Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 33: Hữu Tuấn, chấp nhận em đi, anh sẽ không khó chịu như thế nữa!
Đang cập nhập
24/04/2021
“Âm”
Âm thanh này giống như nện vào dưới đáy lòng Tô Kim Thư vậy.
Cô cười khổ.
Hối hận ư?
€ô thì có gì phải hối hận chứ.
Bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô có tư cách gì động tay động chân vào chuyện của anh.
“Woa woa, bắt đề “Phát trực tiếp ở hiện trường, Tô Bích Xuân đúng là rất phóng đãng!”
“Xem ra, lần này cô ta đang ở tình thế bị ép buộc!”
“Trời ạ, cậu cả Lệ hình như không có ý định đẩy cô ta thì phải, tôi nghĩ có lẽ lân này cô ta có thể sẽ thành công!”
“Chỉ tiếc, chúng ta chỉ có thể nghe được rồi”
âm thanh không nhìn thấy hình ảnh!”
“Cô thật đúng là cái đồ biến thái!”
“Hì hì…
Trợ lý nhỏ và y tá hưng phấn bắt đầu bàn luận.
Tô Kim Thư làm thế nào cũng không khơi mào được một chút hứng thú.
Cô nhẹ nhàng cần môi sau đó đứng lên: “Xem ra, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Các người ở đây trông chừng và quan sát số liệu.
Tôi có chút không thoải mái, về phòng trước…”
“Ai, bác sĩ Tô…
Trong tầng hầm ngầm.
Tiếng nhạc du dương mập mờ mà phiêu lãng ở trong không trung.
Tô Bích Xuân cởi áo khoác xuống, trên người chỉ mặc một chiếc nội y tình thú có thể làm cho bất cứ thằng đàn ông nào thèm nhỏ dãi.
Cô ta uyển chuyển dáng người nhảy múa theo điệu nhạc, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Quần áo Lệ Hữu Tuấn chỉnh †ề, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người Tô Bích Xuân.
Cô †a ngượng ngùng vội vàng cúi đầu xuống: “Đáng ghét! Những thứ này còn không phải là lỗi của anh sao? Sau đêm hôm đó đến bây giờ, ròng rã đã năm năm, anh lại đối xử với em… Em cũng là bị ép tới đường cùng không có biện pháp nào, cho nên mới đi học những thứ gớm ghiếc này. Nhưng mà, tất cả những thứ mà em làm đều là vì em yêu anh!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời nào.
“Hữu Tuấn, chẳng lẽ trong năm năm này, một chút anh cũng không cảm giác được.
sao? Đêm hôm đó anh điên cuồng chinh phục em, em đã sớm yêu anh rồi. Hữu Tuấn, muốn em đi? Năm năm trước chúng ta có thể, thì hôm nay chúng ta cũng có thể giống như đêm hôm đó… Anh cứ ngồi như vậy là đang quyến rũ em đó. Em không chịu nổi nữa, anh giúp em được không, Hữu Tuấn…
Cô ta vừa nói vừa bò lên, nhào vào trong ngực của Hữu Tuấn.
Khi Tô Bích Xuân dựa gần người anh, không biết tại sao trong lòng Lệ Hữu Tuấn lại dâng lên một trận chán ghét không hiểu.
Trong vô thức anh đưa tay lên muốn đẩy cô ta ra, nhưng vào lúc này, anh lại cảm nhận được phần bụng dưới có một dòng nước ấm dâng lên.
Anh ở trong giới kinh doanh lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết được một ít thủ đoạn vặt vãnh, trong nháy mắt anh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh giơ bàn tay lạnh băng ra bóp lấy căm của Tô Bích Xuân: “Cô lại dám làm mấy cái trò này với tôi?”
Tô Bích Xuân bị anh làm cho giật mình kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Hữu Tuấn, em cũng không muốn như: vậy. Thế nhưng anh đã bắt em phải chờ đợi anh năm năm rồi, em hỏi anh, con gái có bao nhiêu cái năm năm hử? Em không đợi nổi nữa. Anh muốn em đi được không? Vừa nãy em đã bỏ thuốc không màu không vị vào cốc nước của anh, thuốc này có hiệu lực rất mạnh, nếu như anh không muốn em, anh chịu không nổi loại đau khổ này đâu. Hữu Tuấn, chỉ cần anh muốn em, anh sẽ phát hiện chúng ta vẫn có thể giống năm năm trước.
Tô Bích Xuân dùng hết sức lực ngoảnh mặt, tránh thoát bàn tay đang siết cảm cô ta của Lệ Hữu Tuấn, cô ta đứng lên.
Sau đó, cô ta bắt đầu cởi quần áo của mình, từng cái từng cái rơi xuống sàn.
Thắng đến khi không có một mảnh vải trên người nữa, cô mới dừng lại động tác.
Cô ta dương dương đắc ý nhìn Lệ Hữu Tuấn ngoäc tay với anh: “Hữu Tuấn, em biết bây giờ anh đang rất khó chịu, nào đến đây đi. Chỉ cần anh qua đây, anh sẽ không khó chịu nữa. Em chính là thuốc giải của ani Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn bắt đầu trở nên mông lung.
Tô Bích Xuân nhếch miệng lên cao đắc ý cười lạnh một cái: Loại thuốc này, đặc biệt được cô ta ra giá rất cao mua về hiệu lực rất mạnh.
Chỉ cần một nửa liều đã có thể khiến một người đàn ông bình thường hoàn toàn sa ngã Cô ta biết Lệ Hữu Tuấn có ý chí kiên định, cho nên cô ta dứt khoát bỏ hai viên vào trong cốc nước của anh.
Hiệu lực mạnh như vậy, cho dù anh có làm bằng sắt cũng không giữ được lý trí, cuối cùng vẫn phải quỳ rạp dưới chân của cô ta mà thôi.
Tô Bích Xuân đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Lệ Hữu Tuấn chủ động nhào tới Cô ta cũng không có kiên nhãn để đợi chờ nữa.
Dứt khoát đi về phía anh.
“Tuấn, có phải rất khó chịu hay không?
Chỉ cần anh muốn em, tất cả những khó chịu này đều có thể được giải thoát… Để em giúp anh nhé!”
Tô Bích Xuân tới gần tựa vào lồng ngực.
của Lệ Hữu Tuấn, cô ta nâng mặt của anh lên: “Anh nhìn cho thật kỹ vào, em mới là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em mới là bà chủ nhà họ Lê của tập đoàn Lệ Thiên.”
Bà chủ nhà họ Lệ?
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lóe lên, dùng sức lắc đầu.
Lửa trong người anh càng lúc càng nóng, lý trí của anh sắp bị đốt hết rễ Khi ánh mắt của anh lại lần nữa rơi vào trên người của Tô Bích Xuân, gương mặt kia của cô ta đột nhiên biến thành gương mặt của Tô Kim Thư.
“Anh Lệ, tới đây, ôm em một cái!”
Tô Bích Xuân dùng âm thanh mềm mại nũng nịu mời gọi anh, sau đó vươn hai tay ra.
Tia lý trí cuối cùng giống như dây cung bị căng đứt, Lệ Hữu Tuấn lập tức bổ nhào về phía Tô Bích Xuân, áp Tô Bích Xuân ở dưới người…
Trên tầng biệt thự.
Tô Kim Thư một mình ở trên sân thượng, năm trên ghế dài đếm sao.
Cô vừa mới nói chuyện với hai đứa nhỏ xong Bởi vì cô nói muốn đi công tác, cho nên Lệ Hữu Tuấn đã gửi hai đứa nhỏ tới biệt thự Ngự Cảnh, nhờ bảo mẫu chăm sóc.
Hai đứa nhỏ cứ nghĩ là cô và Lệ Hữu.
Tuấn ra ngoài hẹn hò ngọt ngào gì đó với nhau, cho nên một chút cũng không muốn làm phiền hai người, thậm chí còn vui vẻ khoa tay múa chân.
*Aj.
Tô Kim Thư lại thở dài một tiếng.
Qua đối thoại của nhỏ trợ lý và y tá, có lẽ lúc này Lệ Hữu Tuấn và Tô Bích Xuân hai người bọn họ đã…
Ngày mai phải ly hôn với anh ấy rồi.
Sau này, hai đứa nhỏ có hỏi đến thì mình phải giải thích thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư đã cảm thấy đau đầu.
”Gâu gâu!”
Tiếng chó sủa đột nhiên vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tô Kim Thư vừa quay đầu lại, liền thấy.
Bát Tử nhào qua đây.
“Hú!”
Cô hoảng sợ từ trên ghế năm bật dậy, né tránh công kích thân mật của Bát Tử: “Bát Tử, mày làm gì vậy?”
Ai biết được, Bát Tử không hề biết điều giống như lúc ở trong phòng tắm, ngược lại là sốt ruột ở nguyên tại chỗ quay vòng vòng.
Sau khi sủa loạn hai tiếng, nó cắn một cái vào ống quần của Tô Kim Thư, liều mạng kéo cô ra ngoài.
Tô Kim Thư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ngồi xốm xuống: “Bát Tử, mày đừng có gấp, chậm rãi nghe tao nói nè.
Có phải mày muốn tao đi theo mày hay không?”
Thật ra cô cũng không biết phương thức nói tiếng người với chó này có tác dụng hay không, không biết nó có nghe hiểu hay không nữa.
Nhưng vừa rồi ở trong phòng tắm, cô nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cũng nói chuyện với Bát Tử như vậy, giống như nó hiểu được tiếng người Quả nhiên cô vừa nói xong, Bát Tử liền sốt ruột kêu một tiếng: “Gâu!”
“Mày muốn dẫn tao đi chỗ nào?” Tô Kim Thư nghỉ hoặc hỏi.
Âm thanh này giống như nện vào dưới đáy lòng Tô Kim Thư vậy.
Cô cười khổ.
Hối hận ư?
€ô thì có gì phải hối hận chứ.
Bọn họ cũng chỉ là vợ chồng trên danh nghĩa, cô có tư cách gì động tay động chân vào chuyện của anh.
“Woa woa, bắt đề “Phát trực tiếp ở hiện trường, Tô Bích Xuân đúng là rất phóng đãng!”
“Xem ra, lần này cô ta đang ở tình thế bị ép buộc!”
“Trời ạ, cậu cả Lệ hình như không có ý định đẩy cô ta thì phải, tôi nghĩ có lẽ lân này cô ta có thể sẽ thành công!”
“Chỉ tiếc, chúng ta chỉ có thể nghe được rồi”
âm thanh không nhìn thấy hình ảnh!”
“Cô thật đúng là cái đồ biến thái!”
“Hì hì…
Trợ lý nhỏ và y tá hưng phấn bắt đầu bàn luận.
Tô Kim Thư làm thế nào cũng không khơi mào được một chút hứng thú.
Cô nhẹ nhàng cần môi sau đó đứng lên: “Xem ra, mọi chuyện đều rất thuận lợi. Các người ở đây trông chừng và quan sát số liệu.
Tôi có chút không thoải mái, về phòng trước…”
“Ai, bác sĩ Tô…
Trong tầng hầm ngầm.
Tiếng nhạc du dương mập mờ mà phiêu lãng ở trong không trung.
Tô Bích Xuân cởi áo khoác xuống, trên người chỉ mặc một chiếc nội y tình thú có thể làm cho bất cứ thằng đàn ông nào thèm nhỏ dãi.
Cô ta uyển chuyển dáng người nhảy múa theo điệu nhạc, vô cùng xinh đẹp và quyến rũ.
Quần áo Lệ Hữu Tuấn chỉnh †ề, ngồi ở trên ghế sa lon, ánh mắt lạnh như băng rơi trên người Tô Bích Xuân.
Cô †a ngượng ngùng vội vàng cúi đầu xuống: “Đáng ghét! Những thứ này còn không phải là lỗi của anh sao? Sau đêm hôm đó đến bây giờ, ròng rã đã năm năm, anh lại đối xử với em… Em cũng là bị ép tới đường cùng không có biện pháp nào, cho nên mới đi học những thứ gớm ghiếc này. Nhưng mà, tất cả những thứ mà em làm đều là vì em yêu anh!”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn cô ta, không nói một lời nào.
“Hữu Tuấn, chẳng lẽ trong năm năm này, một chút anh cũng không cảm giác được.
sao? Đêm hôm đó anh điên cuồng chinh phục em, em đã sớm yêu anh rồi. Hữu Tuấn, muốn em đi? Năm năm trước chúng ta có thể, thì hôm nay chúng ta cũng có thể giống như đêm hôm đó… Anh cứ ngồi như vậy là đang quyến rũ em đó. Em không chịu nổi nữa, anh giúp em được không, Hữu Tuấn…
Cô ta vừa nói vừa bò lên, nhào vào trong ngực của Hữu Tuấn.
Khi Tô Bích Xuân dựa gần người anh, không biết tại sao trong lòng Lệ Hữu Tuấn lại dâng lên một trận chán ghét không hiểu.
Trong vô thức anh đưa tay lên muốn đẩy cô ta ra, nhưng vào lúc này, anh lại cảm nhận được phần bụng dưới có một dòng nước ấm dâng lên.
Anh ở trong giới kinh doanh lăn lộn nhiều năm như vậy cũng biết được một ít thủ đoạn vặt vãnh, trong nháy mắt anh liền hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Anh giơ bàn tay lạnh băng ra bóp lấy căm của Tô Bích Xuân: “Cô lại dám làm mấy cái trò này với tôi?”
Tô Bích Xuân bị anh làm cho giật mình kêu lên một tiếng, nhưng rất nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Hữu Tuấn, em cũng không muốn như: vậy. Thế nhưng anh đã bắt em phải chờ đợi anh năm năm rồi, em hỏi anh, con gái có bao nhiêu cái năm năm hử? Em không đợi nổi nữa. Anh muốn em đi được không? Vừa nãy em đã bỏ thuốc không màu không vị vào cốc nước của anh, thuốc này có hiệu lực rất mạnh, nếu như anh không muốn em, anh chịu không nổi loại đau khổ này đâu. Hữu Tuấn, chỉ cần anh muốn em, anh sẽ phát hiện chúng ta vẫn có thể giống năm năm trước.
Tô Bích Xuân dùng hết sức lực ngoảnh mặt, tránh thoát bàn tay đang siết cảm cô ta của Lệ Hữu Tuấn, cô ta đứng lên.
Sau đó, cô ta bắt đầu cởi quần áo của mình, từng cái từng cái rơi xuống sàn.
Thắng đến khi không có một mảnh vải trên người nữa, cô mới dừng lại động tác.
Cô ta dương dương đắc ý nhìn Lệ Hữu Tuấn ngoäc tay với anh: “Hữu Tuấn, em biết bây giờ anh đang rất khó chịu, nào đến đây đi. Chỉ cần anh qua đây, anh sẽ không khó chịu nữa. Em chính là thuốc giải của ani Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn bắt đầu trở nên mông lung.
Tô Bích Xuân nhếch miệng lên cao đắc ý cười lạnh một cái: Loại thuốc này, đặc biệt được cô ta ra giá rất cao mua về hiệu lực rất mạnh.
Chỉ cần một nửa liều đã có thể khiến một người đàn ông bình thường hoàn toàn sa ngã Cô ta biết Lệ Hữu Tuấn có ý chí kiên định, cho nên cô ta dứt khoát bỏ hai viên vào trong cốc nước của anh.
Hiệu lực mạnh như vậy, cho dù anh có làm bằng sắt cũng không giữ được lý trí, cuối cùng vẫn phải quỳ rạp dưới chân của cô ta mà thôi.
Tô Bích Xuân đợi một lúc lâu, vẫn không thấy Lệ Hữu Tuấn chủ động nhào tới Cô ta cũng không có kiên nhãn để đợi chờ nữa.
Dứt khoát đi về phía anh.
“Tuấn, có phải rất khó chịu hay không?
Chỉ cần anh muốn em, tất cả những khó chịu này đều có thể được giải thoát… Để em giúp anh nhé!”
Tô Bích Xuân tới gần tựa vào lồng ngực.
của Lệ Hữu Tuấn, cô ta nâng mặt của anh lên: “Anh nhìn cho thật kỹ vào, em mới là người phụ nữ mà anh yêu nhất, em mới là bà chủ nhà họ Lê của tập đoàn Lệ Thiên.”
Bà chủ nhà họ Lệ?
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lóe lên, dùng sức lắc đầu.
Lửa trong người anh càng lúc càng nóng, lý trí của anh sắp bị đốt hết rễ Khi ánh mắt của anh lại lần nữa rơi vào trên người của Tô Bích Xuân, gương mặt kia của cô ta đột nhiên biến thành gương mặt của Tô Kim Thư.
“Anh Lệ, tới đây, ôm em một cái!”
Tô Bích Xuân dùng âm thanh mềm mại nũng nịu mời gọi anh, sau đó vươn hai tay ra.
Tia lý trí cuối cùng giống như dây cung bị căng đứt, Lệ Hữu Tuấn lập tức bổ nhào về phía Tô Bích Xuân, áp Tô Bích Xuân ở dưới người…
Trên tầng biệt thự.
Tô Kim Thư một mình ở trên sân thượng, năm trên ghế dài đếm sao.
Cô vừa mới nói chuyện với hai đứa nhỏ xong Bởi vì cô nói muốn đi công tác, cho nên Lệ Hữu Tuấn đã gửi hai đứa nhỏ tới biệt thự Ngự Cảnh, nhờ bảo mẫu chăm sóc.
Hai đứa nhỏ cứ nghĩ là cô và Lệ Hữu.
Tuấn ra ngoài hẹn hò ngọt ngào gì đó với nhau, cho nên một chút cũng không muốn làm phiền hai người, thậm chí còn vui vẻ khoa tay múa chân.
*Aj.
Tô Kim Thư lại thở dài một tiếng.
Qua đối thoại của nhỏ trợ lý và y tá, có lẽ lúc này Lệ Hữu Tuấn và Tô Bích Xuân hai người bọn họ đã…
Ngày mai phải ly hôn với anh ấy rồi.
Sau này, hai đứa nhỏ có hỏi đến thì mình phải giải thích thế nào đây?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư đã cảm thấy đau đầu.
”Gâu gâu!”
Tiếng chó sủa đột nhiên vang lên phá vỡ màn đêm yên tĩnh.
Tô Kim Thư vừa quay đầu lại, liền thấy.
Bát Tử nhào qua đây.
“Hú!”
Cô hoảng sợ từ trên ghế năm bật dậy, né tránh công kích thân mật của Bát Tử: “Bát Tử, mày làm gì vậy?”
Ai biết được, Bát Tử không hề biết điều giống như lúc ở trong phòng tắm, ngược lại là sốt ruột ở nguyên tại chỗ quay vòng vòng.
Sau khi sủa loạn hai tiếng, nó cắn một cái vào ống quần của Tô Kim Thư, liều mạng kéo cô ra ngoài.
Tô Kim Thư không hiểu chuyện gì đang xảy ra, vội vàng ngồi xốm xuống: “Bát Tử, mày đừng có gấp, chậm rãi nghe tao nói nè.
Có phải mày muốn tao đi theo mày hay không?”
Thật ra cô cũng không biết phương thức nói tiếng người với chó này có tác dụng hay không, không biết nó có nghe hiểu hay không nữa.
Nhưng vừa rồi ở trong phòng tắm, cô nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn cũng nói chuyện với Bát Tử như vậy, giống như nó hiểu được tiếng người Quả nhiên cô vừa nói xong, Bát Tử liền sốt ruột kêu một tiếng: “Gâu!”
“Mày muốn dẫn tao đi chỗ nào?” Tô Kim Thư nghỉ hoặc hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.