Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 324: Anh hứa… sẽ không bao giờ bắt nạt em nữa
Đang cập nhập
18/05/2021
Nguyễn Bảo Lan thở dài một tiếng nặng nề, cuối cùng vẫn nơm nớp lo sợ mở miệng: “Anh Lệ, anh vẫn nên đưa cô ấy tới bệnh viện thì hơn.”
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên phát lạnh, anh đẩy mạnh Nguyễn Bảo Lan ra, xông vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường màu trắng, Tô Kim Thư đang bất an cuộn tròn người lại.
Gương mặt cô ửng lên màu đỏ lạ thường, đôi môi nhợt nhạt vô cùng.
Mái tóc bị ướt mồ hôi dán lên vầng trán cao khiến cô thoạt trông rất điềm đạm đáng yêu.
”Tô Kim Thư.”
Lệ Hữu Tuấn gầm nhẹ một tiếng, vọt tới Tay vừa chạm vào mặt cô đã bị nhiệt độ cơ thể cô làm phỏng.
Chết tiệt, sao cô lại nóng như thế?
Nguyễn Bảo Lan nhìn bộ dạng điên cuồng kia của Lệ Hữu Tuấn, không biết vì sao hốc mắt lại đỏ lên.
Cô ta không hị rằng, thì ra bà Lệ của Lệ Hữu Tuấn, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, là miếng thịt nơi đầu quả tim vậy lại chính là Tô Kim Thư.
Ngày đó, khi Tô Kim Thư nghiêng ngả lảo đảo lắc lư trước tiểu khu, vừa lúc đụng phải Cô ta.
Trong nhất thời, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười Tô Kim Thư cũng xem như là Bá Nhạc của mình.
Thế nhưng mình lại thích chồng của cô, còn tặng quần áo cho người ta nữa Cô ta đứng trước cửa, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vươn tay định bế Tô Kim Thư lên.
Nhưng mà, mặc dù đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê, nửa thanh tỉnh, Tô Kim Thư vẫn ngay lập tức ngửi thấy mùi vị trên người người đàn ông đó.
Cô mơ màng mở to mắt, vừa thấy Lệ Hữu Tuấn định ôm chính mình, bất đắc dĩ quay mặt đi, suy yếu nói: ‘Lệ Hữu Tuấn…”
Lệ Hữu Tuấn ôn nhu mở miệng: “Anh ở đây”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau.
Đầu giống như bị búa đập vào, choáng váng hoa mắt, cả người nặng như đeo chì: “Anh đi đi, được không?”
Rõ ràng là giọng điệu làm nũng, nhưng khi mở miệng lại bảo anh đi đi.
Lệ Hữu Tuấn không hề biến sắc, ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước, anh cúi đầu mở miệng dỗ dành: “Em sinh bệnh, chúng ta phải tới bác sĩ trước.”
Tô Kim Thư muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
Lệ Hữu Tuấn cầm tay cô, cúi đầu nhìn thấy vết bầm màu hồng trên cổ tay cô, đồng tử co lại mãnh liệt: “Ngoan, nghe lời.”
Nguyễn Bảo Lan đi theo tới cửa, dọc đường đi, nhìn thấy cử chỉ cẩn thận lại ôn nhu của Lệ Hữu Tuấn, cô ta cảm thấy lồng ngực vô cùng chua xót.
Cô ta xoay người đóng cửa lại, sau đó gục trên sô pha khóc nức nở.
Tân Tấn Tài là người đầu tiên nhận được điện thoại, cũng là người đầu tiên ngoại trừ Lục Anh Khoa và Lệ Hữu Tuấn biết được chuyện đã tìm thấy Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn ở trong điện thoại nói Tô Kim Thư sốt cao không lùi, cho nên Tân Tấn Tài vội vàng bỏ dở mọi việc trong tay, gấp gáp chạy tới.
Trên tay anh ta còn cầm theo bịch nước đường glucose cùng với thuốc hạ sốt.
Nhưng mà khi anh ta vọt vào phòng ngủ chính, nhìn thấy một thân toàn dấu xanh tím của Tô Kim Thư, nháy mắt nổi sung lên.
Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh hai, con mẹ nó anh điên rồi đúng không?
Đây là lần đầu tiên dù bị Tân Tấn Tài la hét như vậy nhưng Lệ Hữu Tuấn vẫn không hé răng nửa lời.
Anh thật sự điên rồi.
‘Ghen đến điên cuồng Cho nên mới không biết nặng nhẹ khiến cô bị thương thành như vầy.
“Anh hai, rốt cuộc anh có biết hay không thế? Trước đó bác sĩ đã dặn, cơ thể chị dâu nhỏ rất yếu ớt. Nhưng anh thì sao, mới có mấy ngày, anh đã làm con người ta thành ra như vầy, anh có còn là đàn ông không vậy?
Nếu chị dâu nhỏ của em chạy mất, vậy tốt nhất cả đời anh cũng đừng tìm lại được chị ấy.
Nhìn thấy sắc mặt Lệ Hữu Tuấn càng ngày càng khó coi, Lục Anh Khoa hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài.
Ánh mắt tràn đầy tính uy hiếp thành công khiến Tân Tấn Tài phải ngậm miệng lại.
‘Vốn anh ta còn tính mảng thêm hai câu để xả giận nữa kìa.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và dáng người tiều tụy của Lệ Hữu Tuấn, trong nhất thời anh ta cũng không biết có nên mắng hay không nữa.
Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Kim Thư, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.
“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”
Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Lục Anh Khoa liếc nhìn Lệ Hữu Tuấ cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Lệ Hữu Tuấn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.
Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.
Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Kim Thư, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Kim Thư…”
Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Kim Thư chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Kim Thư, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”
€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Lệ Hữu Tuấn, bàn tay đang siết chặt của Tô Kim Thư chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.
Ánh mắt Lệ Hữu Tuấn đột nhiên phát lạnh, anh đẩy mạnh Nguyễn Bảo Lan ra, xông vào phòng ngủ.
Trên chiếc giường màu trắng, Tô Kim Thư đang bất an cuộn tròn người lại.
Gương mặt cô ửng lên màu đỏ lạ thường, đôi môi nhợt nhạt vô cùng.
Mái tóc bị ướt mồ hôi dán lên vầng trán cao khiến cô thoạt trông rất điềm đạm đáng yêu.
”Tô Kim Thư.”
Lệ Hữu Tuấn gầm nhẹ một tiếng, vọt tới Tay vừa chạm vào mặt cô đã bị nhiệt độ cơ thể cô làm phỏng.
Chết tiệt, sao cô lại nóng như thế?
Nguyễn Bảo Lan nhìn bộ dạng điên cuồng kia của Lệ Hữu Tuấn, không biết vì sao hốc mắt lại đỏ lên.
Cô ta không hị rằng, thì ra bà Lệ của Lệ Hữu Tuấn, người mà anh nâng niu trong lòng bàn tay, là miếng thịt nơi đầu quả tim vậy lại chính là Tô Kim Thư.
Ngày đó, khi Tô Kim Thư nghiêng ngả lảo đảo lắc lư trước tiểu khu, vừa lúc đụng phải Cô ta.
Trong nhất thời, Nguyễn Bảo Lan đột nhiên cảm thấy bản thân thật buồn cười Tô Kim Thư cũng xem như là Bá Nhạc của mình.
Thế nhưng mình lại thích chồng của cô, còn tặng quần áo cho người ta nữa Cô ta đứng trước cửa, nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vươn tay định bế Tô Kim Thư lên.
Nhưng mà, mặc dù đã rơi vào tình trạng nửa hôn mê, nửa thanh tỉnh, Tô Kim Thư vẫn ngay lập tức ngửi thấy mùi vị trên người người đàn ông đó.
Cô mơ màng mở to mắt, vừa thấy Lệ Hữu Tuấn định ôm chính mình, bất đắc dĩ quay mặt đi, suy yếu nói: ‘Lệ Hữu Tuấn…”
Lệ Hữu Tuấn ôn nhu mở miệng: “Anh ở đây”
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy toàn thân từ trên xuống dưới không chỗ nào là không đau.
Đầu giống như bị búa đập vào, choáng váng hoa mắt, cả người nặng như đeo chì: “Anh đi đi, được không?”
Rõ ràng là giọng điệu làm nũng, nhưng khi mở miệng lại bảo anh đi đi.
Lệ Hữu Tuấn không hề biến sắc, ánh mắt anh vẫn ôn nhu như trước, anh cúi đầu mở miệng dỗ dành: “Em sinh bệnh, chúng ta phải tới bác sĩ trước.”
Tô Kim Thư muốn đẩy anh ra, nhưng căn bản không có chút sức lực nào.
Lệ Hữu Tuấn cầm tay cô, cúi đầu nhìn thấy vết bầm màu hồng trên cổ tay cô, đồng tử co lại mãnh liệt: “Ngoan, nghe lời.”
Nguyễn Bảo Lan đi theo tới cửa, dọc đường đi, nhìn thấy cử chỉ cẩn thận lại ôn nhu của Lệ Hữu Tuấn, cô ta cảm thấy lồng ngực vô cùng chua xót.
Cô ta xoay người đóng cửa lại, sau đó gục trên sô pha khóc nức nở.
Tân Tấn Tài là người đầu tiên nhận được điện thoại, cũng là người đầu tiên ngoại trừ Lục Anh Khoa và Lệ Hữu Tuấn biết được chuyện đã tìm thấy Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn ở trong điện thoại nói Tô Kim Thư sốt cao không lùi, cho nên Tân Tấn Tài vội vàng bỏ dở mọi việc trong tay, gấp gáp chạy tới.
Trên tay anh ta còn cầm theo bịch nước đường glucose cùng với thuốc hạ sốt.
Nhưng mà khi anh ta vọt vào phòng ngủ chính, nhìn thấy một thân toàn dấu xanh tím của Tô Kim Thư, nháy mắt nổi sung lên.
Anh ta quay đầu trừng mắt nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Anh hai, con mẹ nó anh điên rồi đúng không?
Đây là lần đầu tiên dù bị Tân Tấn Tài la hét như vậy nhưng Lệ Hữu Tuấn vẫn không hé răng nửa lời.
Anh thật sự điên rồi.
‘Ghen đến điên cuồng Cho nên mới không biết nặng nhẹ khiến cô bị thương thành như vầy.
“Anh hai, rốt cuộc anh có biết hay không thế? Trước đó bác sĩ đã dặn, cơ thể chị dâu nhỏ rất yếu ớt. Nhưng anh thì sao, mới có mấy ngày, anh đã làm con người ta thành ra như vầy, anh có còn là đàn ông không vậy?
Nếu chị dâu nhỏ của em chạy mất, vậy tốt nhất cả đời anh cũng đừng tìm lại được chị ấy.
Nhìn thấy sắc mặt Lệ Hữu Tuấn càng ngày càng khó coi, Lục Anh Khoa hung hăng trừng mắt nhìn Tân Tấn Tài.
Ánh mắt tràn đầy tính uy hiếp thành công khiến Tân Tấn Tài phải ngậm miệng lại.
‘Vốn anh ta còn tính mảng thêm hai câu để xả giận nữa kìa.
Chỉ là khi nhìn thấy vẻ mặt mệt mỏi và dáng người tiều tụy của Lệ Hữu Tuấn, trong nhất thời anh ta cũng không biết có nên mắng hay không nữa.
Anh ta hơi tức tối bước vài bước tới cạnh giường, đo nhiệt độ cho Tô Kim Thư, sau đó tiêm cho cô thuốc hạ sốt rồi truyền thêm ít đường glucose.
“Anh hai, trên người chị dâu nhỏ hẳn là còn vết thương khác, để em tranh thủ quay lại bệnh viện lấy thuốc qua đây, anh thay em chăm sóc cho chị dâu nhỏ một chút.”
Dứt lời, Tân Tấn Tài nổi giận đùng đùng xoay người rời đi.
Lục Anh Khoa liếc nhìn Lệ Hữu Tuấ cũng xoay người bước ra ngoài: “Ông chủ, tôi đứng ngay trước cửa, có chuyện gì cứ kêu tôi: Lệ Hữu Tuấn không phản ứng lại với bất cứ ai, ánh mắt âm u kia chỉ gắt gao khóa chặt lên mặt Tô Kim Thư.
Lệ Hữu Tuấn cho cô uống chút thuốc, lúc này thế giới nhỏ của anh đã rơi vào giấc ngủ.
Nhưng mà gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn kia vẫn trắng bệch như cũ.
Hơn nữa, dù là lúc ngủ, hàng lông mày vẫn nhíu chặt.
Hàng lông mi dày, rậm thỉnh thoảng run lên nhè nhẹ, bộ dạng cực kỳ bất an.
Nhìn cô thành ra như vầy, trái tim Lệ Hữu Tuấn chỉ cảm thấy như bị ai đó nắm lấy, bóp chặt khiến anh đau tận xương tủy.
Anh vươn tay nhẹ nhàng cầm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Kim Thư, giọng nói vô cùng áy náy: “Tô Kim Thư…”
Cũng không biết có phải vì nghe thấy giọng nói quen thuộc không mà bàn tay nho nhỏ của Tô Kim Thư chợt run lên như một phản xạ có điều kiện.
Lệ Hữu Tuấn cúi đầu, con người sâu thắm trong nháy mắt lại chìm xuống: cô nhóc của anh đã sợ anh tới cỡ này rồi sao?
Anh nói nhỏ bên tai cô: “Tô Kim Thư, em an tâm ngủ đi, anh sẽ không… anh hứa với em, từ này về sau sẽ không bao giờ… bắt nạt em nữa”
€ó lẽ là vì nghe được lời hứa hẹn của Lệ Hữu Tuấn, bàn tay đang siết chặt của Tô Kim Thư chợt buông lỏng ra, hai hàng lông mày cũng thôi chau lại, gương mặt tái nhợt nhỏ nhắn khẽ cọ cọ xuống gối đầu, cơ thể cũng thả lỏng hơn.
Sau một thời gian căng thẳng dài như vậy, cuối cùng cô cũng có thể an ổn chìm vào giấc ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.