Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 85: Người đàn bà đanh đá nổi tiếng ở một vùng quê cách đây mười sáu kilometl
Đang cập nhập
24/04/2021
“Anh hai, chị dâu nhỏ, hai người yên tâm đi. Trên người thăng bé chỉ
có một vài vết thương ngoài da thôi. Để thãng bé năm viện quan sát hai
ngày là sẽ không sao đâu.”
Tân Tấn Tài xem qua hồ sơ bệnh án trong tay.
Lệ Hữu Tuấn không yên lòng về những bác sĩ khác, cho nên cố ý anh ta ra khỏi quân khu.
Thẩm Tư Hy cũng cười tủm tỉm nhìn Tô Kim Thư: “Chị dâu nhỏ, lần này chỉ có thể yên tâm được chưa? Bác sĩ khác chị còn có thể nghỉ ngờ, nhưng giáo sư Tân thì không thể được.”
Lúc này Tô Kim Thư mới gật đầu.
Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn cũng từ trên chiếc ghế sô pha đứng lên: “Còn chưa cút đi sao?”
Tân Tấn Tài im lặng liếc mắt: “Anh hai, anh làm như vậy chính là qua cầu rút ván. Anh không biết em vì phải vội vội vàng vàng tới đây mà phải trì hoãn bao nhiêu chuyện đâu”
Lệ Hữu Tuấn cũng không thèm để ý: “Có cút hay không?”
“Mau, mau cút đi, cút ngay.
Hai người Tân Tấn Tài và Thẩm Tư Huy đành phải nhanh chóng rời khỏi đó.
Tô Kim Thư đau lòng nhẹ nhàng vỗ về Tô Duy Hưng, trong lòng cảm thấy vô cùng chua Xót.
Từ trước đến nay, Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn là một người không giỏi trong việc an ủi người khác. Hơn nữa, anh lại càng không biết phải dỗ dành một người phụ nữ như thế nào.
Vì vậy, anh cứ yên lặng đứng sang một bên.
Nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ đang ở phía kia.
Bên tai anh đột nhiên vang lên những lời mà Tô Duy Hưng nói khi anh vừa tìm thấy cậu bé. Cậu bé cuối cùng cũng nói chuyện với anh.
“Nếu như cha thật sự là cha của chúng con thì tốt biết mấy..”
Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chằm đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh.
Anh chưa bao giờ thích một đứa trẻ.
Đối với anh mà nói, phụ nữ và trẻ con chính là hai rắc rối lớn nhất.
Nhưng mà, không hiểu vì sao, cơ thể của anh như là chưa một phần trí nhớ cho nên anh chỉ có cảm giác với một mình Tô Kim Thư mà thôi.
Về phần hai đứa bé kia…
Từ lần đầu tiên anh gặp hai đứa nhỏ đó, anh đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc mà không sao lý giải được.
Làm cho anh không nhịn được mà muốn tới gần rồi muốn chăm sóc bọn họ.
Cho đến mãi về sau này, Lệ Hữu Tuấn mới biết được, đây chính là tình máu mủ sâu sắc…
“Người phụ nữ ngốc nghếch. Lệ Hữu Tuấn đang định mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa rất dồn dập.
Tô Kim Thư sửng sốt một chút rồi đứng lên và đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức thấy Vương Bích Vân dẫn theo một bà cụ tóc bạc trắng đang đứng trước cửa.
Vương Bích Vân vừa nhìn thấy Tô Kim Thư thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô: “Mẹ, đây chính là người phụ nữ đã ngủ cùng em trai của con.”
Không biết vì sao, mặc dù cô biết rằng Lệ Hữu Tuấn cũng đã biết chuyện này từ lâu.
Nhưng khi bị người khác chỉ thẳng vào mặt như thế này, Tô Kim Thư vẫn cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Cô lo lắng nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn một cái: “Các người muốn làm gì?”
Hai người Vương Bích Vân vẫn bị chặn ở cửa cho nên tạm thời bọn họ cũng không có ÿ định xông vào.
“Tô Kim Thư, trí nhớ của cô đúng là quá kém! Tô Duy Hưng là cháu trai của nhà họ Vương chúng tôi, cô thử nói xem chúng tôi đến đây để làm gì? Đương nhiên là đưa cháu trai của nhà họ Vương về nhà họ Vương rồi”
Tô Kim Thư căn môi nói: “Không được.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói không được hả? Thắng bé còn đang nằm trên giường bệnh của nhà họ Vương chúng tôi. Cô có tư cách gì mà không cho chúng tôi đưa đứa bé đi hả?”
Vương Bích Vân vừa nói vừa kéo tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ là người lớn tuổi. Bây giờ em cứ vào rồi bế đứa bé ra đây. Nếu cô ta dám đụng đến một đầu ngón tay của mẹ thì mẹ cứ nằm ra đất và đừng đứng lên”
Bà cụ Vương biết mình có một đứa cháu trai thì vui sướng không thôi.
Bây giờ, khi bà ta thấy Tô Kim Thư đang muốn cản trở việc mình đưa cháu trai đi thì lúc này mới bắt đầu lên tiếng: “Cô mau tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Đứa bé kia là con cháu của nhà họ Vương chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi mang nó đi? Chúng tôi đã đồng ý sẽ để lại cho cô một đứa con gái, vì vậy cô đừng có được nước mà lấn tới”
Tô Kim Thư chưa từng nghĩ tới việc sẽ đưa con mình cho người khác.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể trước hết nghĩ ngộ biến tùng quyền.
“Bà cụ, đứa nhỏ này vừa bị dọa sợ, bác sĩ cũng nói phải nhập viện cho nó trước đã. Bây giờ bà muốn đưa thẳng bé đi, chỉ sợ sẽ làm tình hình các vết thương của nó càng thêm nặng.”
Nghe thấy mấy câu này, bà cụ Vương cũng bắt đầu do dự.
Vương Bích Vân lại vội vàng giật dây: “Mẹ, mẹ đừng chậm trễ nữa. Nhỡ đâu cô ta lại làm ra chuyện gì như con thiêu thân thì phải làm sao bây giờ? Lần này đứa nhỏ đã mất tích cả một đêm, lần sau mà có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ là người bồi thường cho chúng ta đây?”
Bà cụ Vương nghe xong thì cảm thấy cũng có lý.
Thế là bà ta bắt đầu tức. quay về phía Tô Kim Thư: “Cô bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi nhất định phải đưa cháu trai của tôi đi”
Hai người bọn cứ vậy mà dùng sức đẩy là có thể nhanh chóng đẩy Tô Kim Thư ra.
Bọn họ mang khí thế hung hăng mà xông vào trong phòng.
Nhưng khi mới bước được vài bước vào trong phòng, bọn họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và tuấn tú đang đứng ở đầu giường.
Anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ.
Hai người Vương Bích Vân bị nhìn như vậy thì không khỏi rùng mình một cái.
Ánh mắt của bà cụ Vương không tốt cho.
nên bà ta không nhận ra người này là Lệ Hữu Tuấn: “Con tiện nhân kia, cô một mình tìm một người đàn ông đến đây tôi cũng không nói, bây giờ cô còn muốn chiếm lấy cháu trai của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cô cứ nằm mơ đi. Tôi chắc chắn không giao cháu trai mình cho anh ta ngược đãi đâu”
Bà cụ Vương xông lên với ý muốn cướp người.
Lệ Hữu Tuấn liếc mắt một cái là có năm, sáu vệ sĩ có dáng người cao to xông lên.
Vài phút sau, bọn họ đã vây xung quanh hai người kia chặt đến mức không có một giọt nước nào có thể lọt qua.
Bà cụ Vương sững sờ: “Sao nào? Muốn đánh người sao? Các người còn muốn ra tay với một bà già nhiều tuổi như tôi sao?”
Vương Bích Vân cũng đắc ý mà vòng hai tay trước ngực.
Hôm nay bà ta là cố ý dẫn người mẹ đã bảy tám mươi tuổi đến đây là vì ba ta muốn gây chuyện.
Bà ta thật là không tin có người dám ra tay với một bà già như vậy.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng ra tay đánh phụ nữ”
“Không đánh phụ nữ sao? Cậu có tư cách gì mà đánh chúng tôi? Chúng tôi đưa cháu trai của mình đi một cách hợp lý và hợp pháp, các người có tư cách gì?”
Bà cụ Vương lấy ra khí thể mảng chửi của những người đàn bà đanh đá của vài thập niên trước.
Bà ta đặt mông ngồi dưới đất, vừa vỗ tay lên đùi vừa mắng: “Đứa con trai tội nghiệp của tôi. Con cũng đã bị người khác hại thành như vậy, người mẹ như tôi cũng không sống được.
Đây là cái đạo lý gì chứ? Con trai của con lại bị con tiên nhân này bắt phải gọi một người khác là cha thì còn ra thể thống gì. Hôm nay, các người nhất định phải trả cháu trai lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đập đầu mà chết ngay ở đây”
Bà cụ Vương vừa khóc vừa chửi rủa rồi đấm ngực dậm chân.
Vương Bích Vân đắc ý cười: ‘Mẹ của bà ta chính là người đàn bà đanh đá nổi tiếng ở một vùng quê cách đây mười sáu kilomet.
Mặc dù hiện tại mẹ bà ta đã lớn tuổi nhưng sức lực của năm đó vẫn không hề giảm.
Lệ Hữu Tuấn thấy thế thì cũng không còn kiên nhãn được nữa: “Mặc dù tôi không đánh phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ không đuổi phụ nữ đi. Mau khiêng bọn họ ra ngoài đi”
Mấy tên vệ sĩ nghe vậy cũng đồng loạt xông lên.
Đưa tay đưa tay rồi nhấc chân nhấc chân. Trước tiên, bọn họ đưa bà cụ Vương ra ngoài Vương Bích Vân không nghĩ tới Lệ Hữu Tuấn thật sự ra tay đuổi người cho nên bà ta có chút luống cuống: “Cậu Lệ, bây giờ đã là xã hội pháp lý rồi.
Cậu cũng không thể hành động ngang ngược như vậy được.”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc nhìn bà ta “Bà bị điếc sao?”
“Hả?” Vương Bích Vân mắt trợn tròn.
“Không nghe thấy cô ấy nói bây giờ Tô Duy Hưng phải nhập viện hay sao?”
Vương Bích Vân không có cách nào khác, chỉ có thể cần răng: “Tô Kim Thư, hôm nay chúng tôi nể mặt cậu Lệ cho nên chúng tôi sẽ cho cô thêm hai ngày. Hai ngày sau, chúng tôi sẽ đến đón đứa bé xuất viện.”
Cuối cùng, Vương Bích Vân cũng rời đi.
Tô Kim Thư cảm thấy có chút bất lực mà nắm chặt tay Tô Duy Hưng “Hai ngày sao?”
“Sau hai ngày này, cô phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ cô thật sự phải giao con trai cho người khác sao?”
“Không!”
“Không thể!”
“Hai đứa bé này không thể tách ra được”
“Dù cho có như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không đưa hai đứa trẻ cho người khác đâu”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư và Tô Duy một Hưng một cái. Anh cũng không nói gì mà lặng lẽ quay người đi ra ngoài.
Tân Tấn Tài xem qua hồ sơ bệnh án trong tay.
Lệ Hữu Tuấn không yên lòng về những bác sĩ khác, cho nên cố ý anh ta ra khỏi quân khu.
Thẩm Tư Hy cũng cười tủm tỉm nhìn Tô Kim Thư: “Chị dâu nhỏ, lần này chỉ có thể yên tâm được chưa? Bác sĩ khác chị còn có thể nghỉ ngờ, nhưng giáo sư Tân thì không thể được.”
Lúc này Tô Kim Thư mới gật đầu.
Cuối cùng, Lệ Hữu Tuấn cũng từ trên chiếc ghế sô pha đứng lên: “Còn chưa cút đi sao?”
Tân Tấn Tài im lặng liếc mắt: “Anh hai, anh làm như vậy chính là qua cầu rút ván. Anh không biết em vì phải vội vội vàng vàng tới đây mà phải trì hoãn bao nhiêu chuyện đâu”
Lệ Hữu Tuấn cũng không thèm để ý: “Có cút hay không?”
“Mau, mau cút đi, cút ngay.
Hai người Tân Tấn Tài và Thẩm Tư Huy đành phải nhanh chóng rời khỏi đó.
Tô Kim Thư đau lòng nhẹ nhàng vỗ về Tô Duy Hưng, trong lòng cảm thấy vô cùng chua Xót.
Từ trước đến nay, Lệ Hữu Tuấn vẫn luôn là một người không giỏi trong việc an ủi người khác. Hơn nữa, anh lại càng không biết phải dỗ dành một người phụ nữ như thế nào.
Vì vậy, anh cứ yên lặng đứng sang một bên.
Nhìn về phía hai người một lớn một nhỏ đang ở phía kia.
Bên tai anh đột nhiên vang lên những lời mà Tô Duy Hưng nói khi anh vừa tìm thấy cậu bé. Cậu bé cuối cùng cũng nói chuyện với anh.
“Nếu như cha thật sự là cha của chúng con thì tốt biết mấy..”
Lệ Hữu Tuấn nhìn chăm chằm đứa bé đang ngủ say trên giường bệnh.
Anh chưa bao giờ thích một đứa trẻ.
Đối với anh mà nói, phụ nữ và trẻ con chính là hai rắc rối lớn nhất.
Nhưng mà, không hiểu vì sao, cơ thể của anh như là chưa một phần trí nhớ cho nên anh chỉ có cảm giác với một mình Tô Kim Thư mà thôi.
Về phần hai đứa bé kia…
Từ lần đầu tiên anh gặp hai đứa nhỏ đó, anh đã cảm thấy một cảm giác quen thuộc mà không sao lý giải được.
Làm cho anh không nhịn được mà muốn tới gần rồi muốn chăm sóc bọn họ.
Cho đến mãi về sau này, Lệ Hữu Tuấn mới biết được, đây chính là tình máu mủ sâu sắc…
“Người phụ nữ ngốc nghếch. Lệ Hữu Tuấn đang định mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một tiếng gõ cửa rất dồn dập.
Tô Kim Thư sửng sốt một chút rồi đứng lên và đi ra mở cửa.
Cửa vừa mở ra, cô lập tức thấy Vương Bích Vân dẫn theo một bà cụ tóc bạc trắng đang đứng trước cửa.
Vương Bích Vân vừa nhìn thấy Tô Kim Thư thì lập tức đưa tay chỉ vào mặt cô: “Mẹ, đây chính là người phụ nữ đã ngủ cùng em trai của con.”
Không biết vì sao, mặc dù cô biết rằng Lệ Hữu Tuấn cũng đã biết chuyện này từ lâu.
Nhưng khi bị người khác chỉ thẳng vào mặt như thế này, Tô Kim Thư vẫn cảm thấy vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ.
Cô lo lắng nhìn về phía Lệ Hữu Tuấn một cái: “Các người muốn làm gì?”
Hai người Vương Bích Vân vẫn bị chặn ở cửa cho nên tạm thời bọn họ cũng không có ÿ định xông vào.
“Tô Kim Thư, trí nhớ của cô đúng là quá kém! Tô Duy Hưng là cháu trai của nhà họ Vương chúng tôi, cô thử nói xem chúng tôi đến đây để làm gì? Đương nhiên là đưa cháu trai của nhà họ Vương về nhà họ Vương rồi”
Tô Kim Thư căn môi nói: “Không được.”
“Cô dựa vào cái gì mà nói không được hả? Thắng bé còn đang nằm trên giường bệnh của nhà họ Vương chúng tôi. Cô có tư cách gì mà không cho chúng tôi đưa đứa bé đi hả?”
Vương Bích Vân vừa nói vừa kéo tay mẹ mình: “Mẹ, mẹ là người lớn tuổi. Bây giờ em cứ vào rồi bế đứa bé ra đây. Nếu cô ta dám đụng đến một đầu ngón tay của mẹ thì mẹ cứ nằm ra đất và đừng đứng lên”
Bà cụ Vương biết mình có một đứa cháu trai thì vui sướng không thôi.
Bây giờ, khi bà ta thấy Tô Kim Thư đang muốn cản trở việc mình đưa cháu trai đi thì lúc này mới bắt đầu lên tiếng: “Cô mau tránh ra cho tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí. Đứa bé kia là con cháu của nhà họ Vương chúng tôi, cô dựa vào cái gì mà không cho chúng tôi mang nó đi? Chúng tôi đã đồng ý sẽ để lại cho cô một đứa con gái, vì vậy cô đừng có được nước mà lấn tới”
Tô Kim Thư chưa từng nghĩ tới việc sẽ đưa con mình cho người khác.
Nhưng bây giờ, chỉ có thể trước hết nghĩ ngộ biến tùng quyền.
“Bà cụ, đứa nhỏ này vừa bị dọa sợ, bác sĩ cũng nói phải nhập viện cho nó trước đã. Bây giờ bà muốn đưa thẳng bé đi, chỉ sợ sẽ làm tình hình các vết thương của nó càng thêm nặng.”
Nghe thấy mấy câu này, bà cụ Vương cũng bắt đầu do dự.
Vương Bích Vân lại vội vàng giật dây: “Mẹ, mẹ đừng chậm trễ nữa. Nhỡ đâu cô ta lại làm ra chuyện gì như con thiêu thân thì phải làm sao bây giờ? Lần này đứa nhỏ đã mất tích cả một đêm, lần sau mà có xảy ra chuyện gì thì ai sẽ là người bồi thường cho chúng ta đây?”
Bà cụ Vương nghe xong thì cảm thấy cũng có lý.
Thế là bà ta bắt đầu tức. quay về phía Tô Kim Thư: “Cô bớt nói nhảm đi, hôm nay tôi nhất định phải đưa cháu trai của tôi đi”
Hai người bọn cứ vậy mà dùng sức đẩy là có thể nhanh chóng đẩy Tô Kim Thư ra.
Bọn họ mang khí thế hung hăng mà xông vào trong phòng.
Nhưng khi mới bước được vài bước vào trong phòng, bọn họ lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn và tuấn tú đang đứng ở đầu giường.
Anh đang dùng ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai người bọn họ.
Hai người Vương Bích Vân bị nhìn như vậy thì không khỏi rùng mình một cái.
Ánh mắt của bà cụ Vương không tốt cho.
nên bà ta không nhận ra người này là Lệ Hữu Tuấn: “Con tiện nhân kia, cô một mình tìm một người đàn ông đến đây tôi cũng không nói, bây giờ cô còn muốn chiếm lấy cháu trai của tôi sao? Tôi nói cho cô biết, cô cứ nằm mơ đi. Tôi chắc chắn không giao cháu trai mình cho anh ta ngược đãi đâu”
Bà cụ Vương xông lên với ý muốn cướp người.
Lệ Hữu Tuấn liếc mắt một cái là có năm, sáu vệ sĩ có dáng người cao to xông lên.
Vài phút sau, bọn họ đã vây xung quanh hai người kia chặt đến mức không có một giọt nước nào có thể lọt qua.
Bà cụ Vương sững sờ: “Sao nào? Muốn đánh người sao? Các người còn muốn ra tay với một bà già nhiều tuổi như tôi sao?”
Vương Bích Vân cũng đắc ý mà vòng hai tay trước ngực.
Hôm nay bà ta là cố ý dẫn người mẹ đã bảy tám mươi tuổi đến đây là vì ba ta muốn gây chuyện.
Bà ta thật là không tin có người dám ra tay với một bà già như vậy.
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng nhìn bọn họ một cái: “Từ trước đến nay, tôi chưa từng ra tay đánh phụ nữ”
“Không đánh phụ nữ sao? Cậu có tư cách gì mà đánh chúng tôi? Chúng tôi đưa cháu trai của mình đi một cách hợp lý và hợp pháp, các người có tư cách gì?”
Bà cụ Vương lấy ra khí thể mảng chửi của những người đàn bà đanh đá của vài thập niên trước.
Bà ta đặt mông ngồi dưới đất, vừa vỗ tay lên đùi vừa mắng: “Đứa con trai tội nghiệp của tôi. Con cũng đã bị người khác hại thành như vậy, người mẹ như tôi cũng không sống được.
Đây là cái đạo lý gì chứ? Con trai của con lại bị con tiên nhân này bắt phải gọi một người khác là cha thì còn ra thể thống gì. Hôm nay, các người nhất định phải trả cháu trai lại cho tôi, nếu không tôi sẽ đập đầu mà chết ngay ở đây”
Bà cụ Vương vừa khóc vừa chửi rủa rồi đấm ngực dậm chân.
Vương Bích Vân đắc ý cười: ‘Mẹ của bà ta chính là người đàn bà đanh đá nổi tiếng ở một vùng quê cách đây mười sáu kilomet.
Mặc dù hiện tại mẹ bà ta đã lớn tuổi nhưng sức lực của năm đó vẫn không hề giảm.
Lệ Hữu Tuấn thấy thế thì cũng không còn kiên nhãn được nữa: “Mặc dù tôi không đánh phụ nữ, nhưng cũng không có nghĩa là tôi sẽ không đuổi phụ nữ đi. Mau khiêng bọn họ ra ngoài đi”
Mấy tên vệ sĩ nghe vậy cũng đồng loạt xông lên.
Đưa tay đưa tay rồi nhấc chân nhấc chân. Trước tiên, bọn họ đưa bà cụ Vương ra ngoài Vương Bích Vân không nghĩ tới Lệ Hữu Tuấn thật sự ra tay đuổi người cho nên bà ta có chút luống cuống: “Cậu Lệ, bây giờ đã là xã hội pháp lý rồi.
Cậu cũng không thể hành động ngang ngược như vậy được.”
Lệ Hữu Tuấn lạnh lùng liếc nhìn bà ta “Bà bị điếc sao?”
“Hả?” Vương Bích Vân mắt trợn tròn.
“Không nghe thấy cô ấy nói bây giờ Tô Duy Hưng phải nhập viện hay sao?”
Vương Bích Vân không có cách nào khác, chỉ có thể cần răng: “Tô Kim Thư, hôm nay chúng tôi nể mặt cậu Lệ cho nên chúng tôi sẽ cho cô thêm hai ngày. Hai ngày sau, chúng tôi sẽ đến đón đứa bé xuất viện.”
Cuối cùng, Vương Bích Vân cũng rời đi.
Tô Kim Thư cảm thấy có chút bất lực mà nắm chặt tay Tô Duy Hưng “Hai ngày sao?”
“Sau hai ngày này, cô phải làm sao bây giờ?”
“Chẳng lẽ cô thật sự phải giao con trai cho người khác sao?”
“Không!”
“Không thể!”
“Hai đứa bé này không thể tách ra được”
“Dù cho có như thế nào, cô tuyệt đối sẽ không đưa hai đứa trẻ cho người khác đâu”
Lệ Hữu Tuấn nhìn Tô Kim Thư và Tô Duy một Hưng một cái. Anh cũng không nói gì mà lặng lẽ quay người đi ra ngoài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.