Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 698: Hai người đàn ông ngủ chung, tuyệt đối không có khả năng 4
Đang cập nhập
28/06/2021
Nhìn thấy Tô Kim Thư vác bụng bầu chạy về phía mình, anh ấy liền nhíu mày, có chút không vui. Anh ấy đi mấy bước tới: “Em cũng đã làm mẹ rồi, sao lại nôn nóng, hấp tấp như vậy chứ?”
Trong lời nói của Tô Duy Nam có mang theo cả sự cưng chiều, kể từ khi hai người gặp nhau, Tô Duy Nam vẫn luôn nhìn Tô Kim Thư bằng ánh mắt dịu dàng, ôn nhu Mỗi một lần Tô Duy Nam nhìn Tô Kim Thư với vẻ mặt như vậy, Lệ Hữu Tuấn đều có cảm giác như mình nuốt phải một con ruồi, vô cùng buồn nôn.
Anh cảm thấy rất khó chịu, cả người không có chỗ nào là thoải mái cả.
Lệ Hữu Tuấn sải chân bước lên, lặng yên không một tiếng động kéo Tô Kim Thư ra khỏi ngực của Tô Duy Nam, giọng điệu trần đầy sự ghét bỏ: “Tại sao anh lại trở về?”
Tô Duy Nam nhìn lướt qua Lệ Hữu Tuấn đang ôm Tô Kim Thư ở sau lưng, miệng của anh khẽ cong lên. Anh cố tình khiêu khích Lệ Hữu Tuấn: “Tôi trở về còn phải báo cáo với anh hay sao?”
Tô Kim Thư vội vàng quay đầu lại, trừng mắt với Lệ Hữu Tuấn.
Ý của cô đại khái chính là, em không cho phép anh nói chuyện với anh trai của em như: vậy.
Bây giờ cô đã lên tiếng như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.
“Vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nên anh đã gấp rút sắp xếp công việc để trở về”
Tô Duy Nam xoay người, đi về phía bia mộ.
Trước khi anh ấy tới, cỏ dại ở bên trong đã được Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư dọn dẹp sạch sẽ.
Anh quỳ ở trước bia mộ, đem bó hoa bách hợp đặt ở phía trước, rồi lấy tay lau sạch tấm bia cùng khuôn mặt tươi cười quen thuộc “Mẹt Con xin lỗi! Con đến muộn rồi!”
Tô Kim Thư đương nhiên biết ý nghĩa của câu nói này.
Anh ấy vì ấp ủ ý nghĩ trả thù, mà đã nỗ lực bồi dưỡng tài năng, phát triển sự nghiệp ở nước ngoài ròng rõ năm năm. Chẳng có ai có thể biết được, anh đã phải vất vả như thế nào để trải qua năm năm đó! Từ một người sắp chết sống lại, sau lại bị bệnh viện chẩn đoán là anh chỉ có thể sống thực vật, anh đã nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ để có thể mở mắt trở lại, bắt đầu tập ngồi, tập đi…
Mỗi ngày, anh tập bài tập trị liệu suốt mười hai giờ đồng hồ, đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân đau đớn đến muốn chết đi. Anh đã kiên trì ròng rã một năm trời như vậy mới có thể khiến cho cơ thể hồi phục lại một phần.
Ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một kỳ tích không thể xảy ra, vậy mà anh lại có thể khiến cho nó trở thành hiện thực.
Anh cố găng như vậy chính là để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, cùng với mẹ và em gái của mình nói một câu: thật xin lỗi, là anh đã tới muộn rồi.
“Anh! Lần này, anh định ở lại trong bao lâu?”
Sau khi do dự một lúc, Tô Kim Thư quyết định vẫn không hỏi đến chuyện của Mộ Mẫn Loan. Cô định chờ sau này rồi hỏi, tránh cho vừa gặp mặt, đã lấy trái tim của anh trai ra trêu chọc.
Tô Duy Nam đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc của cô: “Đại khái khoảng một tuần sau anh sẽ trở về bên kia.”
“Anh đi nhanh như vậy sao?”
Vừa nói xong, Tô Kim Thư ngay lập tức cảm thấy hối hận. Hiện tại, Mộ Mẫn Loan vẫn còn đang ở nước ngoài, sống chết chưa rõ, anh trai của cô chắc chắn sẽ không thể ở lại đây trong khoảng thời gian dài được.
“Ừm”
Tô Duy Nam nhẹ gật đầu.
Ngay lúc này, một nhân viên trông coi mộ đi về phía của bọn họ.
“Xin hỏi một chút, mọi người là người của nhà họ Tô sao?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Đúng vậy! Chính là bọn tôi”
“Chuyện là thế này, nghĩa trang của chúng tôi chuẩn bị tu sửa con đường này, đồng thời trong quá trình tu sửa đó, nếu chúng tôi phát hiện thấy có ngôi mộ nào bị tổn hại, chúng tôi cũng sẽ lập tức tiến hành sửa chữa luôn. Cô có thể ký tên cho tôi được không?”
Bởi vì tang lễ trước đó là do một tay Tô Kim Thư tổ chức, nên chữ ký này cũng phải do chính cô ký tên.
Tô Kim Thư quay người nói với Tô Duy.
Nam và Lệ Hữu Tuấn: “Em đi ký tên rồi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được.”
Hai người đàn ông vô cùng ăn ý với nhau gật đầu. Nhưng Tô Kim Thư vừa quay đầu đi, Lệ Hữu Tuấn đã ngay lập tức nhíu mày: “Lần này anh trở về, chắc chắn không phải chỉ vì ngày giỗ thôi đúng không?”
Đôi mắt của Tô Duy Nam ánh lên tia tối âm trầm, chỉ là rất nhanh sau đó, khóe miệng của anh ấy lại cong lên, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: “Không phải! Lệ Hữu Tuấn! Anh cho rằng tôi về là vì cái gì?”
“Theo tôi được biết thì bản án nhà họ Tư: sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lý vào ngày mai, không phải anh là quan tâm đến chuyện này sao?”
Lệ Hữu Tuấn nói thẳng ra, khiến cho ánh mắt của Tô Duy Nam trở nên lạnh lẽo, anh lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Cũng may anh không phải là kẻ thù của tôi, nếu không, tôi cam đoan rằng, việc đầu tiên mà tôi làm chính là giết chết anh”
Nếu như người khác nghe được lời này của Tô Duy Nam, e rằng anh ta đã bị dọa đến sợ không còn một giọt máu nào cả. Chỉ là người đàn ông này là Lệ Hữu Tuấn, là người mà dù núi có sập ở trước mặt, anh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
“Anh cũng nên cảm thấy mình rất may mắn khi là anh trai của Kim đi! Nếu không, người đầu tiên mà tôi giết chết chính là anh đó!”
Trong mắt Lệ Hữu Tuấn, người mà có thể trở thành đối thủ của anh, ngoại trừ Lục Mặc Thâm và Hỗn Thế Ma Vương bên ngoài nhà họ Lệ, chắc cũng chỉ còn có Tô Duy Nam.
“Thế nào? Mới ở Ninh Lâm có một ngày, mà anh đã chuẩn bị đầy đủ hế sao?”
Tô Duy Nam híp đôi mắt lại, đáy mắt chợt lóe lên tia tàn ác: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì! Chuyện này không liên quan đến anh! Việc bây anh cậu cần làm chính là chăm sóc cho người có thai, còn những chuyện khác, anh không cần phải quan tâm đến”
Lệ Hữu Tuấn không vui thu lại ánh mắt: “Nếu như anh không phải là anh trai của cô ấy, anh cảm thấy tôi sẽ nhàn hạ mà chạy đi quan tâm đến chuyện này sao? Chỉ là tôi sợ anh vô dụng quá thôi! Không hiểu sao anh lại có thể đòi chăm sóc cho con gái nhà người tai”
Tô Duy Nam nhếch miệng lên mỉa mai: “Đừng tưởng rằng em ấy sẽ luôn tin tưởng anh, tôi có thể nói ra những chuyện mà anh đã làm trước kia! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám để cho con bé phải chịu một chút ủy khuất nào, tôi lập tức sẽ khiến cho con bé không còn ở bên cạnh anh nữa! Tôi cam đoan, dù anh có lật tung khắp cái địa cầu này, anh cũng không thể tìm thấy con bé, anh có tin không?”
Tô Duy Nam vừa nói xong, khí áp xung quanh Lệ Hữu Tuấn đã hạ xuống còn không độ.
Anh híp đôi mắt lại, toàn thân đều là sự nguy hiểm: “Anh có thể nhìn trước một chút, nhìn xem lúc đó, anh có thể an toàn mà rời khỏi đây không?”
Tô Duy Nam không chút khách khí quay người đi: “Vậy anh cứ ở đó rửa mắt mà đợi đi”
“Hai người rửa mặt đợi cái gì vậy?”
Cách đó không xa, giọng nói thanh thúy của Tô Kim Thư truyền tới Lệ Hữu Tuấn cùng với Tô Duy Nam lại kết hợp ăn ý với nhau, đè ép sự tức giận xuống cực điểm.
Không khí vừa nấy vẫn còn rất lạnh lẽo, vậy mà bây giờ, trong nháy mắt, hai người đã nở ra một nụ cười Nhìn thấy Tô Kim Thư đi tới, Lệ Hữu Tuấn liền đưa tay lên xoay đầu cô: “Không có gì, chỉ là bọn anh nói chuyện phiếm một chút thôi.
Anh ấy nói trong bụng của em là em gái, anh nói đó là em trai, cho nên bọn anh mới bảo với nhau là hãy rửa mặt mà đợi đến sau này”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại, cảm thấy lý do này hơi gượng ép.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Có phải là vậy không?”
Biểu cảm của Lệ Hữu Tuấn trở nên cứng đờ, anh lập tức gật đầu: “Ừm”
Lúc này, Tô Kim Thư mới nở nụ cười ngọt ngào. Cô đi đến bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh nói: “Mặc kệ là nam hay nữ, em đều thích cả”
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn có thế ở cùng với anh trai của mình, Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô tựa đầu vào cánh tay của Lệ Hữu Tuấn nói: “Anh, hay là một tuần này, anh ở nhà của chúng em đi!”
“Không được!”
“Không đi!”
Hiếm khi hai người đàn ông này lại có thể đồng thanh trả lời như vậy.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Nam liếc mắt nhìn nhau, có phải việc bọn họ ghét bỏ nhau thể hiện quá rõ ràng rồi không?
Tô Kim Thư cau mày, chạy tới trước mặt Tô Duy Nam nũng nịu: “Sao vậy? Em muốn ở cùng với anh!”
Nếu người đàn ông ở trước mặt Tô Kim Thư không phải là Tô Duy Nam, Lệ Hữu Tuấn không dám hứa rằng, khi nghe cô nói lời này với người đàn ông khác, anh sẽ không nổi giận ngay tại chỗ.
Khóe miệng của Tô Duy Nam có chút giương lên, giống như anh đang khiêu khích Lệ Hữu Tuấn vậy. Sau đó, anh bóp nhẹ chóp mũi của Tô Kim Thư: “Anh còn có chuyện quan trọng muốn làm”
Nghe xong, Tô Kim Thư cảm thấy rất thất vọng. Cô nhìn Tô Duy Nam rồi vô cùng đáng thương nói: “Anh! Chuyện đó rất quan trọng sao?”
“Cứ xem là như vậy đi.”
Tô Kim Thư biết, nếu Tô Duy Nam đã nói đây là chuyện quan trọng, thì nhất định, chuyện này sẽ vô cùng quan trọng.
Trong lời nói của Tô Duy Nam có mang theo cả sự cưng chiều, kể từ khi hai người gặp nhau, Tô Duy Nam vẫn luôn nhìn Tô Kim Thư bằng ánh mắt dịu dàng, ôn nhu Mỗi một lần Tô Duy Nam nhìn Tô Kim Thư với vẻ mặt như vậy, Lệ Hữu Tuấn đều có cảm giác như mình nuốt phải một con ruồi, vô cùng buồn nôn.
Anh cảm thấy rất khó chịu, cả người không có chỗ nào là thoải mái cả.
Lệ Hữu Tuấn sải chân bước lên, lặng yên không một tiếng động kéo Tô Kim Thư ra khỏi ngực của Tô Duy Nam, giọng điệu trần đầy sự ghét bỏ: “Tại sao anh lại trở về?”
Tô Duy Nam nhìn lướt qua Lệ Hữu Tuấn đang ôm Tô Kim Thư ở sau lưng, miệng của anh khẽ cong lên. Anh cố tình khiêu khích Lệ Hữu Tuấn: “Tôi trở về còn phải báo cáo với anh hay sao?”
Tô Kim Thư vội vàng quay đầu lại, trừng mắt với Lệ Hữu Tuấn.
Ý của cô đại khái chính là, em không cho phép anh nói chuyện với anh trai của em như: vậy.
Bây giờ cô đã lên tiếng như vậy, Lệ Hữu Tuấn cũng không muốn tiếp tục tranh cãi nữa.
“Vì hôm nay là ngày giỗ của mẹ, nên anh đã gấp rút sắp xếp công việc để trở về”
Tô Duy Nam xoay người, đi về phía bia mộ.
Trước khi anh ấy tới, cỏ dại ở bên trong đã được Lệ Hữu Tuấn và Tô Kim Thư dọn dẹp sạch sẽ.
Anh quỳ ở trước bia mộ, đem bó hoa bách hợp đặt ở phía trước, rồi lấy tay lau sạch tấm bia cùng khuôn mặt tươi cười quen thuộc “Mẹt Con xin lỗi! Con đến muộn rồi!”
Tô Kim Thư đương nhiên biết ý nghĩa của câu nói này.
Anh ấy vì ấp ủ ý nghĩ trả thù, mà đã nỗ lực bồi dưỡng tài năng, phát triển sự nghiệp ở nước ngoài ròng rõ năm năm. Chẳng có ai có thể biết được, anh đã phải vất vả như thế nào để trải qua năm năm đó! Từ một người sắp chết sống lại, sau lại bị bệnh viện chẩn đoán là anh chỉ có thể sống thực vật, anh đã nỗ lực, cố gắng không ngừng nghỉ để có thể mở mắt trở lại, bắt đầu tập ngồi, tập đi…
Mỗi ngày, anh tập bài tập trị liệu suốt mười hai giờ đồng hồ, đến mức mồ hôi chảy đầm đìa, toàn thân đau đớn đến muốn chết đi. Anh đã kiên trì ròng rã một năm trời như vậy mới có thể khiến cho cơ thể hồi phục lại một phần.
Ngay cả bác sĩ cũng nói đây là một kỳ tích không thể xảy ra, vậy mà anh lại có thể khiến cho nó trở thành hiện thực.
Anh cố găng như vậy chính là để có thể đứng ở đây ngày hôm nay, cùng với mẹ và em gái của mình nói một câu: thật xin lỗi, là anh đã tới muộn rồi.
“Anh! Lần này, anh định ở lại trong bao lâu?”
Sau khi do dự một lúc, Tô Kim Thư quyết định vẫn không hỏi đến chuyện của Mộ Mẫn Loan. Cô định chờ sau này rồi hỏi, tránh cho vừa gặp mặt, đã lấy trái tim của anh trai ra trêu chọc.
Tô Duy Nam đứng lên, nhẹ nhàng vuốt lấy tóc của cô: “Đại khái khoảng một tuần sau anh sẽ trở về bên kia.”
“Anh đi nhanh như vậy sao?”
Vừa nói xong, Tô Kim Thư ngay lập tức cảm thấy hối hận. Hiện tại, Mộ Mẫn Loan vẫn còn đang ở nước ngoài, sống chết chưa rõ, anh trai của cô chắc chắn sẽ không thể ở lại đây trong khoảng thời gian dài được.
“Ừm”
Tô Duy Nam nhẹ gật đầu.
Ngay lúc này, một nhân viên trông coi mộ đi về phía của bọn họ.
“Xin hỏi một chút, mọi người là người của nhà họ Tô sao?”
Tô Kim Thư gật đầu: “Đúng vậy! Chính là bọn tôi”
“Chuyện là thế này, nghĩa trang của chúng tôi chuẩn bị tu sửa con đường này, đồng thời trong quá trình tu sửa đó, nếu chúng tôi phát hiện thấy có ngôi mộ nào bị tổn hại, chúng tôi cũng sẽ lập tức tiến hành sửa chữa luôn. Cô có thể ký tên cho tôi được không?”
Bởi vì tang lễ trước đó là do một tay Tô Kim Thư tổ chức, nên chữ ký này cũng phải do chính cô ký tên.
Tô Kim Thư quay người nói với Tô Duy.
Nam và Lệ Hữu Tuấn: “Em đi ký tên rồi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Được.”
Hai người đàn ông vô cùng ăn ý với nhau gật đầu. Nhưng Tô Kim Thư vừa quay đầu đi, Lệ Hữu Tuấn đã ngay lập tức nhíu mày: “Lần này anh trở về, chắc chắn không phải chỉ vì ngày giỗ thôi đúng không?”
Đôi mắt của Tô Duy Nam ánh lên tia tối âm trầm, chỉ là rất nhanh sau đó, khóe miệng của anh ấy lại cong lên, hiện ra một nụ cười nhàn nhạt: “Không phải! Lệ Hữu Tuấn! Anh cho rằng tôi về là vì cái gì?”
“Theo tôi được biết thì bản án nhà họ Tư: sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lý vào ngày mai, không phải anh là quan tâm đến chuyện này sao?”
Lệ Hữu Tuấn nói thẳng ra, khiến cho ánh mắt của Tô Duy Nam trở nên lạnh lẽo, anh lười biếng ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Cũng may anh không phải là kẻ thù của tôi, nếu không, tôi cam đoan rằng, việc đầu tiên mà tôi làm chính là giết chết anh”
Nếu như người khác nghe được lời này của Tô Duy Nam, e rằng anh ta đã bị dọa đến sợ không còn một giọt máu nào cả. Chỉ là người đàn ông này là Lệ Hữu Tuấn, là người mà dù núi có sập ở trước mặt, anh cũng sẽ không thay đổi sắc mặt.
“Anh cũng nên cảm thấy mình rất may mắn khi là anh trai của Kim đi! Nếu không, người đầu tiên mà tôi giết chết chính là anh đó!”
Trong mắt Lệ Hữu Tuấn, người mà có thể trở thành đối thủ của anh, ngoại trừ Lục Mặc Thâm và Hỗn Thế Ma Vương bên ngoài nhà họ Lệ, chắc cũng chỉ còn có Tô Duy Nam.
“Thế nào? Mới ở Ninh Lâm có một ngày, mà anh đã chuẩn bị đầy đủ hế sao?”
Tô Duy Nam híp đôi mắt lại, đáy mắt chợt lóe lên tia tàn ác: “Anh hỏi nhiều như vậy làm gì! Chuyện này không liên quan đến anh! Việc bây anh cậu cần làm chính là chăm sóc cho người có thai, còn những chuyện khác, anh không cần phải quan tâm đến”
Lệ Hữu Tuấn không vui thu lại ánh mắt: “Nếu như anh không phải là anh trai của cô ấy, anh cảm thấy tôi sẽ nhàn hạ mà chạy đi quan tâm đến chuyện này sao? Chỉ là tôi sợ anh vô dụng quá thôi! Không hiểu sao anh lại có thể đòi chăm sóc cho con gái nhà người tai”
Tô Duy Nam nhếch miệng lên mỉa mai: “Đừng tưởng rằng em ấy sẽ luôn tin tưởng anh, tôi có thể nói ra những chuyện mà anh đã làm trước kia! Tôi nói cho anh biết, nếu anh dám để cho con bé phải chịu một chút ủy khuất nào, tôi lập tức sẽ khiến cho con bé không còn ở bên cạnh anh nữa! Tôi cam đoan, dù anh có lật tung khắp cái địa cầu này, anh cũng không thể tìm thấy con bé, anh có tin không?”
Tô Duy Nam vừa nói xong, khí áp xung quanh Lệ Hữu Tuấn đã hạ xuống còn không độ.
Anh híp đôi mắt lại, toàn thân đều là sự nguy hiểm: “Anh có thể nhìn trước một chút, nhìn xem lúc đó, anh có thể an toàn mà rời khỏi đây không?”
Tô Duy Nam không chút khách khí quay người đi: “Vậy anh cứ ở đó rửa mắt mà đợi đi”
“Hai người rửa mặt đợi cái gì vậy?”
Cách đó không xa, giọng nói thanh thúy của Tô Kim Thư truyền tới Lệ Hữu Tuấn cùng với Tô Duy Nam lại kết hợp ăn ý với nhau, đè ép sự tức giận xuống cực điểm.
Không khí vừa nấy vẫn còn rất lạnh lẽo, vậy mà bây giờ, trong nháy mắt, hai người đã nở ra một nụ cười Nhìn thấy Tô Kim Thư đi tới, Lệ Hữu Tuấn liền đưa tay lên xoay đầu cô: “Không có gì, chỉ là bọn anh nói chuyện phiếm một chút thôi.
Anh ấy nói trong bụng của em là em gái, anh nói đó là em trai, cho nên bọn anh mới bảo với nhau là hãy rửa mặt mà đợi đến sau này”
Lệ Hữu Tuấn nheo mắt lại, cảm thấy lý do này hơi gượng ép.
Tô Kim Thư quay đầu nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn: “Có phải là vậy không?”
Biểu cảm của Lệ Hữu Tuấn trở nên cứng đờ, anh lập tức gật đầu: “Ừm”
Lúc này, Tô Kim Thư mới nở nụ cười ngọt ngào. Cô đi đến bên cạnh anh, kéo cánh tay của anh nói: “Mặc kệ là nam hay nữ, em đều thích cả”
Nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn có thế ở cùng với anh trai của mình, Tô Kim Thư cảm thấy vô cùng hạnh phúc. Cô tựa đầu vào cánh tay của Lệ Hữu Tuấn nói: “Anh, hay là một tuần này, anh ở nhà của chúng em đi!”
“Không được!”
“Không đi!”
Hiếm khi hai người đàn ông này lại có thể đồng thanh trả lời như vậy.
Lệ Hữu Tuấn và Tô Duy Nam liếc mắt nhìn nhau, có phải việc bọn họ ghét bỏ nhau thể hiện quá rõ ràng rồi không?
Tô Kim Thư cau mày, chạy tới trước mặt Tô Duy Nam nũng nịu: “Sao vậy? Em muốn ở cùng với anh!”
Nếu người đàn ông ở trước mặt Tô Kim Thư không phải là Tô Duy Nam, Lệ Hữu Tuấn không dám hứa rằng, khi nghe cô nói lời này với người đàn ông khác, anh sẽ không nổi giận ngay tại chỗ.
Khóe miệng của Tô Duy Nam có chút giương lên, giống như anh đang khiêu khích Lệ Hữu Tuấn vậy. Sau đó, anh bóp nhẹ chóp mũi của Tô Kim Thư: “Anh còn có chuyện quan trọng muốn làm”
Nghe xong, Tô Kim Thư cảm thấy rất thất vọng. Cô nhìn Tô Duy Nam rồi vô cùng đáng thương nói: “Anh! Chuyện đó rất quan trọng sao?”
“Cứ xem là như vậy đi.”
Tô Kim Thư biết, nếu Tô Duy Nam đã nói đây là chuyện quan trọng, thì nhất định, chuyện này sẽ vô cùng quan trọng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.