Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 710: Chương 641-2

Đang cập nhập

30/06/2021

Người giúp việc sắp xếp phòng khách phía nam cho Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn, hai đứa bé ở phòng sát bên cạnh, ở giữa còn có một cánh cửa nối liền.

Họ đứng trên ban công là có thể nhìn thấy được cảnh biển, từ lầu hai nhìn xuống là một hồ bơi trong veo.

Mỗi khi gió đêm thổi nhẹ qua, cảm giác mát mẻ hết sức hợp lòng người.

Bởi vì biết khẩu vị của Tô Kim Thư, cho nên Tô Duy Nam còn mời đầu bếp của Hoa Hạ đến làm thức ăn cho bọn họ, bữa cơm trưa này Tô Kim Thư ăn ngon miệng vô cùng.

“Anh ơi, Mộ Mẫn Loan bây giờ ra sao rồi Tô Kim Thư ăn gần no thì buông chén đũa xuống, đột nhiên cô mở lời hỏi dò.

Sắc mặt Tô Duy Nam khế thay đổi “Ăn cơm trước đã, chiều anh đưa em tới thăm cô ấy”

Sau khi bọn họ ăn cơm xong thì có xe tới đón bọn họ đi.

Mộ Mãn Loan không ở trong sơn trang của Tô Duy Nam mà đang ở trong sở nghiên cứu khoa học ở ngoại ô.

Lúc Tô Kim Thư đi vào phòng bệnh vô khuẩn, cách một lớp cửa kính cũng có thể thấy Mộ Mẫn Loan đang yên lặng nằm trên giường bệnh.

Trên mặt cô mang máy hô hấp, vẻ mặt hết sức yên bình.

Tô Kim Thư và Tô Duy Nam đổi hai bộ trang phục vô khuẩn tiêu độc rồi mới đi vào phòng Cô ngồi ở đầu giường nhìn Mộ Mẫn Loan, cô ấy vẫn dịu dàng như lần đầu gặp gỡ.

Từ sau khi thoát khỏi Tư Vũ Chiến, trên trán cô ấy không còn sự phòng bị và chống cự rõ ràng như trước nữa, thậm chí khóe miệng còn cong lên nhẹ nhàng.

Không biết tại sao nhìn thấy dáng vẻ này của cô ấy, chỉ trong chớp mắt, Tô Kim Thư lại thấy lòng chua xót.

Có lẽ cuộc đời Tô Mắn Loan đã rất khổ sở trôi qua.

Từ nhỏ cha mẹ đã xem cô ấy giống như cây rụng tiền, thậm chí còn trả giá để bồi dưỡng cô nhưng không phải vì thật lòng mà là muốn tốt cho đầu tư lâu dài. . Bạn đang đọc truyện tại || tr umtruyen.NE T ||

Trong mấy năm cô ấy biết Tô Duy Nam, có lẽ cũng là khoảng thời gian hạnh phúc nhất đời này của cô Cho nên cô ấy mới quý trọng như vậy, mới có thể xem Tô Duy Nam như vị thần trong lòng mình.

Thậm chí bởi vì không thế ở lại làm bạn bên cạnh anh, cô lựa chọn chặn giúp anh viên đạn đó.

Đột nhiên Tô Kim Thư cảm thấy viền mắt hơi cay, cô đưa tay nắm chặt tay Mộ Mẫn Loan: “Chị Mẫn Loan, chị có nghe thấy lời em nói không?”

Mộ Mãn Loan vẫn nắm trên giường như trước, giống hệt một người đẹp ngủ say, không phản ứng chút nào mà chỉ xem cô như một khoản đầu Chỉ trong chớp mắt, giọng nói của Tô Kim Thư trở nên nghẹn ngào.

“Em là Kim Thư, em tới thăm chị đây.”

Cô rất thương Mộ Mẫn Loan, nhưng lại càng đau lòng cho anh trai mình hơn.

€ô biết anh trai mình là người như thế nào, nếu có một người phụ nữ đi vào được lòng anh, vậy thì đời này, chỉ e anh ấy không thể tiếp nhận thêm một người nào khác.

“Anh à, chị Mẫn Loan vẫn luôn như vậy sao?”

Tô Duy Nam không hề nói gì, anh chỉ đưa tay vuốt lại mái tóc rối trước trán cho Mộ Mãn Loan Động tác của anh rất nhẹ nhàng, rất cẩn thận, mà hết đối dịu dàng.



Xưa nay, có lẽ chưa bao giờ Tô Kim Thư nhìn thấy Tô Duy Nam như thế, mặc dù lúc trước Mộ Mẫn Loan vẫn ở bên cạnh anh, nhưng anh ấy chưa từng bộc lộ ra rõ ràng như vậy.

“Sau ba cuộc giải phẫu, cơ thể đã khá ổn định rồi, nhưng có lẽ là không muốn tỉnh lại”

Lúc nói chuyện, giọng nói của Tô Duy Nam rất nhẹ nhàng, giống như chỉ lo đánh thức Mộ Mãn Loan vẫn còn ngủ say.

“Không muốn tỉnh lại nghĩa là sa?”

Tô Kim Thư nhíu mày nhìn Mộ Mẫn Loan, sao chị ấy lại không muốn tỉnh chứ?

Chẳng lẽ chỉ sợ mình không chấp nhận nổi việc Tô Duy Nam muốn kết hôn với một người phụ nữ khác hay sao?

Hay chị ấy sợ sau khi mình tỉnh lại, mình sẽ không thoát được tên khốn Tư Vũ Chiến kia nữa?

Hoặc có thể sợ mình lại phải khoác lên gông xiềng của tình thân cha mẹ, cho nên chị ấy mới tình nguyện ngủ say, hôn mê không chịu tỉnh?

Trong phòng nghiên cứu khoa học, có một chuyên gia não khoa gọi là Sam, lấy ảnh chụp CT não và toàn thân của Mộ Mẫn Loan cho mấy người Tô Kim Thư xem “Từ kết quả có thể thấy, mặc dù các vết thương trên người bệnh nhân đã khôi phục hoàn toàn, nhưng tổn thương mà viên đạn mang tới cho dây thần kinh cột sống của bệnh nhân thì khó mà đo lường được.”

“Tuy rằng chúng tôi đã cố hết sức chữa trị hệ thống thần kinh của cô ấy, nhưng có thể khôi phục như ban đầu hay không thì vẫn là ẩn số”

“Hôm nay tôi gọi mọi người tới là vì có hai phương án cho mọi người lựa chọn. Sau khi thảo luận, mọi người có thể quyết định để cô Mộ ở lại phòng nghiên cứu khoa học của chúng tôi, để chúng tôi sử dụng phương pháp thí nghiệm điện cực định kỳ với cô ấy, kiểm tra phản xạ thần kinh, xác định xem thử có thể khôi phục lại bình thường hay không.”

“Phương án thứ hai là đưa người về, chăm sóc làm bạn bên cạnh những người thân thiết nhất, nói không chừng có thể tạo nên kỳ tích, cô ấy có thể tỉnh lại”

“Bởi vì lần đầu tiên chúng tôi tiến hành thí nghiệm điện giật, rõ ràng phản xạ toàn bộ hệ thống thần kinh của cô ấy đã khôi phục, chỉ là tạm thời chúng tôi chưa tìm ra được nguyên nhân khiến bệnh nhân rơi vào trạng thái ngủ say”

“Hoặc phải nói là, vốn cô ấy không muốn tỉnh lại, trong tiềm thức của cô ấy chống lại chuyện tỉnh giấc”

“Sau khi nghe Sam nói xong, sắc mặt Tô Duy Nam nhất thời trầm hẳn”

“Chống lại tỉnh giấc?”

“Một người chịu sự tổn thương tinh thần nghiêm trọng, hoặc là vết thương trên cơ thể, tiềm thức và cơ thể người đó sẽ rơi vào trạng thái tự bảo vệ mình và quá trình tự chữa trị.

Người đó sẽ trốn tránh chuyện tỉnh lại, không muốn đổi mặt, đó là lý do khiến họ vẫn ở trong trạng thái ngủ say”

Tô Duy Nam buông thống hai tay bên người, đột nhiên anh lại siết thành nắm đấm.

Không phải anh không biết chuyện những năm qua Mộ Mẫn Loan đi theo bên Tư Vũ Chiến, nhưng rốt cuộc cô đã trải qua những năm tháng không thấy ánh mặt trời thế nào.

Anh không biết, Mộ Mãn Loan sẽ căm ghét đến mức độ này, khiến cô không muốn mình tỉnh lại.

Thậm chí ngay cả Tô Duy Nam cũng không có cách nào kéo cô ra khỏi bóng tối sợ hãi đó.

“Tôi không đồng ý để chị ấy ở đây”



Đúng lúc đó, giọng nói bình tĩnh và quả quyết của Tô Kim Thư vang lên.

Tô Duy Nam và Sam cùng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía cô.

Sam nhấn mạnh thêm lần nữa: “Cô Tô à, nếu cô Mộ tiếp tục ở lại đây thì sẽ được hỗ trợ bởi máy móc chữa bệnh hoàn thiện, nếu như đưa cô ấy về, tôi không dám chắc hiệu quả điều trị sau đó đâu”

Tô Kim Thư nói: “Giáo sư Sam, tôi cũng là bác sĩ, cho nên tôi biết thí nghiệm kích điện mà ông nói, thật ra là dùng điện để kiểm tra phản ứng thần kinh, chỉ là điện áp hơi thấp một chút mà thôi.”

“Ông nói có đúng không?”

Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Tô Duy Nam: “Anh à, anh để vậy được sao?”

Tô Duy Nam nhíu mày, anh biết rõ, sau khi Mộ Mẫn Loan đi theo anh, cái gì cô cũng không sợ mà sợ nhất là đau.

Chỉ mấy chữ đơn giản mà Tô Kim Thư nói lại khiến Tô Duy Nam dao động.

Nếu như Mộ Mãn Loan phải tỉnh lại trong đau đớn, sau đó lại rơi vào tuyệt vọng một lần nữa, chẳng bằng để cho cô được sống yên ổn trong thế giới của mình, ít nhất cô còn có thể cười được.

Sau một hồi trầm mặc, Tô Duy Nam mới nói: “Tôi muốn dẫn cô ấy đi”

Sam bất đắc dĩ nhún vai một cái.

“Được, nếu đây là quyết định của hai người thì chắc chăn tôi sẽ tôn trọng nó, chỉ là mong mọi người đừng hối hận.”

Sau khi nói xong lời này, Sam đi gọi y tá tới, đưa mấy người Tô Duy Nam ra chỗ lễ tân làm thủ tục xuất viện.

Từ đầu tới cuối, Tô Kim Thư đều đi theo bên cạnh Tô Duy Nam.

Lúc họ đang làm thủ tục, có một người đàn ông cao gầy, tóc vàng mắt xanh đeo khẩu trang đi vào.

Anh ta cũng đi tới chỗ y tá ở quầy tiếp đón, hỏi thủ tục để nhập viện, cũng chính vào lúc này, phía sau anh ta vang lên một đoạn đối thoại bãng tiếng trung.

Hơn nữa giọng người phụ nữ kia có phần quen thuộc, người đàn ông bất giác quay đầu nhìn sang Lúc anh ta bắt gặp Tô Kim Thư, đôi đồng tử như co rụt lại, đáy mắt lóe lên tia sáng lạnh: “Sao lại là cô ta?”

“Anh ơi”

Y tá gọi người đàn ông một tiếng, anh ta vội vàng quay đầu lại, kéo khẩu trang của mình lên một chút.

Dưới sự chỉ dẫn của y tá, người đàn ông ký tên mình vào vị trí bên dưới, Asius.

Lần này Asius tới đây là để làm thủ tục nhập viện cho bà Smith.

Chỉ là anh ta không ngờ rằng mình lại gặp Tô Kim Thư ở nơi này, đúng là oan gia ngõ hẹp.

Nếu Tô Kim Thư đã tới, có phải chứng tỏ Lệ Hữu Tuấn cũng đang ở đây không?

Trong đôi mắt của Asius lóe lên ánh lạnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook