Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 782
Đang cập nhập
16/07/2021
“Vậy ông Tư Đồ, ông là…
Ông Tư Đồ liếc Lệ Hữu Tuấn một cách sắc bén: “Tôi đã nói, tôi được người khác giao phó”
Nói xong, ông ta búng tay.
Ông Hồng đang đứng ở cửa, bước vào ngay sau khi nghe thấy động tĩnh này.
Ông ta cầm một tập tài liệu trên tay và đặt nó trên đầu giường của Tô Kim Thư.
Ông Tư Đồ nói nhẹ: “Sau khi cô ấy tỉnh dậy, hãy ký tên vào đây, cô ấy không cần tham gia bữa tiệc tối nay”
Sau khi nói những lời này, ông Tư Đồ quay lại và bỏ đi một cách dửng dưng.
Ông Hồng quay người đi theo, nhưng vì vai đau nên chậm chễ hơn một nhịp.
Sau khi họ đóng cửa lại, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày thật chặt, anh mở túi giấy trên đầu giường và từ từ lấy ra thông tin bên trong.
Nhưng sau khi lướt qua tất cả thông tin trong nháy mắt, sắc mặt của anh thay đổi đáng kể, và bàn tay đang nắm chặt tờ giấy của anh đột nhiên co lại, thậm chí các khớp của anh cũng tái đi vì dùng lực quá mạnh.
Tất cả những ánh mắt đó đều kinh ngạc, làm sao có thể?
Tô Kim Thư hóa ra là…
Vì ngày hôm qua sinh con mất rất nhiều sức lực, Tô Kim Thư hôn mê ngủ một giấc một ngày một đêm, cuối cùng ngày hôm sau sắc trời hơi tối, cô mới từ từ mở mắt ra.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị trăm người đánh, đến cả xương cũng đau, cô còn không có sức nhấc ngón tay lên.
Cô chỉ bàng hoàng nhìn lên trần nhà, mọi ký ức trong cô chợt ùa về.
Không đúng, lúc nấy hình như cô đã sinh con… Con cô đâu?
“Con yêu, con của mẹ!”
Tô Kim Thư giật mình, cô vội quay đầu lại.
Khi quay lại, cô nhận ra rằng có một mái đầu đen đang ở bên cạnh, khuôn mặt rất quen thuộc và đẹp trai đó không phải là Lệ Hữu Tuấn mà cô ấy đang nghĩ đến thì còn có thể là ai?
Tô Kim Thư còn tưởng rằng mình đang mơ một hồi, cô không tin đưa tay ra xoa nhẹ lên má Lệ Hữu Tuấn.
Khuôn mặt anh rất ấm áp, thậm chí còn có vài sợi râu trên căm. Đó là Lệ Hữu Tuấn, thực sự là Lệ Hữu Tuấn!
Đôi mắt Tô Kim Thư chua xót, và nước mắt sắp rơi Vì cái đụng chạm của cô cũng khiến Lệ Hữu Tuấn ngay lập tức thức dậy rất cảnh giác.
Lúc anh mở mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Tô Kim Thư, chúng lập tức trở nên vô cùng mềm mại.
Anh gần như ngồi dậy theo phản xạ, và ôm chặt Tô Kim Thư vào lòng.
Anh gắt gao ôm lấy cô, muốn ôm chặt cả người cô thành máu xương của mình, nhưng lại sợ cô vừa mới sinh ra quá yếu đuổi, nên anh chỉ dám nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cuối cùng sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, Lệ Hữu Tuấn mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đã gần một tháng, hai người từ khi ở bên nhau chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, hơn nữa còn là sự chia biệt thấu tâm can như thế này.
“Chồng, con của chúng ta đâu?”
Tô Kim Thư nén nhịn một lúc lâu, cuối cùng hỏi, bởi vì khi Lệ Hữu Tuấn ôm cô, cô cảm thấy rõ ràng bụng mình đã xẹp xuống.
Lệ Hữu Tuấn thả cô ra và cẩn thận đặt cô trở lại giường: “Con đang nằm trong lồng ấp bên cạnh.
Con không sao. Dù sinh non một tháng nhưng vẫn tương đối khỏe mạnh”
Lệ Hữu Tuấn biết rằng điều đầu tiên Tô Kim Thư làm khi thức dậy là nhìn thấy đứa trẻ, vì vậy anh chỉ đứng dậy và hôn lên trán cô: “Anh sẽ bế con đến cho em xem, nhé?”
Tô Kim Thư giật giật khóe miệng, nụ cười ngọt ngào khó cưỡng lại tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc này cô không thể tin vào mắt mình, cô vẫn đang ở trong mơ sao?
Đứa trẻ chào đời an toàn, và Lệ Hữu Tuấn vẫn nguyên vẹn đứng bên giường Trước khi sinh con, cô đã rất đau đớn, thậm chí nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ bị hủy hoại trong phòng sinh.
Lệ Hữu Tuấn bế đứa bé từ lồng ấp đi ra, động tác của anh mặc dù hơi cứng nhắc, nhưng vô cùng cẩn thận.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, liền nhìn thấy Tô Kim Thư đang cầm trên tay một xấp tài liệu, sắc mặt tái nhợt…
Khi Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi: “Cái đó…”
Trước khi anh nói xong, Tô Kim Thư quay đầu lại một cách cứng rắn: “Em không phải con gái của Tô Văn Tâm, phải không?”
Mặc dù từ trong lòng cô hận Tô Văn Tâm, ghét sự thiếu lương tâm của ông ta, ghét sự độc ác của ông ta, ghét sự vô cảm của ông ta…
Nhưng từ khi còn nhỏ, trong nhận thức của cô, dù người đàn ông đó có tồi tệ đến đâu, thì việc ông ta là cha ruột của mình cũng không thể thay đổi được.
Hai người vốn có tình cảm máu mủ ruột thịt, vậy mà giờ phút này đột nhiên có một người không biết từ đâu đến chạy ra nói với cô rằng niềm tin và nhận thức hơn 20 năm của cô là sai lầm! Tất cả chỉ là một trò đùa! Làm sao cô ấy có thể chấp nhận được tất cả cùng một lúc?
Ông Tư Đồ liếc Lệ Hữu Tuấn một cách sắc bén: “Tôi đã nói, tôi được người khác giao phó”
Nói xong, ông ta búng tay.
Ông Hồng đang đứng ở cửa, bước vào ngay sau khi nghe thấy động tĩnh này.
Ông ta cầm một tập tài liệu trên tay và đặt nó trên đầu giường của Tô Kim Thư.
Ông Tư Đồ nói nhẹ: “Sau khi cô ấy tỉnh dậy, hãy ký tên vào đây, cô ấy không cần tham gia bữa tiệc tối nay”
Sau khi nói những lời này, ông Tư Đồ quay lại và bỏ đi một cách dửng dưng.
Ông Hồng quay người đi theo, nhưng vì vai đau nên chậm chễ hơn một nhịp.
Sau khi họ đóng cửa lại, Lệ Hữu Tuấn nhíu mày thật chặt, anh mở túi giấy trên đầu giường và từ từ lấy ra thông tin bên trong.
Nhưng sau khi lướt qua tất cả thông tin trong nháy mắt, sắc mặt của anh thay đổi đáng kể, và bàn tay đang nắm chặt tờ giấy của anh đột nhiên co lại, thậm chí các khớp của anh cũng tái đi vì dùng lực quá mạnh.
Tất cả những ánh mắt đó đều kinh ngạc, làm sao có thể?
Tô Kim Thư hóa ra là…
Vì ngày hôm qua sinh con mất rất nhiều sức lực, Tô Kim Thư hôn mê ngủ một giấc một ngày một đêm, cuối cùng ngày hôm sau sắc trời hơi tối, cô mới từ từ mở mắt ra.
Giờ phút này, cô chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn, giống như bị trăm người đánh, đến cả xương cũng đau, cô còn không có sức nhấc ngón tay lên.
Cô chỉ bàng hoàng nhìn lên trần nhà, mọi ký ức trong cô chợt ùa về.
Không đúng, lúc nấy hình như cô đã sinh con… Con cô đâu?
“Con yêu, con của mẹ!”
Tô Kim Thư giật mình, cô vội quay đầu lại.
Khi quay lại, cô nhận ra rằng có một mái đầu đen đang ở bên cạnh, khuôn mặt rất quen thuộc và đẹp trai đó không phải là Lệ Hữu Tuấn mà cô ấy đang nghĩ đến thì còn có thể là ai?
Tô Kim Thư còn tưởng rằng mình đang mơ một hồi, cô không tin đưa tay ra xoa nhẹ lên má Lệ Hữu Tuấn.
Khuôn mặt anh rất ấm áp, thậm chí còn có vài sợi râu trên căm. Đó là Lệ Hữu Tuấn, thực sự là Lệ Hữu Tuấn!
Đôi mắt Tô Kim Thư chua xót, và nước mắt sắp rơi Vì cái đụng chạm của cô cũng khiến Lệ Hữu Tuấn ngay lập tức thức dậy rất cảnh giác.
Lúc anh mở mắt, trong mắt hiện lên một tia lạnh lẽo, nhưng khi ánh mắt anh chạm vào Tô Kim Thư, chúng lập tức trở nên vô cùng mềm mại.
Anh gần như ngồi dậy theo phản xạ, và ôm chặt Tô Kim Thư vào lòng.
Anh gắt gao ôm lấy cô, muốn ôm chặt cả người cô thành máu xương của mình, nhưng lại sợ cô vừa mới sinh ra quá yếu đuổi, nên anh chỉ dám nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Cuối cùng sau khi cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của cô, Lệ Hữu Tuấn mới thực sự cảm nhận được sự tồn tại của cô.
Đã gần một tháng, hai người từ khi ở bên nhau chưa bao giờ xa nhau lâu như vậy, hơn nữa còn là sự chia biệt thấu tâm can như thế này.
“Chồng, con của chúng ta đâu?”
Tô Kim Thư nén nhịn một lúc lâu, cuối cùng hỏi, bởi vì khi Lệ Hữu Tuấn ôm cô, cô cảm thấy rõ ràng bụng mình đã xẹp xuống.
Lệ Hữu Tuấn thả cô ra và cẩn thận đặt cô trở lại giường: “Con đang nằm trong lồng ấp bên cạnh.
Con không sao. Dù sinh non một tháng nhưng vẫn tương đối khỏe mạnh”
Lệ Hữu Tuấn biết rằng điều đầu tiên Tô Kim Thư làm khi thức dậy là nhìn thấy đứa trẻ, vì vậy anh chỉ đứng dậy và hôn lên trán cô: “Anh sẽ bế con đến cho em xem, nhé?”
Tô Kim Thư giật giật khóe miệng, nụ cười ngọt ngào khó cưỡng lại tràn ngập trên khuôn mặt xinh đẹp.
Lúc này cô không thể tin vào mắt mình, cô vẫn đang ở trong mơ sao?
Đứa trẻ chào đời an toàn, và Lệ Hữu Tuấn vẫn nguyên vẹn đứng bên giường Trước khi sinh con, cô đã rất đau đớn, thậm chí nghĩ rằng cuộc sống của mình sẽ bị hủy hoại trong phòng sinh.
Lệ Hữu Tuấn bế đứa bé từ lồng ấp đi ra, động tác của anh mặc dù hơi cứng nhắc, nhưng vô cùng cẩn thận.
Anh nhẹ nhàng mở cửa, liền nhìn thấy Tô Kim Thư đang cầm trên tay một xấp tài liệu, sắc mặt tái nhợt…
Khi Lệ Hữu Tuấn nhìn thấy cảnh này, sắc mặt anh đột nhiên thay đổi: “Cái đó…”
Trước khi anh nói xong, Tô Kim Thư quay đầu lại một cách cứng rắn: “Em không phải con gái của Tô Văn Tâm, phải không?”
Mặc dù từ trong lòng cô hận Tô Văn Tâm, ghét sự thiếu lương tâm của ông ta, ghét sự độc ác của ông ta, ghét sự vô cảm của ông ta…
Nhưng từ khi còn nhỏ, trong nhận thức của cô, dù người đàn ông đó có tồi tệ đến đâu, thì việc ông ta là cha ruột của mình cũng không thể thay đổi được.
Hai người vốn có tình cảm máu mủ ruột thịt, vậy mà giờ phút này đột nhiên có một người không biết từ đâu đến chạy ra nói với cô rằng niềm tin và nhận thức hơn 20 năm của cô là sai lầm! Tất cả chỉ là một trò đùa! Làm sao cô ấy có thể chấp nhận được tất cả cùng một lúc?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.