Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 261: Lâm Thúy Vân, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi
Đang cập nhập
14/05/2021
“Thế à?”
“Nghe giọng có vẻ anh vẫn còn hoài nghỉ?”
Phải biết răng cô là một người học rất giỏi, thành tích của cô từ bé đến lớn đều rất cao, Chỉ là sau khi gia đình xảy ra biến cố, cô cố ý khiêm tốn, che giấu mọi hành động và tài năng của mình.
“Vậy tôi có nên thưởng cho em không?”
Tô Kim Thư nhanh chóng gật đầu “Đương nhiên, nếu chuyện này thành công, tôi là người có công lớn nhất, anh đương nhiên phải thưởng… Ừm!”
“Thưởng cho em một người vô cùng đẹp trai, thế nào?”
Cô còn chưa nói hết, đôi môi của cô đã bị chặn lại.
Tô Kim Thư giật mình, định rút lui nhưng lại bị giữ lại.
Cả người cô dính chặt vào người anh.
Khi tình yêu đến độ mặn nồng, Lệ Hữu Tuấn bế cô ấy lên và đặt trên bàn làm việc.
Hành động thân mật như vậy khiến Tô Kim Thư đỏ mặt Cô thút thít hai tiếng, đánh anh một lúc thì Lệ Hữu Tuấn mới thả cô ra.
Một giọng nói u ám vang lên bên tai cô: “Sao thế Tô Kim Thư gần như muốn hét lên: “Anh sao vậy? Đây là văn phòng mà.”
Cô xấu hổ muốn đẩy anh ra.
Tư thế của hai người mơ hồ như vậy, nếu có người đột ngột đi vào, nhìn cảnh này sẽ không thấy xấu hổ sao?
Lệ Hữu Tuấn cao gần 1,9 mét, đứng trước mặt cô ấy giống như một ngọn núi.
Dù Tô Kim Thư có đẩy anh thế nào đi nữa, anh vẫn không hề di chuyển.
Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc: “Không sao, cách âm rất tốt.”
Cách âm, cách âm tốt?
Ai thảo luận với anh việc cách âm có tốt không chứ, cách âm tốt hay không liên quan gì đến tôi.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư ửng hồng ngay lập tức: “Đáng ghét, buông tôi ra.”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Lệ Hữu Tuấn dường như đã nhận ra điều gì đó, khóe miệng giật giật “Sao? Em đang mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì cùng tôi ở đây sao?”
Tô Kim Thư thẹn quá hóa giậ “Anh đừng nói linh tinh, tôi không có.”
Lệ Hữu Tuấn nhếch khóe miệng: “Thực ra thì cái này có thể.”
Nhìn thấy bàn tay của người đàn ông bắt đầu di chuyển xung quanh, Tô Kim Thư vội vàng đỡ ngực anh, nghĩ cách chuyển chủ đề: “Anh Lệ, vừa rồi khi ở Cục Dân chính, anh đang giấu tôi chuyện gì đó?”
Động tác của tay Lệ Hữu Tuấn hơi ngừng lại, đôi mắt gợi cảm nheo lại, ánh mắt tối sầm lại.
Anh nhìn cô: “Tại sao em lại nói như vậy?”
Tô Kim Thư cúi đầu, thấp giọng: “Thực ra sau khi ra khỏi nhà sách, tôi lại đến Cục Dân chính.”
Nói xong, cô ấy nhìn lên Lệ Hữu Tuấn, cô muốn nhìn thấy một số cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt anh ấy.
Thật không may, không có gì cả, không có một chút né tránh hay lo lắng nào trong mắt anh ấy.
Lệ Hữu Tuấn bình thản nói: “Sao? Em phát hiện ra cái gì rồi?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Đang chờ kết quả thì điện thoại của Liễu Mộng Ngân gọi đến, nên tôi không có thời gian để đọc.”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nghiêng người, anh đưa tay bóp cảm cô, khiến cô phải ngước nhìn anh: “Em có biết trên mặt em bây giờ đang viết cái gì không?”
“Cái gì”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, nhưng không hiểu.
Những đầu ngón tay khác biệt của Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt cô ấy: “Trên mặt anh hiện lên dòng chữ: Em thất vọng vì hôm nay nhập hộ khẩu không xong. Không biết lần sau sẽ lùi lại khi nào…”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư ngay lập tức ửng hồng.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn, tự hỏi liệu anh chàng này có tài đọc tâm không, nhưng cô lại ngụy biện: “Anh đừng nói linh tinh, đừng đổ oan cho tôi, tôi không có.”
Lệ Hữu Tuấn rút tay ra khỏi khóe miệng và xoa đầu cô.
Anh giơ tay lên xem đồng hồ “Bây giờ là năm giờ rưỡi rồi. Nếu bây giờ quay lại đó chắc người ta cũng tan làm rồi. Vì thế, em cố gắng nhãn nại chờ thêm nhé.
Sáng mai chúng ta lại đi, được không?”
Lúc này, đầu của Tô Kim Thư sắp bốc khói, cô không nhịn được hét lên: “Lệ Hữu Tuấn, anh nói nhảm, tôi không hề nóng lòng! Anh nói nhẫn nại là có ý gì, như thể tôi gấp gáp đến mức không thể chờ được nữa vậy.”
“Không có sao?”
Lệ Hữu Tuấn không thể nhịn được cười với CÔ.
Tô Kim Thư gần như sắp tức chết. Người đàn ông xấu xa này!
Nhưng nhìn thấy biểu hiện của Lệ Hữu Tuấn, trái tim đang treo của cô lại rơi vào trong bụng: Anh thoải mái thế này, có phải tư liệu của cô không có vấn đề gì không?
“Tối nay muốn ăn gì?”
Lệ Hữu Tuấn vươn tay ôm cô ra khỏi bàn làm việc.
Tô Kim Thư bực tức quay đi: “Tức no rồi.”
“Ăn lẩu hay đồ Tây, Haidilao hay là Lan ty?”
Tô Kim Thư lập tức chuyển sự chú ý: “Lan Ly”
Khi màn đêm buông xuống, Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư đến quán lẩu Lan Ly nổi tiếng.
Bên trong rất náo nhiệt và sống động.
Không chỉ có nhiều sinh viên đến từ Lan Ly, mà còn có những người khác ở đây. Đứng ở cửa, Tô Kim Thư không khỏi cau mày nhìn đám người bên trong, người đàn ông đứng bên cạnh cô bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cửa hàng nhỏ bé lộn xộn này, chắc anh sẽ không ăn nổi.
“Anh Lệ, hay là…”
Trước khi cô kịp nói hết, Lệ Hữu Tuấn nắm tay cô bước đi vài bước.
Trên lâu chắc sẽ có ít người hơn một chút.
Họ vừa đi đến bên cầu thang trên tầng hai, liền nghe thấy tiếng ai đó bên trong như thể đang thổ lộ: “Em đã thành công trong việc thu hứt sự chú ý của tôi. Làm người phụ nữ của tôi nhé?”
“Phì!”
Tô Kim Thư gần như không trực tiếp phun ra ngoài.
Người đàn ông này có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi không?
Cô đang chuẩn bị xem người đàn ông nào tuyệt vời như vậy thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác vang lên: “Điều này nghe rất xấu hổ. Một người đàn ông như anh thực sự không thể thu hút được sự chú ý của tôi. Đi khỏi đây! Đừng làm phiền đây ăn lẩu.”
“Thúy Vân?”
Tô Kim Thư đã sững sờ ngay lập tức.
Cô nhìn lên và thấy Lâm Thúy Vân đang ăn uống ngon lành bên trong.
Đối mặt với lời tỏ tình của người khác, cô ấy thậm chí còn không thèm nhấc lên mi mắt lên.
Và người đứng đối diện với cô ấy và tỏ tình với cô ấy là.
“Chủ tịch hội sinh viên Liễu Minh Hào?”
Tô Kim Thư chợt nhớ ra: Đây không phải là người đã hỏi Lâm Thúy Vân số điện thoại của cô ấy khi cô ấy bị Lục Mặc Thâm phạt sao?
Tô Kim Thư đang định bước tới để chào thì vừa bước ra, Lệ Hữu Tuấn đã năm lấy cánh tay cô: “Đây là chuyện riêng của người ta, em định qua đó làm gì?”
Tô Kim Thư cau mày: “Nhưng Thúy Vân là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy ghét bị vướng vào sự tên kiêu ngạo này. Tôi phải đi cứu cô ấy”
“Cứu cô ấy? Cho dù là cứu, e rằng người cần cứu là người đàn ông đó”
Lệ Hữu Tuấn chế nhạo, “Người đàn ông đó không thể làm gì cô ấy đâu, đừng lo lắng”
“Nhưng…..”
“Ai đó sẽ không để anh ta thành công.”
Những gì Lệ Hữu Tuấn nói, có ý nghĩa sâu xa.
“Người nào?”
Tô Kim Thư bị anh kéo đến một góc, vô cùng bối rối.
Vừa vào chỗ ngồi, cô lập tức quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân.
“Nghe giọng có vẻ anh vẫn còn hoài nghỉ?”
Phải biết răng cô là một người học rất giỏi, thành tích của cô từ bé đến lớn đều rất cao, Chỉ là sau khi gia đình xảy ra biến cố, cô cố ý khiêm tốn, che giấu mọi hành động và tài năng của mình.
“Vậy tôi có nên thưởng cho em không?”
Tô Kim Thư nhanh chóng gật đầu “Đương nhiên, nếu chuyện này thành công, tôi là người có công lớn nhất, anh đương nhiên phải thưởng… Ừm!”
“Thưởng cho em một người vô cùng đẹp trai, thế nào?”
Cô còn chưa nói hết, đôi môi của cô đã bị chặn lại.
Tô Kim Thư giật mình, định rút lui nhưng lại bị giữ lại.
Cả người cô dính chặt vào người anh.
Khi tình yêu đến độ mặn nồng, Lệ Hữu Tuấn bế cô ấy lên và đặt trên bàn làm việc.
Hành động thân mật như vậy khiến Tô Kim Thư đỏ mặt Cô thút thít hai tiếng, đánh anh một lúc thì Lệ Hữu Tuấn mới thả cô ra.
Một giọng nói u ám vang lên bên tai cô: “Sao thế Tô Kim Thư gần như muốn hét lên: “Anh sao vậy? Đây là văn phòng mà.”
Cô xấu hổ muốn đẩy anh ra.
Tư thế của hai người mơ hồ như vậy, nếu có người đột ngột đi vào, nhìn cảnh này sẽ không thấy xấu hổ sao?
Lệ Hữu Tuấn cao gần 1,9 mét, đứng trước mặt cô ấy giống như một ngọn núi.
Dù Tô Kim Thư có đẩy anh thế nào đi nữa, anh vẫn không hề di chuyển.
Lệ Hữu Tuấn nhìn chằm chằm vào cô một cách nghiêm túc: “Không sao, cách âm rất tốt.”
Cách âm, cách âm tốt?
Ai thảo luận với anh việc cách âm có tốt không chứ, cách âm tốt hay không liên quan gì đến tôi.
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư ửng hồng ngay lập tức: “Đáng ghét, buông tôi ra.”
Nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, Lệ Hữu Tuấn dường như đã nhận ra điều gì đó, khóe miệng giật giật “Sao? Em đang mong chờ sẽ xảy ra chuyện gì cùng tôi ở đây sao?”
Tô Kim Thư thẹn quá hóa giậ “Anh đừng nói linh tinh, tôi không có.”
Lệ Hữu Tuấn nhếch khóe miệng: “Thực ra thì cái này có thể.”
Nhìn thấy bàn tay của người đàn ông bắt đầu di chuyển xung quanh, Tô Kim Thư vội vàng đỡ ngực anh, nghĩ cách chuyển chủ đề: “Anh Lệ, vừa rồi khi ở Cục Dân chính, anh đang giấu tôi chuyện gì đó?”
Động tác của tay Lệ Hữu Tuấn hơi ngừng lại, đôi mắt gợi cảm nheo lại, ánh mắt tối sầm lại.
Anh nhìn cô: “Tại sao em lại nói như vậy?”
Tô Kim Thư cúi đầu, thấp giọng: “Thực ra sau khi ra khỏi nhà sách, tôi lại đến Cục Dân chính.”
Nói xong, cô ấy nhìn lên Lệ Hữu Tuấn, cô muốn nhìn thấy một số cảm xúc khác nhau trên khuôn mặt anh ấy.
Thật không may, không có gì cả, không có một chút né tránh hay lo lắng nào trong mắt anh ấy.
Lệ Hữu Tuấn bình thản nói: “Sao? Em phát hiện ra cái gì rồi?”
Tô Kim Thư lắc đầu: “Đang chờ kết quả thì điện thoại của Liễu Mộng Ngân gọi đến, nên tôi không có thời gian để đọc.”
Lệ Hữu Tuấn đột nhiên nghiêng người, anh đưa tay bóp cảm cô, khiến cô phải ngước nhìn anh: “Em có biết trên mặt em bây giờ đang viết cái gì không?”
“Cái gì”
Tô Kim Thư sững sờ một lúc, nhưng không hiểu.
Những đầu ngón tay khác biệt của Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng phác họa trên khuôn mặt cô ấy: “Trên mặt anh hiện lên dòng chữ: Em thất vọng vì hôm nay nhập hộ khẩu không xong. Không biết lần sau sẽ lùi lại khi nào…”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư ngay lập tức ửng hồng.
Cô nhanh chóng nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn, tự hỏi liệu anh chàng này có tài đọc tâm không, nhưng cô lại ngụy biện: “Anh đừng nói linh tinh, đừng đổ oan cho tôi, tôi không có.”
Lệ Hữu Tuấn rút tay ra khỏi khóe miệng và xoa đầu cô.
Anh giơ tay lên xem đồng hồ “Bây giờ là năm giờ rưỡi rồi. Nếu bây giờ quay lại đó chắc người ta cũng tan làm rồi. Vì thế, em cố gắng nhãn nại chờ thêm nhé.
Sáng mai chúng ta lại đi, được không?”
Lúc này, đầu của Tô Kim Thư sắp bốc khói, cô không nhịn được hét lên: “Lệ Hữu Tuấn, anh nói nhảm, tôi không hề nóng lòng! Anh nói nhẫn nại là có ý gì, như thể tôi gấp gáp đến mức không thể chờ được nữa vậy.”
“Không có sao?”
Lệ Hữu Tuấn không thể nhịn được cười với CÔ.
Tô Kim Thư gần như sắp tức chết. Người đàn ông xấu xa này!
Nhưng nhìn thấy biểu hiện của Lệ Hữu Tuấn, trái tim đang treo của cô lại rơi vào trong bụng: Anh thoải mái thế này, có phải tư liệu của cô không có vấn đề gì không?
“Tối nay muốn ăn gì?”
Lệ Hữu Tuấn vươn tay ôm cô ra khỏi bàn làm việc.
Tô Kim Thư bực tức quay đi: “Tức no rồi.”
“Ăn lẩu hay đồ Tây, Haidilao hay là Lan ty?”
Tô Kim Thư lập tức chuyển sự chú ý: “Lan Ly”
Khi màn đêm buông xuống, Lệ Hữu Tuấn dẫn Tô Kim Thư đến quán lẩu Lan Ly nổi tiếng.
Bên trong rất náo nhiệt và sống động.
Không chỉ có nhiều sinh viên đến từ Lan Ly, mà còn có những người khác ở đây. Đứng ở cửa, Tô Kim Thư không khỏi cau mày nhìn đám người bên trong, người đàn ông đứng bên cạnh cô bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, cửa hàng nhỏ bé lộn xộn này, chắc anh sẽ không ăn nổi.
“Anh Lệ, hay là…”
Trước khi cô kịp nói hết, Lệ Hữu Tuấn nắm tay cô bước đi vài bước.
Trên lâu chắc sẽ có ít người hơn một chút.
Họ vừa đi đến bên cầu thang trên tầng hai, liền nghe thấy tiếng ai đó bên trong như thể đang thổ lộ: “Em đã thành công trong việc thu hứt sự chú ý của tôi. Làm người phụ nữ của tôi nhé?”
“Phì!”
Tô Kim Thư gần như không trực tiếp phun ra ngoài.
Người đàn ông này có phải đọc quá nhiều tiểu thuyết ngôn tình rồi không?
Cô đang chuẩn bị xem người đàn ông nào tuyệt vời như vậy thì đột nhiên cô nghe thấy một giọng nói quen thuộc khác vang lên: “Điều này nghe rất xấu hổ. Một người đàn ông như anh thực sự không thể thu hút được sự chú ý của tôi. Đi khỏi đây! Đừng làm phiền đây ăn lẩu.”
“Thúy Vân?”
Tô Kim Thư đã sững sờ ngay lập tức.
Cô nhìn lên và thấy Lâm Thúy Vân đang ăn uống ngon lành bên trong.
Đối mặt với lời tỏ tình của người khác, cô ấy thậm chí còn không thèm nhấc lên mi mắt lên.
Và người đứng đối diện với cô ấy và tỏ tình với cô ấy là.
“Chủ tịch hội sinh viên Liễu Minh Hào?”
Tô Kim Thư chợt nhớ ra: Đây không phải là người đã hỏi Lâm Thúy Vân số điện thoại của cô ấy khi cô ấy bị Lục Mặc Thâm phạt sao?
Tô Kim Thư đang định bước tới để chào thì vừa bước ra, Lệ Hữu Tuấn đã năm lấy cánh tay cô: “Đây là chuyện riêng của người ta, em định qua đó làm gì?”
Tô Kim Thư cau mày: “Nhưng Thúy Vân là bạn thân nhất của tôi. Cô ấy ghét bị vướng vào sự tên kiêu ngạo này. Tôi phải đi cứu cô ấy”
“Cứu cô ấy? Cho dù là cứu, e rằng người cần cứu là người đàn ông đó”
Lệ Hữu Tuấn chế nhạo, “Người đàn ông đó không thể làm gì cô ấy đâu, đừng lo lắng”
“Nhưng…..”
“Ai đó sẽ không để anh ta thành công.”
Những gì Lệ Hữu Tuấn nói, có ý nghĩa sâu xa.
“Người nào?”
Tô Kim Thư bị anh kéo đến một góc, vô cùng bối rối.
Vừa vào chỗ ngồi, cô lập tức quay đầu nhìn Lâm Thúy Vân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.