Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 43: Anh biết chân tướng

Đang cập nhập

24/04/2021

Nội dung bên trong video vừa đúng lại là đoạn video ngắn ở bên ngoài phòng trị liệu vào buổi tối hôm đó của ngôi nhà tình yêu.

Màn hình dừng lại ở cảnh họ đưa Tô Bích Xuân mặt mũi bầm dập đi ra khỏi phòng.

“Tất cả hợp lại để nói dối tôi sao? Hử?”

Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lạnh giá.

Từng cái gáy run lên, mồ hôi lạnh ứa ra: “Cậu chủ, thật sự xin lỗi”

“Hừ!” Lệ Hữu Tuấn cười giễu: “Hay là các người đi theo Tô Kim Thư đi? Hình như các người nghe lời cô ấy nhiều hơn?”

“Cậu chủ! Thật sự xin lỗi”

“Anh hai em biết sai rồi!”

Thẩm Tư Huy và những người khác lần lượt lên tiếng “Tô Bích Xuân bị kéo ra ngoài, tôi và Tô Kim Thư ở bên trong cả đêm. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì các người tốt nhất nên nói hết không sót một chữ cho tôi. Nếu như nói dối dù chỉ là một chữ thì tự gánh hậu quả”

* Bệnh viện Trung tâm.

“Bệnh nhân bị bệnh trầm cảm cần được.

người nhà để ý và quan tâm, làm bạn cùng lắng nghe sẽ có hiệu quả tốt hơn bất cứ loại thuốc nào. Nếu như kiên trì trị liệu thì sẽ có chuyển biến tốt đẹp!”

Tô Kim Thư tiễn đợt bệnh nhân cuối cùng trong ngày hôm nay, cô mệt mỏi đến mức sắp gục ngã.

Một trận tiếng bước chân truyền đến, cô không còn sức lực xua tay: “Thật là ngại quá, chúng tôi đã tan làm rồi.”

“Kim Thư có phải rất mệt mỏi không? Tôi đem canh vịt đến cho em để bồi bổ thân thể, nhanh nếm thử đi?”

Giọng nói thô khàn của đàn ông truyền đến.

Tô Kim Thư vừa quay đầu lại đã nhíu lông mày: “Trưởng khoa Đàm, sao ông lại tới đây?

Trưởng khoa Đàm là trưởng khoa của khoa nội.

Năm ngoái vừa tròn bốn mươi, tóc trên đỉnh đầu đã rụng gần hết.

Cả người nhìn có vẻ hơi béo ngậy.



Nhưng mà Tô Kim Thư cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong.

Sở dĩ cô không thích trưởng khoa Đàm này hoàn toàn là bởi vì.

“Kim Thư, hôm nay tiếp nhận nhiều bệnh nhân như vậy có phải là mệt muốn chết rồi không? Thực ra hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói với em, tháng sau khoa của chúng †a có một danh ngạch thi chức danh, hai người em và Dao Dao đều rất ưu tú nên tôi thật sự không biết nên chọn ai mới tốt!”

Trưởng khoa Đàm kéo một cái ghế ngồi sát ở bên cạnh Tô Kim Thư: “Kim Thư, em nói xem tôi nên làm thế nào bây giờ?”

Vẻ mặt Tô Kim Thư không thay đổi xê dịch về phía sau: “Trưởng khoa Đàm ông nói gì vậy. Việc đánh giá chức danh như thế nào tất nhiên phụ thuộc vào năng lực và biểu hiện trong công việc! Tôi tin tưởng trưởng khoa Đàm chắc chắn sẽ công bằng chính trực”

Trưởng khoa Đàm cho rằng bản thân nói không đủ thẳng thắn.

Ông ta dứt khoát đứng dậy đóng cửa ban công lại sau đó đi đến trước mặt Tô Kim Thư: “Kim Thư, em không biết sao? Đêm qua Dao Dao cầm theo trái cây tới nhà tôi, em cũng biết tôi và vợ ở riêng hai nơi khác nhau…Cô bé Dao Dao kia quá không biết kiểm điểm, tôi đã đã dùng lời lẽ nghiêm khắc để đuổi cô bé đi. Hôm nay tôi tới đây là vì muốn nói với em, bác sĩ ưu tú du học ở nước Nói rồi bàn tay của trưởng khoa Đàm sờ lên trên vai của Tô Kim Thư.

Tô Kim Thư giả vờ như đi tìm kiếm tài liệu né tránh ông ta đụng vào: “Trưởng khoa Đàm quá khen rồi”

Trưởng khoa Đàm thấy Tô Kim Thư vẫn nhất quyết không chịu, trong lúc nhất thời không còn kiên nhãn nữa.

Ông ta dứt khoát đứng dậy đi tới.

Tô Kim Thư bị ông ta dồn đến nơi hẻo.

lánh, trưởng khoa Đàm cười đắm đuối đưa tay vuốt mái tóc dài của cô rồi tham lam đặt ở chóp mũi khế ngửi: “Thơm quát Kim Thư em biết không? Em được xem như là hoa khôi của bệnh viện chúng ta. Tôi đã làm việc ở đây nhiều năm như vậy nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp ai xinh đẹp hơn em. Mỗi lần nhìn thấy thân thể của em tôi đều không nhịn được…”

“Trưởng khoa Đàm!” Tô Kim Thư cố nén cơn buồn nôn.

Cô từ nước ngoài trở về đã hơn hai tháng bèn bị cái người gọi là chủ nhiệm này quấy rối ròng rã một tháng.

Vì nguồn sống của hai đứa bé cô không thể không nhãn nhịn.

Thế nhưng cô càng nhẫn nhịn lại càng làm cho trưởng khoa Đàm béo ục ịch này càng được voi đòi tiên!

“Kim Thư, em biết không? Mỗi lân em nũng nịu gọi tôi là trưởng khoa Đàm, lòng tôi đều trở nên yếu mềm. Tôi không ngại nói thẳng với em là tôi đã nhìn trúng em. Chỉ cần em theo tôi thì chuyện đánh giá chức danh lần này trừ em ra thì không thể là ai khác.

Đánh giá chức danh lần này tiền lương tiền thưởng có thể tăng năm mươi phần trăm, chưa nói đến các hội nghị học thuật trong tương lai…”

Trưởng khoa Đàm thấy Tô Kim Thư không nói chuyện thì cho rằng cô động lòng Bàn tay quấy rối đụng vào bả vai cô nhẹ nhàng xoa nắn: “Kim Thư, có một câu là kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt. Giám đốc Phó là chú của tôi, ở bệnh viện trung tâm cho.



tới bây giờ tôi nói một thì không ai nói hai”

“Trưởng khoa Đàm xin hãy tự trọng, nếu như ông còn như vậy thì tôi sẽ gọi người tới.”

Tô Kim Thư giấy dụa cơ thể muốn tránh thoát.

Thế nhưng trưởng khoa Đàm lại càng giữ chặt cô hơn, cơ thể càng ép tới: “Kim Thư, tôi đã chào hỏi ở bên ngoài rồi, trong vòng một tiếng sẽ không có người đến đây đâu. Nếu như em không muốn nói chuyện với tôi cũng không sao, chỉ cần em phục vụ tôi một lần tôi cảm thấy thoải mái thì sẽ đồng ý với em mọi chuyện!”

Mặc dù trưởng khoa Đàm nói như vậy nhưng tay đã âm thầm cho vào túi quần.

Loại thượng hạng giống như Tô Kim Thư ăn một lần làm sao đủ chứ?

Ông ta đặc biệt mang theo một cái máy camera thu nhỏ.

Đến lúc đó chỉ cần lén quay trộm video, có thứ này Tô Kim Thư còn không ngoan ngoãn nghe lời ông ta sao?

Nghĩ tới đây trưởng khoa Đàm không nhịn được muốn vỗ tay vì sự lanh trí của mình!

Tô Kim Thư muốn giãy dụa, trưởng khoa Đàm lại giống như là tình thế bắt buộc dùng sức giữ bờ vai của cô giả vờ như muốn hôn cô.

Cho dù cố gắng hết sức thì cô cũng không phải là đối thủ của trưởng khoa Đàm.

Cô khẽ đảo con ngươi bắt tay của ông ta, nũng nịu nói: “Trưởng khoa Đàm ông nói đúng, một mình tôi phấn đấu thật sự là rất vất vả huống chỉ tôi còn phải chăm sóc cho hai đứa bé. Nếu như trưởng khoa nguyện ý cho tôi cơ hội này thì tôi quả thực là cầu còn không được, làm sao có thể từ chối chứi”

Trưởng khoa Đàm nghe thấy những lời này thì đôi mắt ngay lập tức sáng lên: “Thật sao? Em đồng ý?”

Tô Kim Thư thẹn thùng cười: “Chỉ là nơi này là phòng làm ở đây thật sự không thích hợp, ngộ nhỡ bị người ta thấy được thì sẽ ảnh hưởng không tốt. Hay là chúng ta tới khách sạn đi?”

Trưởng khoa Đàm đỏ bừng hai mắt, một tay đè Tô Kim Thư xuống: “Không được, làm ngay ở chỗ này đi. Tôi thích làm ở trong phòng làm việc, như vậy rất kích thích!”

Tô Kim Thư thấy kế hoãn binh không thành bèn co chân bỏ chạy.

Thế nhưng chạy chưa được hai bước đã bị trưởng khoa Đàm bắt được: “Con đi, tao biết vừa rồi mày lừa tao mà! Rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt có phải không? Mày mới hai mươi ba tuổi mà con đã bốn tuổi, mười tám tuổi đã phóng đãng với người đàn ông khác, vậy không phải chỉ là thứ hàng rách nát thôi sao? Còn giả vờ làm cô gái cương trực ở trước mặt tao gì chứ?

Tao nói cho mày biết, bố mày đã lăn lộn ở đây nhiều năm, cũng đã từng ngủ với bác sĩ, y tá nữ chưa tới một trăm thì cũng có tám mươi. Ai không đồng ý thì sẽ bị bố mày đuổi ra ngoài! Mày tốt nhất nên thành thật một chút nếu không tao sẽ không buông tha cho mày!”

“Đồ khốn nạn, buông tay ra!”

Tô Kim Thư liều mạng giấy giụa Trưởng khoa Đàm thấy dáng vẻ xấu hổ giận dữ của cô thì càng hào hứng đưa tay muốn xé quần áo của cô.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook