Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 597: Hai người có thể quay về bên nhau sao
Đang cập nhập
16/06/2021
Lệ Hữu Tuấn liếc nhìn cô: “Một giây trước còn sinh khí dồi dào, một giây sau đã ủ rũ uể oải rồi. Trên đời này ngoài ảnh đế của chúng ta có sức ảnh hưởng lớn đến vậy, tôi thật sự không nghĩ ra còn có ai nữa”
” Khúc ảnh đế?”
Tô Kim Thư sững người trong giây lát.
Nhưng Tống Chỉ Manh thở dài: “Nhưng tôi không nói chuyện với anh ấy. Tôi chỉ thấy con trai anh ấy bị bắt nạt, vì vậy tôi đã đến giúp một chút.”
Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh chế nhạo: “Vậy rõ ràng là ra tay làm việc nghĩa mà. Chị làm việc thiện sao lại vẫn uể oải như vậy?”
Tống Chỉ Manh tức giận mà lườm anh một cái: “Nghe xem chú nói gì kia, đúng là ăn no không biết cảm giác của người đói! Gia đình chú hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên không nổi sự đau khổ của những người cô đơn như: tôi Mỗi khi nghĩ đến sự thờ ơ và thái độ thù địch của Khúc Thương Ly đối với mình, cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Dù mối quan hệ này đã qua lâu như vậy nhưng Tống Chỉ Manh vẫn không thể buông bỏ nó.
Đã sáu năm trôi qua, nhưng nếu cô không thể để nó trôi qua thì sao?
Khúc Thương Ly bây giờ đã có một đứa con trai, hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa, đã đến lúc phải buông bỏ một số chuyện.
Nhìn thấy Tống Chỉ Manh một mình ngây ngốc, Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn vô thức liếc nhìn nhau một cái.
Cô nhẹ nhàng hắng giọng, dường như đang cố gảng tìm từ ngữ cho thích hợp: “Ừm -. Chị Chỉ Manh, chị cho rằng chị và anh Khúc còn cơ hội quay lại không?”
Tống Chỉ Manh bị những lời nói của cô chọc cười: “Chị và anh ấy, cả đời này …. có lẽ là vô duyên rồi, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng đã có gia đình và con cái. Như em biết đấy, chị là một người kiêu ngạo, chị nhất định sẽ không làm mẹ kế cho người khác.”
Khi Tống Chỉ Manh nói những lời này, cô vẫn mang một giọng điệu có phần giễu cợt.
Tô Kim Thư do dự một lúc rồi ngập ngừng nói: “Chị Chỉ Manh, lẽ nào việc năm đó chị lại chia tay với anh Khúc, chị không nhớ được một chút nào hay sao?”
Tống Chỉ Manh lấy hai tay đỡ má, vẻ mặt đờ đẫn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ: “Nếu chị thật sự biết, có lẽ nút thắt này đã được giải št rồi, cũng không cần kéo dài lâu như vậy”
Cô không muốn đến gặp Khúc Thương Ly để hỏi rõ ràng toàn bộ sự việc.
Không biết tại sao, mỗi lân Khúc Thương Ly nghe được câu hỏi này đều nổi giận đùng đùng.
Không có cách nào để hai người tiếp tục nói chuyện nữa.
Thật ra Tống Chỉ Manh cũng cảm thấy uất ức, cô thực sự không giả vờ là mình không nhớ, mà là thật sự không nhớ.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt cô dường như đang hỏi anh.
Lệ Hữu Tuấn đương nhiên biết ý của Tô Kim Thư, anh nhẹ nhàng gật đầu như một lời động viên cô.
Vì vậy, Tô Kim Thư mỉm cười và năm tay Tống Chỉ Manh: “Chị Chỉ Manh, nếu không, đêm nay chị đừng ở khách sạn, cứ ở nhà em đi”
Tống Chỉ Manh đã châm chọc Tô Kim Thư: “Có phải là ngày ngày ở cùng với tên vô vị Hữu Tuấn này, nên em cảm thấy vô vị rồi đúng không?”
Tô Kim Thư giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Đó là lý do tại sao em phải mời chị Chỉ Manh, hạt dẻ cười này đến nhà để giúp em điều chỉnh không khí trong nhà một chút! Không biết chị Chỉ Manh có hứng thú với chuyện này hay không?”
Tống Chỉ Manh đưa tay ôm trước ngực, cố ý làm ra vẻ vẫn cần phải cân nhắc: “Ồ, vì em đã mời chị rất chân thành, vậy thì chị sẽ miễn cưỡng đồng ý!”
“Cảm ơn chị yêu!”
Sau bữa trưa, Tống Chỉ Manh và Tô Kim Thư theo Lệ Hữu Tuấn đến văn phòng làm việc của anh.
Trong khoảng thời gian này, Tống Chỉ Manh còn đứa Tô Kim Thư đi dạo quanh tòa nhà bên cạnh, chọn một vài bộ quần áo bà bầu.
Tô Kim Thư không thể đi bộ quá lâu, sau khi đi dạo một chút, hai người chọn một quán cà phê yên tĩnh và sang trọng để ngồi nghỉ ngơi.
Tô Kim Thư nhìn Tống Chỉ Manh ngồi đối diện với mình, bộ dạng do dự không biết có nên nói hay không.
“Chị Chỉ Manh, chị gọi em đi mua sắm.
Chắc không phải đơn giản chỉ là mua vài bộ váy bầu thôi đúng không? Có chuyện gì muốn nói với em mà chị không thể nói trước mặt Hữu Tuấn vậy?”
“Kim Thư, em thật sự rất thông minh! Lần này chị đến thành phố Ninh Lâm, ngoài vì buổi biểu diễn đó, chị còn có một trách nhiệm nặng nề!
Nhìn biểu hiện của cô, Tô Kim Thư có thể mơ hồ đoán được điều gì đó: “Có phải dì bảo chị qua đây?”
Người cô mà Tô Kim Thư nói đến là Bạch Ninh Hương.
Ngày hôm đó ở bên ngoài bệnh viện trung ương, bà ta đến gặp cô, nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, theo logic mà nói, bà ta sẽ không từ bỏ.
Nhưng ai biết rằng sau khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này, đầu cô ta lập tức bị chấn đống mạnh “Không, không phải, em đừng đổ oan cho chị, chị không phải là do mẹ phái qua đây!”
Tống Chỉ Manh nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt rực lửa: “Kim Thư, em có biết không? Tất cả quà trên xe mà chị mang đến đây, có một nửa là do chị mua, nửa còn lại là do ông cụ tặng cho em.”
Một tia ấm áp trào dâng trong lòng Tô Kim Thư: “Sức khỏe của ông dạo này thế nào ạ?”
Biểu cảm của Tống Chỉ Manh rất ngạc nhiên: “Không phải chứ! Kim Thư, không phải đến chuyện này em cũng không biết chứ?”
“Sao vậy? Có phải là ông không khỏe không?”
“Đợt trước, ông vì chuyện của Hữu Tuấn mà tức giận đến mức dẫn đến đau tim, phải nhập viện chữa trị, nhưng lại cứng đầu không muốn phẫu thuật. Nhất định phải chờ Hữu Tuấn đến bệnh viện ông mới chịu chấp nhận.”
Khi Tống Chỉ Manh nói điều này, cô đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Kim Thư và thấy rằng khuôn mặt của cô rất bối rối.
Có vẻ như Lệ Hữu Tuấn thực sự đã giữ kín vấn đề này: “Sau đó Hữu Tuấn quay lại thủ đô một lần. ông rất vui khi biết tin em có thai, sức khỏe của ông cũng đã tốt lên rất nhiều. Vốn đã thỏa thuận với bác sĩ xong rồi. Ngày hôm sau là có thể tiến hành phẫu thuật ghép tim, nhưng ai biết đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ lúc đớ? Dì chạy đến thành phố Ninh Lâm và gây ra rất nhiều rắc rối ở đó. Sau khi biết điều này, ông lão trở nên vô cùng tức giận, bệnh tim lại tái phát. Đêm hôm đó liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật. “
Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy điều này, cô đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
“Làm sao có thể? Ông bây giờ thế nào rồi ạ?”
Tống Chỉ Manh nhìn thấy thấy sắc mặt cô thay đổi, liền nhanh chóng an ủi cô: “Đừng quá lo lãng. Ca mổ diễn ra suôn sẻ. Chỉ là nút thắt này của ông chưa được gỡ bỏ, cho nên khôi phục rất chậm”
Sau khi nghe những lời này, Tô Kim Thư trong lòng cũng đã hiểu phần nào.
Khi Lệ Hữu Tuấn đến thăm ông ở thủ đô, cô không đi theo anh để tránh bị nghi ngờ.
Nhưng sau đó, lợi dụng khoảng trống khi Lệ Hữu Tuấn rời đi, Bạch Ninh Hương đã trực tiếp đến ngôi biệt thự ở núi Ngự Cảnh Thậm chí còn lừa cô đến nơi hoang dã đó để chuẩn bị cho việc ám sát.
Rất có thế ông đã vì biết được chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, dẫn đến việc lên cơn đau tim.
” Khúc ảnh đế?”
Tô Kim Thư sững người trong giây lát.
Nhưng Tống Chỉ Manh thở dài: “Nhưng tôi không nói chuyện với anh ấy. Tôi chỉ thấy con trai anh ấy bị bắt nạt, vì vậy tôi đã đến giúp một chút.”
Lệ Hữu Tuấn ở bên cạnh chế nhạo: “Vậy rõ ràng là ra tay làm việc nghĩa mà. Chị làm việc thiện sao lại vẫn uể oải như vậy?”
Tống Chỉ Manh tức giận mà lườm anh một cái: “Nghe xem chú nói gì kia, đúng là ăn no không biết cảm giác của người đói! Gia đình chú hạnh phúc mỹ mãn, đương nhiên không nổi sự đau khổ của những người cô đơn như: tôi Mỗi khi nghĩ đến sự thờ ơ và thái độ thù địch của Khúc Thương Ly đối với mình, cô lại cảm thấy đặc biệt khó chịu.
Dù mối quan hệ này đã qua lâu như vậy nhưng Tống Chỉ Manh vẫn không thể buông bỏ nó.
Đã sáu năm trôi qua, nhưng nếu cô không thể để nó trôi qua thì sao?
Khúc Thương Ly bây giờ đã có một đứa con trai, hai người sẽ không bao giờ có thể trở lại như xưa, đã đến lúc phải buông bỏ một số chuyện.
Nhìn thấy Tống Chỉ Manh một mình ngây ngốc, Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn vô thức liếc nhìn nhau một cái.
Cô nhẹ nhàng hắng giọng, dường như đang cố gảng tìm từ ngữ cho thích hợp: “Ừm -. Chị Chỉ Manh, chị cho rằng chị và anh Khúc còn cơ hội quay lại không?”
Tống Chỉ Manh bị những lời nói của cô chọc cười: “Chị và anh ấy, cả đời này …. có lẽ là vô duyên rồi, dù sao thì bây giờ anh ấy cũng đã có gia đình và con cái. Như em biết đấy, chị là một người kiêu ngạo, chị nhất định sẽ không làm mẹ kế cho người khác.”
Khi Tống Chỉ Manh nói những lời này, cô vẫn mang một giọng điệu có phần giễu cợt.
Tô Kim Thư do dự một lúc rồi ngập ngừng nói: “Chị Chỉ Manh, lẽ nào việc năm đó chị lại chia tay với anh Khúc, chị không nhớ được một chút nào hay sao?”
Tống Chỉ Manh lấy hai tay đỡ má, vẻ mặt đờ đẫn, cả khuôn mặt hiện lên vẻ mơ hồ: “Nếu chị thật sự biết, có lẽ nút thắt này đã được giải št rồi, cũng không cần kéo dài lâu như vậy”
Cô không muốn đến gặp Khúc Thương Ly để hỏi rõ ràng toàn bộ sự việc.
Không biết tại sao, mỗi lân Khúc Thương Ly nghe được câu hỏi này đều nổi giận đùng đùng.
Không có cách nào để hai người tiếp tục nói chuyện nữa.
Thật ra Tống Chỉ Manh cũng cảm thấy uất ức, cô thực sự không giả vờ là mình không nhớ, mà là thật sự không nhớ.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn, ánh mắt cô dường như đang hỏi anh.
Lệ Hữu Tuấn đương nhiên biết ý của Tô Kim Thư, anh nhẹ nhàng gật đầu như một lời động viên cô.
Vì vậy, Tô Kim Thư mỉm cười và năm tay Tống Chỉ Manh: “Chị Chỉ Manh, nếu không, đêm nay chị đừng ở khách sạn, cứ ở nhà em đi”
Tống Chỉ Manh đã châm chọc Tô Kim Thư: “Có phải là ngày ngày ở cùng với tên vô vị Hữu Tuấn này, nên em cảm thấy vô vị rồi đúng không?”
Tô Kim Thư giả vờ nghiêm túc gật đầu: “Đó là lý do tại sao em phải mời chị Chỉ Manh, hạt dẻ cười này đến nhà để giúp em điều chỉnh không khí trong nhà một chút! Không biết chị Chỉ Manh có hứng thú với chuyện này hay không?”
Tống Chỉ Manh đưa tay ôm trước ngực, cố ý làm ra vẻ vẫn cần phải cân nhắc: “Ồ, vì em đã mời chị rất chân thành, vậy thì chị sẽ miễn cưỡng đồng ý!”
“Cảm ơn chị yêu!”
Sau bữa trưa, Tống Chỉ Manh và Tô Kim Thư theo Lệ Hữu Tuấn đến văn phòng làm việc của anh.
Trong khoảng thời gian này, Tống Chỉ Manh còn đứa Tô Kim Thư đi dạo quanh tòa nhà bên cạnh, chọn một vài bộ quần áo bà bầu.
Tô Kim Thư không thể đi bộ quá lâu, sau khi đi dạo một chút, hai người chọn một quán cà phê yên tĩnh và sang trọng để ngồi nghỉ ngơi.
Tô Kim Thư nhìn Tống Chỉ Manh ngồi đối diện với mình, bộ dạng do dự không biết có nên nói hay không.
“Chị Chỉ Manh, chị gọi em đi mua sắm.
Chắc không phải đơn giản chỉ là mua vài bộ váy bầu thôi đúng không? Có chuyện gì muốn nói với em mà chị không thể nói trước mặt Hữu Tuấn vậy?”
“Kim Thư, em thật sự rất thông minh! Lần này chị đến thành phố Ninh Lâm, ngoài vì buổi biểu diễn đó, chị còn có một trách nhiệm nặng nề!
Nhìn biểu hiện của cô, Tô Kim Thư có thể mơ hồ đoán được điều gì đó: “Có phải dì bảo chị qua đây?”
Người cô mà Tô Kim Thư nói đến là Bạch Ninh Hương.
Ngày hôm đó ở bên ngoài bệnh viện trung ương, bà ta đến gặp cô, nhưng không đạt được kết quả như mong muốn, theo logic mà nói, bà ta sẽ không từ bỏ.
Nhưng ai biết rằng sau khi Tống Chỉ Manh nghe thấy điều này, đầu cô ta lập tức bị chấn đống mạnh “Không, không phải, em đừng đổ oan cho chị, chị không phải là do mẹ phái qua đây!”
Tống Chỉ Manh nhìn Tô Kim Thư với ánh mắt rực lửa: “Kim Thư, em có biết không? Tất cả quà trên xe mà chị mang đến đây, có một nửa là do chị mua, nửa còn lại là do ông cụ tặng cho em.”
Một tia ấm áp trào dâng trong lòng Tô Kim Thư: “Sức khỏe của ông dạo này thế nào ạ?”
Biểu cảm của Tống Chỉ Manh rất ngạc nhiên: “Không phải chứ! Kim Thư, không phải đến chuyện này em cũng không biết chứ?”
“Sao vậy? Có phải là ông không khỏe không?”
“Đợt trước, ông vì chuyện của Hữu Tuấn mà tức giận đến mức dẫn đến đau tim, phải nhập viện chữa trị, nhưng lại cứng đầu không muốn phẫu thuật. Nhất định phải chờ Hữu Tuấn đến bệnh viện ông mới chịu chấp nhận.”
Khi Tống Chỉ Manh nói điều này, cô đã cẩn thận quan sát biểu cảm của Tô Kim Thư và thấy rằng khuôn mặt của cô rất bối rối.
Có vẻ như Lệ Hữu Tuấn thực sự đã giữ kín vấn đề này: “Sau đó Hữu Tuấn quay lại thủ đô một lần. ông rất vui khi biết tin em có thai, sức khỏe của ông cũng đã tốt lên rất nhiều. Vốn đã thỏa thuận với bác sĩ xong rồi. Ngày hôm sau là có thể tiến hành phẫu thuật ghép tim, nhưng ai biết đột nhiên lại xảy ra chuyện bất ngờ lúc đớ? Dì chạy đến thành phố Ninh Lâm và gây ra rất nhiều rắc rối ở đó. Sau khi biết điều này, ông lão trở nên vô cùng tức giận, bệnh tim lại tái phát. Đêm hôm đó liền bị đẩy vào phòng phẫu thuật. “
Sau khi Tô Kim Thư nghe thấy điều này, cô đột nhiên trở nên vô cùng căng thẳng.
“Làm sao có thể? Ông bây giờ thế nào rồi ạ?”
Tống Chỉ Manh nhìn thấy thấy sắc mặt cô thay đổi, liền nhanh chóng an ủi cô: “Đừng quá lo lãng. Ca mổ diễn ra suôn sẻ. Chỉ là nút thắt này của ông chưa được gỡ bỏ, cho nên khôi phục rất chậm”
Sau khi nghe những lời này, Tô Kim Thư trong lòng cũng đã hiểu phần nào.
Khi Lệ Hữu Tuấn đến thăm ông ở thủ đô, cô không đi theo anh để tránh bị nghi ngờ.
Nhưng sau đó, lợi dụng khoảng trống khi Lệ Hữu Tuấn rời đi, Bạch Ninh Hương đã trực tiếp đến ngôi biệt thự ở núi Ngự Cảnh Thậm chí còn lừa cô đến nơi hoang dã đó để chuẩn bị cho việc ám sát.
Rất có thế ông đã vì biết được chuyện này mà nổi cơn thịnh nộ, dẫn đến việc lên cơn đau tim.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.