nói chuyện.
‘Thật xin lỗi thật xin lỗi.” Lâm Mạn vội vàng ôm đứa bé đến trước bàn, “Nhìn tôi sơ ý quá, vinh dự cùng lão quốc vương nói chuyện, ngược lại là đem Tiểu công chúa của chúng ta quên mất rồi.”
Lão quốc vương.
Tiểu Mộ Tuyết dường như rất thích Lâm Mạn gọi Kỳ Hàn Lâm như vậy, ánh mắt hơi cong lên.
“Con trai cô đi đâu?” Kỳ Hàn Lâm vào nhà, thuận tay đóng cửa lại.
Gian phòng hai mươi mét vuông không lớn không nhỏ, được Lâm Mạn sửa sang lại gọn gàng ngăn nắp, đồ lặt vặt khái quát đầy đủ, nhưng cậu bé mà anh ấy gặp qua một lần lại không thấy bóng dáng đâu cả.
Bắc Bắc…
Lâm Mạn trong nháy mắt da đầu
tê dại, tim đập thẳng tắp lên cao đến một tám một!!
Lỡ như Kỳ Hàn Lâm thấy Bắc Bắc, nhận ra Bắc Bắc thì làm thế nào?
Cô làm sao đem chuyện quan trọng như vậy quên mất!
Nhưng mà.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.