Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 372: Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện!
Đang cập nhập
24/05/2021
Trong lòng cô lâm râm cảm thấy có chút bất an, không hiểu sao khi lần đầu tiên nhìn thấy Âu Mỹ Lệ kia, cô đã cảm thấy người phụ nữ này thật không đơn giản chút nào.
Tô Kim Thư còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
“AI”
Tiếng hét này vô cùng thảm thiết, thê lương, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh tiệc.
Tô Kim Thư nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
Bất ngờ thấy Mộ Mắn Loan ngã trực tiếp từ lan can xuống.
“Mộ Mẫn Loan!”
Tô Kim Thư giật mình hét lên, vội vàng nhào người về phía trước.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chậm một bước.
Cô còn chưa kịp nắm được cánh tay của Mộ Mẫn Loan thì đã thấy cả người cô ta ngã xuống.
“Uỳnh!”
Tất cả đều im lặng.
Cả người Mộ Mẫn Loan cứ như vậy ngã xuống mái che mưa ở tầng một, sau đó lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra bên dưới người cô ta.
“Có ai không! Mau tới đây! Mộ Mẫn Loan Mộ Mẫn Loan bị ngã từ ban công xuống!”
Tô Kim Thư hoảng sợ đến đơ người, cô hốt hoảng lo sợ, đâm mạnh vào cửa ban công, hô lớn tiếng về phía sàn nhảy.
Lệ Hữu Tuấn vốn đang thảo luận chuyện làm ăn với Âu Mỹ Lệ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Kim Thư, anh ngay lập tức đứng dậy.
Anh bước đến bên Tô Kim Thư, một tay kéo cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Ngoan, ngoan nào, không sao đâu”
Mặc dù đang được Lệ Hữu Tuấn ôm trong vòng tay, Tô Kim Thư vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Cô nắm thật chặt tay áo anh, giọng cô cũng bắt đầu run rẩy: “Cô ấy ngã xuống, em… Em không biết đã xảy ra chuyện gì, em muốn cứu cô ấy, nhưng… Nhưng em đã chậm một bước…”
Tô Kim Thư bị dọa sợ đến nỗi mặt tái xanh tái mét, nói năng lộn xộn.
Khuôn mặt Tư Vũ Chiến đã tái nhợt, thất thần chạy xuống dưới tầng.
Đôi mắt anh ta đỏ bừng, anh ta chạy ra ngoài như điên, ôm lấy Mộ Mẫn Loan đang máu me khắp người “Xe cấp cứu! Xe cấp cứu!”
Bữa tiệc rượu kết thúc sớm vì Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện Khi Lệ Hữu Tuấn vẫn còn đang an ủi Tô Kim Thư, Lục Anh Khoa đã dẫn theo vài tên vệ sĩ xông lên.
‘Vừa đến gần, anh ta thấy Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn đang cùng nhau, anh ta đã hiểu ngầm, dừng chân lại Lục Anh Khoa hướng về phía ông chủ rồi lén lút lắc đầu Lệ Hữu Tuấn cau mày và dùng mắt ra hiệu, bảo bọn họ rời đi trước.
Trên đường về nhà, biểu cảm của Tô Kim Thư vẫn còn có chút ngơ ngác, đờ đẫn.
Đôi mắt vốn đã to trong veo của cô, có chút thất thần, cô ngây người, ngơ ngác nhìn về phía trước, không nói lời nào.
Lệ Hữu Tuấn an ủi cô: “Tai nạn của Mộ Mẫn Loan là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến em cả.”
Cuối cùng Tô Kim Thư cũng lấy lại được tỉnh thần “Thực ra… thực ra nếu lúc đó, em ở ngay đấy, nếu em có thể phản ứng nhanh hơn một chút thì có lẽ đã có thể giữ được cô “Phòng tiệc ở tầng hai. Mộ Mắn Loan bị ngã xuống mái che mưa trước rồi mới ngã xuống đất Nặng nhất là bị gãy xương, sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu. Em đừng lo lắng quá, được không?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù đã đồng ý với anh như vậy nhưng vẻ mặt của cô vẫn có chút đờ đẫn Dù sao thì trước đây, khi người phụ nữ đó ở bên cạnh anh trai cô, một cọng tóc còn không rụng mất chứ đừng nói là gấy xương Điều này làm cô rất đau lòng, vả lại.
Hôm nay cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Tư.
Vũ Chiến tát Mộ Mãn Loan trên ban công, Liệu điều này có chứng tỏ Mộ Mắn Loan không hề thoải mái như trong suy nghĩ của cô hay không?
Do vừa trải qua một bữa tiệc kinh sợ nên tâm trạng của Tô Kim Thư không được tốt lắm, sau khi trở về nhà, cô sớm đã năm trên giường nghỉ ngơi sau khi tắm rửa sạch sẽ: Lệ Hữu Tuấn ôm cô trong lòng, chờ đến khi cô đã ngủ thiếp đi, anh mới đi sang phòng làm việc sát bên cạnh.
Lục Anh Khoa đã chờ ở trong phòng làm việc một khoảng thời gian dài Lệ Hữu Tuấn vừa bước vào cửa, lông mày anh liền cau lại: “Hôm nay chuyện gì đã xảy ra?”
Lục Anh Khoa thẳng thần trả lời: “Ban đầu, chúng tôi đã phát hiện một bóng dáng khả nghĩ, thế nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị bao vây, cô Mộ bất ngờ bị ngã khỏi ban công, xảy ra tai nạn như thế. Nhân lúc tất cả mọi người bị thu hút, người khả nghỉ kia đã bỏ chạy.”
Sau khi nghe những lời này, ánh mất Lệ Hữu Tuấn chợt lóe lên Anh xoay người đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối thăm thẩm ngoài cửa sổ một cách trầm lắng, đột nhiên nói “Trước đây, anh từng nói, có lần anh đã nhìn thấy Mộ Mẫn Loan tìm Tô Duy Nam trên đường sao?”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Lúc đó, cô Mộ bị người hâm mộ vây kín. Lúc tôi đi đón vợ, tiện đường nên chở cô ấy đi một đoạn. Nhưng sau đó hình như cô ấy bị cái gì đó kích động rồi bất ngờ cướp tay lái, muốn xuống xe, khi ở trên đường cô ấy còn dốc sức gọi to tên Tô Duy Nam. “
Lệ Hữu Tuấn hơi cười khẩy: “Nếu như thực sự yêu một người đến mức bất chấp cả tính mạng của mình, anh có nghĩ rằng cô ấy có thể nhận lầm người hay sao?”
Đột nhiên, Lục Anh Khoa ngẩn ngơ, đơ hết cả người, anh ta trả lời một cách hết sức thành thật: “Cấp dưới tôi chưa yêu ai bao giờ nên cũng.
không rõ nữ: Lệ Hữu Tuấn lịch sự quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn không có sự thay đổi gì, cứng đờ như băng: “Nếu như đổi lại là tôi, tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ nhận lầm Tô Kim Thư”
Dương như Lục Anh Khoa hiểu ra điều gì đó: “Ông chủ, ý của ngài là…”
“Đi đi”
“Tôi sẽ ra ngoài thu xếp ngay”
Lệ Hữu Tuấn xoay người, nhẹ nhàng dựa vào mép bàn, hai tay chống trên mặt bàn, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Ngày hôm sau khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, tâm tình của cô vẫn còn có chút nặng nề.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng nên định ra ngoài hỏi thăm tình hình của Mộ Mẫn Loan.
Nửa tiếng sau, cô bắt taxi đến bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải.
Nhưng cho dù cô đã hỏi đến mấy nị cũng không thể hỏi thăm được tin tức gì đến Mộ Mẫn Loan.
Dù sao thì chuyện cô ta bị ngã từ ban công xuống tối qua cũng đã được lan rộng rồi mà.
Chắc chẵn có vô số phóng viên đang ngồi chờ ở bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ta Vì vậy, xác suất mà Tô Kim Thư muốn gặp Mộ Mẫn Loan bây giờ là bằng không Ở bệnh viện trung tâm, từ tầng mười đến tầng mười tám là các phòng bệnh VIP, mỗi tầng có hơn hai mươi mấy phòng.
Nếu như cô đi tìm từng phòng một, chẳng khác nào cô đang mò kim đáy biến “Thôi được rồi, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ không che giấu nổi báo chí và cộng đồng mạng. Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, có nghĩa là sự tình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng”
Tô Kim Thư suy nghĩ và đi về phía thang máy đăng kia.
Ngay lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vang lên ở phía sau lưng, ngay sau đó là giọng nói của Tư Vũ Chiến vang lên: “Tân Tấn Tài, tôi thật sự rất an tâm với kỹ thuật, tay nghề của bệnh viện trung ương, có điều, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, danh tiếng đặc biệt của cô ấy, tôi hi vọng có thể…”
Tân Tấn Tài âm thầm liếc mắt một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp như cũ “Anh Tư Vũ Chiến, anh thật sự lo lẳng quá rồi Chúng tôi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Nếu anh thực sự không yên tâm, cứ cử thêm vài người tới trông coi là được.”
“Được rồi, tôi còn có công ty, vậy tôi đi trước nhé”
Tư Vũ Chiến hết cách, không biết phải làm thế nào với Tần Tấn Tài, anh ta chỉ có thể xoay người đi vào trong thang máy: “Đến lúc đó, tôi sẽ cử vài người vệ sĩ vừa mắt đến trông coi Mộ Mẫn Loan.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tân Tấn Tài trợn mắt một cách rõ ràng, không nói nên lời Nhìn thấy Tư Vũ Chiến đã rời đi, lúc này Tô Kim Thư đang nấp ở góc tường mới chậm rãi bước ra ngoài Nếu Tần Tấn Tài là bác sĩ trưởng phụ trách chăm sóc Mộ Mãn Loan, vậy thì cô chỉ cần hỏi anh ta một chút về tình hình của Mộ Mẫn Loan là được.
Tô Kim Thư còn chưa kịp bước ra khỏi cửa, cô đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết.
“AI”
Tiếng hét này vô cùng thảm thiết, thê lương, trong nháy mắt đã phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng trong sảnh tiệc.
Tô Kim Thư nghe thấy tiếng động liền quay đầu lại nhìn.
Bất ngờ thấy Mộ Mắn Loan ngã trực tiếp từ lan can xuống.
“Mộ Mẫn Loan!”
Tô Kim Thư giật mình hét lên, vội vàng nhào người về phía trước.
Nhưng cuối cùng cô vẫn chậm một bước.
Cô còn chưa kịp nắm được cánh tay của Mộ Mẫn Loan thì đã thấy cả người cô ta ngã xuống.
“Uỳnh!”
Tất cả đều im lặng.
Cả người Mộ Mẫn Loan cứ như vậy ngã xuống mái che mưa ở tầng một, sau đó lăn vài vòng rồi ngã xuống đất.
Máu tươi nhanh chóng tràn ra bên dưới người cô ta.
“Có ai không! Mau tới đây! Mộ Mẫn Loan Mộ Mẫn Loan bị ngã từ ban công xuống!”
Tô Kim Thư hoảng sợ đến đơ người, cô hốt hoảng lo sợ, đâm mạnh vào cửa ban công, hô lớn tiếng về phía sàn nhảy.
Lệ Hữu Tuấn vốn đang thảo luận chuyện làm ăn với Âu Mỹ Lệ, đột nhiên nghe thấy giọng nói của Tô Kim Thư, anh ngay lập tức đứng dậy.
Anh bước đến bên Tô Kim Thư, một tay kéo cô, ôm chặt cô vào lòng.
“Ngoan, ngoan nào, không sao đâu”
Mặc dù đang được Lệ Hữu Tuấn ôm trong vòng tay, Tô Kim Thư vẫn run rẩy không kiểm soát được.
Cô nắm thật chặt tay áo anh, giọng cô cũng bắt đầu run rẩy: “Cô ấy ngã xuống, em… Em không biết đã xảy ra chuyện gì, em muốn cứu cô ấy, nhưng… Nhưng em đã chậm một bước…”
Tô Kim Thư bị dọa sợ đến nỗi mặt tái xanh tái mét, nói năng lộn xộn.
Khuôn mặt Tư Vũ Chiến đã tái nhợt, thất thần chạy xuống dưới tầng.
Đôi mắt anh ta đỏ bừng, anh ta chạy ra ngoài như điên, ôm lấy Mộ Mẫn Loan đang máu me khắp người “Xe cấp cứu! Xe cấp cứu!”
Bữa tiệc rượu kết thúc sớm vì Mộ Mẫn Loan xảy ra chuyện Khi Lệ Hữu Tuấn vẫn còn đang an ủi Tô Kim Thư, Lục Anh Khoa đã dẫn theo vài tên vệ sĩ xông lên.
‘Vừa đến gần, anh ta thấy Tô Kim Thư và Lệ Hữu Tuấn đang cùng nhau, anh ta đã hiểu ngầm, dừng chân lại Lục Anh Khoa hướng về phía ông chủ rồi lén lút lắc đầu Lệ Hữu Tuấn cau mày và dùng mắt ra hiệu, bảo bọn họ rời đi trước.
Trên đường về nhà, biểu cảm của Tô Kim Thư vẫn còn có chút ngơ ngác, đờ đẫn.
Đôi mắt vốn đã to trong veo của cô, có chút thất thần, cô ngây người, ngơ ngác nhìn về phía trước, không nói lời nào.
Lệ Hữu Tuấn an ủi cô: “Tai nạn của Mộ Mẫn Loan là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan gì đến em cả.”
Cuối cùng Tô Kim Thư cũng lấy lại được tỉnh thần “Thực ra… thực ra nếu lúc đó, em ở ngay đấy, nếu em có thể phản ứng nhanh hơn một chút thì có lẽ đã có thể giữ được cô “Phòng tiệc ở tầng hai. Mộ Mắn Loan bị ngã xuống mái che mưa trước rồi mới ngã xuống đất Nặng nhất là bị gãy xương, sẽ không nguy hiểm gì đến tính mạng đâu. Em đừng lo lắng quá, được không?”
Tô Kim Thư nhẹ nhàng gật đầu.
Mặc dù đã đồng ý với anh như vậy nhưng vẻ mặt của cô vẫn có chút đờ đẫn Dù sao thì trước đây, khi người phụ nữ đó ở bên cạnh anh trai cô, một cọng tóc còn không rụng mất chứ đừng nói là gấy xương Điều này làm cô rất đau lòng, vả lại.
Hôm nay cô đã tận mắt chứng kiến cảnh Tư.
Vũ Chiến tát Mộ Mãn Loan trên ban công, Liệu điều này có chứng tỏ Mộ Mắn Loan không hề thoải mái như trong suy nghĩ của cô hay không?
Do vừa trải qua một bữa tiệc kinh sợ nên tâm trạng của Tô Kim Thư không được tốt lắm, sau khi trở về nhà, cô sớm đã năm trên giường nghỉ ngơi sau khi tắm rửa sạch sẽ: Lệ Hữu Tuấn ôm cô trong lòng, chờ đến khi cô đã ngủ thiếp đi, anh mới đi sang phòng làm việc sát bên cạnh.
Lục Anh Khoa đã chờ ở trong phòng làm việc một khoảng thời gian dài Lệ Hữu Tuấn vừa bước vào cửa, lông mày anh liền cau lại: “Hôm nay chuyện gì đã xảy ra?”
Lục Anh Khoa thẳng thần trả lời: “Ban đầu, chúng tôi đã phát hiện một bóng dáng khả nghĩ, thế nhưng ngay khi chúng tôi chuẩn bị bao vây, cô Mộ bất ngờ bị ngã khỏi ban công, xảy ra tai nạn như thế. Nhân lúc tất cả mọi người bị thu hút, người khả nghỉ kia đã bỏ chạy.”
Sau khi nghe những lời này, ánh mất Lệ Hữu Tuấn chợt lóe lên Anh xoay người đi tới bên cửa sổ, nhìn ra bóng tối thăm thẩm ngoài cửa sổ một cách trầm lắng, đột nhiên nói “Trước đây, anh từng nói, có lần anh đã nhìn thấy Mộ Mẫn Loan tìm Tô Duy Nam trên đường sao?”
Lục Anh Khoa gật đầu: “Lúc đó, cô Mộ bị người hâm mộ vây kín. Lúc tôi đi đón vợ, tiện đường nên chở cô ấy đi một đoạn. Nhưng sau đó hình như cô ấy bị cái gì đó kích động rồi bất ngờ cướp tay lái, muốn xuống xe, khi ở trên đường cô ấy còn dốc sức gọi to tên Tô Duy Nam. “
Lệ Hữu Tuấn hơi cười khẩy: “Nếu như thực sự yêu một người đến mức bất chấp cả tính mạng của mình, anh có nghĩ rằng cô ấy có thể nhận lầm người hay sao?”
Đột nhiên, Lục Anh Khoa ngẩn ngơ, đơ hết cả người, anh ta trả lời một cách hết sức thành thật: “Cấp dưới tôi chưa yêu ai bao giờ nên cũng.
không rõ nữ: Lệ Hữu Tuấn lịch sự quay người lại, biểu cảm trên khuôn mặt hoàn toàn không có sự thay đổi gì, cứng đờ như băng: “Nếu như đổi lại là tôi, tuyệt đối tôi sẽ không bao giờ nhận lầm Tô Kim Thư”
Dương như Lục Anh Khoa hiểu ra điều gì đó: “Ông chủ, ý của ngài là…”
“Đi đi”
“Tôi sẽ ra ngoài thu xếp ngay”
Lệ Hữu Tuấn xoay người, nhẹ nhàng dựa vào mép bàn, hai tay chống trên mặt bàn, ánh mắt dần dần trở nên sâu thẳm.
Ngày hôm sau khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, tâm tình của cô vẫn còn có chút nặng nề.
Cô nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có chút không yên lòng nên định ra ngoài hỏi thăm tình hình của Mộ Mẫn Loan.
Nửa tiếng sau, cô bắt taxi đến bệnh viện trung tâm thành phố Ninh Hải.
Nhưng cho dù cô đã hỏi đến mấy nị cũng không thể hỏi thăm được tin tức gì đến Mộ Mẫn Loan.
Dù sao thì chuyện cô ta bị ngã từ ban công xuống tối qua cũng đã được lan rộng rồi mà.
Chắc chẵn có vô số phóng viên đang ngồi chờ ở bên ngoài bệnh viện, muốn nghe ngóng, hỏi thăm tình hình hiện tại của cô ta Vì vậy, xác suất mà Tô Kim Thư muốn gặp Mộ Mẫn Loan bây giờ là bằng không Ở bệnh viện trung tâm, từ tầng mười đến tầng mười tám là các phòng bệnh VIP, mỗi tầng có hơn hai mươi mấy phòng.
Nếu như cô đi tìm từng phòng một, chẳng khác nào cô đang mò kim đáy biến “Thôi được rồi, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, chắc chắn sẽ không che giấu nổi báo chí và cộng đồng mạng. Đến bây giờ vẫn không có tin tức gì, có nghĩa là sự tình cũng không phải đặc biệt nghiêm trọng”
Tô Kim Thư suy nghĩ và đi về phía thang máy đăng kia.
Ngay lúc này, đột nhiên cô nghe thấy tiếng bước chân ồn ào vang lên ở phía sau lưng, ngay sau đó là giọng nói của Tư Vũ Chiến vang lên: “Tân Tấn Tài, tôi thật sự rất an tâm với kỹ thuật, tay nghề của bệnh viện trung ương, có điều, Mộ Mẫn Loan là diễn viên, danh tiếng đặc biệt của cô ấy, tôi hi vọng có thể…”
Tân Tấn Tài âm thầm liếc mắt một cái, nhưng trên mặt vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp như cũ “Anh Tư Vũ Chiến, anh thật sự lo lẳng quá rồi Chúng tôi cũng phải có đạo đức nghề nghiệp chứ. Nếu anh thực sự không yên tâm, cứ cử thêm vài người tới trông coi là được.”
“Được rồi, tôi còn có công ty, vậy tôi đi trước nhé”
Tư Vũ Chiến hết cách, không biết phải làm thế nào với Tần Tấn Tài, anh ta chỉ có thể xoay người đi vào trong thang máy: “Đến lúc đó, tôi sẽ cử vài người vệ sĩ vừa mắt đến trông coi Mộ Mẫn Loan.”
Cửa thang máy chậm rãi đóng lại, Tân Tấn Tài trợn mắt một cách rõ ràng, không nói nên lời Nhìn thấy Tư Vũ Chiến đã rời đi, lúc này Tô Kim Thư đang nấp ở góc tường mới chậm rãi bước ra ngoài Nếu Tần Tấn Tài là bác sĩ trưởng phụ trách chăm sóc Mộ Mãn Loan, vậy thì cô chỉ cần hỏi anh ta một chút về tình hình của Mộ Mẫn Loan là được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.