Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 100: Anh muốn cô
Đang cập nhập
24/04/2021
Sau khi Tô Kim Thư nói xong mấy lời này, cô ngơ ngác mà đợi một hồi lâu.
Nhưng lại không nhận được lời đáp lại Cô đưa điện thoại ra trước nhìn một cái, phát hiện điện thoại hết pin rồi, thế mà đã tắt máy luôn rồi Dưới tác dụng của cồn, cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn bầu trời, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Một giấc ngủ này không biết ngủ mất bao lâu, đột nhiên có một con bàn tay †o trực tiếp kéo cô dậy.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, cô từ chối vài cái, cuối cùng bị người ta ôm dậy một phen từ chỗ ngồi “Đáng ghét!”
Cô mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
Ánh vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai đến nỗi có thể khiến cả người và thần đều tức ghen tức.
Chỉ là hình như khuôn mặt đẹp trai này đang rất không vui.
Hơn nữa, sao mà khuôn mặt này lại có hơi quen mắt nhỉ?
“Anh thật là đẹp trai, anh là đến uống rượu với tôi hả?”
Tô Kim Thư nghiêng đầu, say tí bỉ nhéo nhéo khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cười lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền Giờ phút này áp khí quanh thân Lệ Hữu Tuấn cực thấp.
Thứ anh ghét nhất chính là phụ nữ uống say tí bỉ.
Nhìn con mèo nhỏ say như chết tê liệt ngã xuống trong lòng mình, sắc mặt anh khó coi tới cực điểm.
Người phụ nữ này luôn hết lần này tới lần khác mà đi khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
Một tay anh túm lấy cánh tay của cô, giữ chặt thân thể lộn xộn của cô vào trong lòng mình, không để cô động đậy lung tung nữa “Rốt cuộc anh là ai vậy? Anh muốn dẫn tôi đi đâu thế, buông tôi ra, tôi không có đi đâu hết!”
Tô Kim Thư bị anh giữ chặt, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô liều mạng mà vặn vẹo giấy dụa trong lòng anh.
Lệ Hữu Tuấn bước vài bước đi tới bên cạnh con đường, cửa xe Rolls Royce đã được người kéo ra, Lục Anh Khoa cung kính mà đứng bên cạnh.
Vốn hẳn là hai ngày sau thì BOSS mới về nước, đột nhiên hơn ba giờ rạng sáng đêm qua, anh điều động máy bay tư nhân bay khẩn cấp về nước.
Lục Anh Khoa còn tưởng là nhà họ Lệ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của, ôm Tô Kim Thư say như chết, lúc này anh ta mới bừng tỉnh hiểu ra: Làm cả nửa ngày, BOSS là vì bà chủ nên mới vội vội vàng vàng gấp gáp trở về đó.
Dọc đường đi Tô Kim Thư cũng rất không ngoan.
Một lát thì cô vo vo khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, một hồi thì lại lôi kéo quần áo của anh Một lát thì nói lạnh quá, liều mạng mà chui vào trong lòng anh Một lát sau thì lại bảo nóng, kéo quần áo của mình xong thì lại lôi kéo quần áo của anh.
Cả người cô cứ giống như là một con mèo lộn xộn, liều mạng mà cào loạn trong lòng anh.
Cho tới bây giờ Lệ Hữu Tuấn chưa từng nhìn thấy Tô Kim Thư mất khống chế như thế.
Lần trước cho dù cô bị bị bỏ thuốc, ở trong lòng cũng là thật cẩn thận mà lại tràn ngập phòng bị.
Anh không kiên nhẫn mà nhét cô vào ghế sau của xe, lúc này Tô Kim Thư bắt đầu ngày một tệ hơn.
Cả người cô cuộn trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
Uống nhiều rượu rồi nên có hơi không thoải mái, cô cứ liều mạng mà chui vào trong lòng anh, ngửi thấy hương khí nhàn hạt trên người anh, cô há mồm gặm gặm về phía cổ của anh.
Trong suốt quá trình, Lệ Hữu Tuấn không nói một lời nào, chỉ là áp khí quanh thân càng lúc càng thấp.
Ngay lúc Tô Kim Thư cản một ngụm lên trên vành tai của anh thì cuối cùng mặt anh cũng đen như đáy nồi.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang tàn sát bừa bãi khắp nơi của cô, mạnh mẽ ấn cô vào trong lòng mình.
Lục Anh Khoa ngồi ở hàng ghế lái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đè ép không dám liếc mắt nhìn một màn phía sau một cái, hết sức chuyên chú mà lái xe, anh ta chỉ là yên lặng không một tiếng động mà giẫm mạnh chân ga lên.
Mười lăm phút sau, chiếc xe Roll Royce đã dừng trước cửa biệt thự.
Lệ Hữu Tuấn dùng áo khoác tây trang bọc Tô Kim Thư lại rồi trực tiếp bế lên lầu, cực kỳ ghét bỏ mà ném cô vào trong bồn tắm.
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn âm trầm, anh chuẩn bị xoay người cầm lấy vòi hoa sen, muốn xối cho cô tỉnh táo lại một chút.
Vừa mới xoay người, cả người Tô Kim Thư đã dính chặt lấy anh như con bạch tuộc.
Anh trai là người xấu, Tô Văn Tâm là người xấu, cả Cố Đức Hiệp cũng vậy, Lệ Hữu Tuấn thì lại cực kỳ cực kỳ xấu xa luôn!”
“im miệng cho tôi”
Lại lần nữa nghe thấy nhắc đến tên mình từ trong miệng con nhóc này, vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn càng khó coi hơn.
Lần này anh dứt khoát trực tiếp mở vòi nước ra.
Dưới dòng nước lạnh lẽo trút xuống làm cho Tô Kim Thư giật mình, vừa rồi cô mang cảm xúc còn xúc động lập tức yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Hữu Tuấn không nói một lời nào, anh ra tay cởi quân áo của cô ra.
Sau khi xối sạch hết toàn bộ mùi rượu trên người cô thì anh mới kéo cô dậy từ trong bồn tắm lớn, trực tiếp ném cô lên trên giường.
Trên người cũng bị dính một chút hơi rượu, thế nên anh xoay người xông vào nhà tắm.
Đợi tới khi anh tắm xong quay lại phòng ngủ thì phát hiện con nhóc kia đang cuộc.
tròn trong chăn, ôm chặt lấy đầu gối mà nằm ngủ trông rất đáng thương.
Đôi chân mảnh khảnh trảng như tuyết của cô lộ ra ngoài, bên trong là cảnh đẹp vô cùng vô tận.
Lệ Hữu Tuấn có hơi khó khăn mà dời tầm mắt đi hướng khác, anh đi thẳng tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống: “Tỉnh táo lại chưa?”
Ánh mắt của Tô Kim Thư có chút trống rỗng mà nhìn chăm chăm vào một chỗ, cũng không đáp lại lời anh.
Lệ Hữu Tuấn giơ tay trực tiếp lôi cô từ trong chăn ra, làn da trên người cô cực kỳ mịn màng, khiến cho người ta yêu thích không rời tay.
Ngọn lửa đã đè nén suốt năm ngày qua nhanh chóng bị nhen nhóm lên ngay lập tức.
Thân thể cho anh phản ứng chân thật nhất, anh muốn cô.
Thấy Tô Kim Thư cũng không ý muốn kháng cự, Lệ Hữu Tuấn cúi đầu chuẩn bị hôn lên.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt của Tô Kim Thư sáng lên, trực tiếp vươn tay ra ôm chầm lấy anh: “Anh! Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lệ Hữu Tuấn bị một tiếng kêu anh này của cô mà khuôn mặt đẹp trai trở nên đen thui.
Anh khó chịu mà kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, giữ lấy khuôn mặt của cô, bắt cô nhìn vào anh: “Nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc tôi là ai2”
Anh cũng không muốn bản thân mình bị cô nhìn lầm thành Tô Duy Nam làm gì đó với cô, đến lúc đó chỉ sợ trong lòng con nhóc kia sẽ để lại bóng ma không thể xóa nhòa được mất.
Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, cho dù là đã ngủ cả một buổi tối rồi nhưng Tô Kim Thư vẫn cảm thấy đầu óc có hơi mơ màng.
Cô vô cùng dùng sức mà lắc lắc đầu, khuôn mặt người đàn ông trước mắt xuất hiện bóng chồng.
Cô nhíu mày, hồ nghỉ mà lên tiếng: “Anh à? Có phải là anh hay không?”
“Đáng giận!”
Lệ Hữu Tuấn hận không thể cứ như vậy mà tử hình cô ngay tại chỗ.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt mê mang trên khuôn mặt của cô, bộ dáng hai mắt trống rỗng, một lòng vốn cứng rắn lại không nhịn được mà trở nên mềm mại.
Lần trước ở ngôi nhà tình yêu, anh rơi vào trạng thái phòng ngự cao nhất, hung hăng ức hiếp cô cả một buổi tối, nên đã để lại bóng ma trong lòng cô rồi.
Nếu lần này mà muốn cô ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, không biết ngày hôm sau con mèo hoang nhỏ này sẽ ồn ào ra chuyện động trời gì nữa
Nhưng lại không nhận được lời đáp lại Cô đưa điện thoại ra trước nhìn một cái, phát hiện điện thoại hết pin rồi, thế mà đã tắt máy luôn rồi Dưới tác dụng của cồn, cô ngẩng đầu lên ngơ ngác nhìn bầu trời, mơ mơ màng màng mà ngủ mất.
Một giấc ngủ này không biết ngủ mất bao lâu, đột nhiên có một con bàn tay †o trực tiếp kéo cô dậy.
Tô Kim Thư chỉ cảm thấy toàn thân đều mềm nhũn, cô từ chối vài cái, cuối cùng bị người ta ôm dậy một phen từ chỗ ngồi “Đáng ghét!”
Cô mơ mơ màng màng mà mở mắt ra.
Ánh vào mắt chính là khuôn mặt đẹp trai đến nỗi có thể khiến cả người và thần đều tức ghen tức.
Chỉ là hình như khuôn mặt đẹp trai này đang rất không vui.
Hơn nữa, sao mà khuôn mặt này lại có hơi quen mắt nhỉ?
“Anh thật là đẹp trai, anh là đến uống rượu với tôi hả?”
Tô Kim Thư nghiêng đầu, say tí bỉ nhéo nhéo khuôn mặt của người đàn ông, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia cười lên làm lộ ra hai lúm đồng tiền Giờ phút này áp khí quanh thân Lệ Hữu Tuấn cực thấp.
Thứ anh ghét nhất chính là phụ nữ uống say tí bỉ.
Nhìn con mèo nhỏ say như chết tê liệt ngã xuống trong lòng mình, sắc mặt anh khó coi tới cực điểm.
Người phụ nữ này luôn hết lần này tới lần khác mà đi khiêu chiến điểm mấu chốt của anh.
Một tay anh túm lấy cánh tay của cô, giữ chặt thân thể lộn xộn của cô vào trong lòng mình, không để cô động đậy lung tung nữa “Rốt cuộc anh là ai vậy? Anh muốn dẫn tôi đi đâu thế, buông tôi ra, tôi không có đi đâu hết!”
Tô Kim Thư bị anh giữ chặt, chỉ cảm thấy cực kỳ khó chịu, cô liều mạng mà vặn vẹo giấy dụa trong lòng anh.
Lệ Hữu Tuấn bước vài bước đi tới bên cạnh con đường, cửa xe Rolls Royce đã được người kéo ra, Lục Anh Khoa cung kính mà đứng bên cạnh.
Vốn hẳn là hai ngày sau thì BOSS mới về nước, đột nhiên hơn ba giờ rạng sáng đêm qua, anh điều động máy bay tư nhân bay khẩn cấp về nước.
Lục Anh Khoa còn tưởng là nhà họ Lệ đã xảy ra chuyện lớn gì rồi, nhưng bây giờ sau khi nhìn thấy khuôn mặt bình tĩnh của, ôm Tô Kim Thư say như chết, lúc này anh ta mới bừng tỉnh hiểu ra: Làm cả nửa ngày, BOSS là vì bà chủ nên mới vội vội vàng vàng gấp gáp trở về đó.
Dọc đường đi Tô Kim Thư cũng rất không ngoan.
Một lát thì cô vo vo khuôn mặt của Lệ Hữu Tuấn, một hồi thì lại lôi kéo quần áo của anh Một lát thì nói lạnh quá, liều mạng mà chui vào trong lòng anh Một lát sau thì lại bảo nóng, kéo quần áo của mình xong thì lại lôi kéo quần áo của anh.
Cả người cô cứ giống như là một con mèo lộn xộn, liều mạng mà cào loạn trong lòng anh.
Cho tới bây giờ Lệ Hữu Tuấn chưa từng nhìn thấy Tô Kim Thư mất khống chế như thế.
Lần trước cho dù cô bị bị bỏ thuốc, ở trong lòng cũng là thật cẩn thận mà lại tràn ngập phòng bị.
Anh không kiên nhẫn mà nhét cô vào ghế sau của xe, lúc này Tô Kim Thư bắt đầu ngày một tệ hơn.
Cả người cô cuộn trong lòng Lệ Hữu Tuấn.
Uống nhiều rượu rồi nên có hơi không thoải mái, cô cứ liều mạng mà chui vào trong lòng anh, ngửi thấy hương khí nhàn hạt trên người anh, cô há mồm gặm gặm về phía cổ của anh.
Trong suốt quá trình, Lệ Hữu Tuấn không nói một lời nào, chỉ là áp khí quanh thân càng lúc càng thấp.
Ngay lúc Tô Kim Thư cản một ngụm lên trên vành tai của anh thì cuối cùng mặt anh cũng đen như đáy nồi.
Anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé đang tàn sát bừa bãi khắp nơi của cô, mạnh mẽ ấn cô vào trong lòng mình.
Lục Anh Khoa ngồi ở hàng ghế lái, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, đè ép không dám liếc mắt nhìn một màn phía sau một cái, hết sức chuyên chú mà lái xe, anh ta chỉ là yên lặng không một tiếng động mà giẫm mạnh chân ga lên.
Mười lăm phút sau, chiếc xe Roll Royce đã dừng trước cửa biệt thự.
Lệ Hữu Tuấn dùng áo khoác tây trang bọc Tô Kim Thư lại rồi trực tiếp bế lên lầu, cực kỳ ghét bỏ mà ném cô vào trong bồn tắm.
Vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn âm trầm, anh chuẩn bị xoay người cầm lấy vòi hoa sen, muốn xối cho cô tỉnh táo lại một chút.
Vừa mới xoay người, cả người Tô Kim Thư đã dính chặt lấy anh như con bạch tuộc.
Anh trai là người xấu, Tô Văn Tâm là người xấu, cả Cố Đức Hiệp cũng vậy, Lệ Hữu Tuấn thì lại cực kỳ cực kỳ xấu xa luôn!”
“im miệng cho tôi”
Lại lần nữa nghe thấy nhắc đến tên mình từ trong miệng con nhóc này, vẻ mặt Lệ Hữu Tuấn càng khó coi hơn.
Lần này anh dứt khoát trực tiếp mở vòi nước ra.
Dưới dòng nước lạnh lẽo trút xuống làm cho Tô Kim Thư giật mình, vừa rồi cô mang cảm xúc còn xúc động lập tức yên tĩnh lại trong nháy mắt.
Hữu Tuấn không nói một lời nào, anh ra tay cởi quân áo của cô ra.
Sau khi xối sạch hết toàn bộ mùi rượu trên người cô thì anh mới kéo cô dậy từ trong bồn tắm lớn, trực tiếp ném cô lên trên giường.
Trên người cũng bị dính một chút hơi rượu, thế nên anh xoay người xông vào nhà tắm.
Đợi tới khi anh tắm xong quay lại phòng ngủ thì phát hiện con nhóc kia đang cuộc.
tròn trong chăn, ôm chặt lấy đầu gối mà nằm ngủ trông rất đáng thương.
Đôi chân mảnh khảnh trảng như tuyết của cô lộ ra ngoài, bên trong là cảnh đẹp vô cùng vô tận.
Lệ Hữu Tuấn có hơi khó khăn mà dời tầm mắt đi hướng khác, anh đi thẳng tới bên cạnh cô rồi ngồi xuống: “Tỉnh táo lại chưa?”
Ánh mắt của Tô Kim Thư có chút trống rỗng mà nhìn chăm chăm vào một chỗ, cũng không đáp lại lời anh.
Lệ Hữu Tuấn giơ tay trực tiếp lôi cô từ trong chăn ra, làn da trên người cô cực kỳ mịn màng, khiến cho người ta yêu thích không rời tay.
Ngọn lửa đã đè nén suốt năm ngày qua nhanh chóng bị nhen nhóm lên ngay lập tức.
Thân thể cho anh phản ứng chân thật nhất, anh muốn cô.
Thấy Tô Kim Thư cũng không ý muốn kháng cự, Lệ Hữu Tuấn cúi đầu chuẩn bị hôn lên.
Nhưng vào đúng lúc này, đột nhiên ánh mắt của Tô Kim Thư sáng lên, trực tiếp vươn tay ra ôm chầm lấy anh: “Anh! Cuối cùng anh cũng về rồi!”
Lệ Hữu Tuấn bị một tiếng kêu anh này của cô mà khuôn mặt đẹp trai trở nên đen thui.
Anh khó chịu mà kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra, giữ lấy khuôn mặt của cô, bắt cô nhìn vào anh: “Nhìn cho rõ ràng, rốt cuộc tôi là ai2”
Anh cũng không muốn bản thân mình bị cô nhìn lầm thành Tô Duy Nam làm gì đó với cô, đến lúc đó chỉ sợ trong lòng con nhóc kia sẽ để lại bóng ma không thể xóa nhòa được mất.
Không biết có phải do tác dụng của cồn hay không, cho dù là đã ngủ cả một buổi tối rồi nhưng Tô Kim Thư vẫn cảm thấy đầu óc có hơi mơ màng.
Cô vô cùng dùng sức mà lắc lắc đầu, khuôn mặt người đàn ông trước mắt xuất hiện bóng chồng.
Cô nhíu mày, hồ nghỉ mà lên tiếng: “Anh à? Có phải là anh hay không?”
“Đáng giận!”
Lệ Hữu Tuấn hận không thể cứ như vậy mà tử hình cô ngay tại chỗ.
Nhưng mà nhìn thấy vẻ mặt mê mang trên khuôn mặt của cô, bộ dáng hai mắt trống rỗng, một lòng vốn cứng rắn lại không nhịn được mà trở nên mềm mại.
Lần trước ở ngôi nhà tình yêu, anh rơi vào trạng thái phòng ngự cao nhất, hung hăng ức hiếp cô cả một buổi tối, nên đã để lại bóng ma trong lòng cô rồi.
Nếu lần này mà muốn cô ở trong trạng thái mơ mơ màng màng, không biết ngày hôm sau con mèo hoang nhỏ này sẽ ồn ào ra chuyện động trời gì nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.