Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 369: Ông chú với thể chất kiệt quệ hay sao?
Đang cập nhập
23/05/2021
Sau một lúc im lặng, Tô Kim Thư lên tiếng trước: ‘Cảm ơn anh!”
Sau một lúc im lặng, Tô Kim Thư lên tiếng trước: “Cảm ơn anh!”
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhìn nhẹ nhàng.
Khi anh mở miệng, giọng nói của anh có vẻ rất bình tĩnh, như thể không có bất kỳ cảm xúc gì “Cảm ơn anh đã thiết kế váy cưới cho em, hay là cảm ơn anh đã không làm khó đàn anh của em?”
“.., Cả hai”
“Cả hai?”
Dường như Lệ Hữu Tuấn không ngờ rằng Tô Kim Thư sẽ thể hiện sự lo lắng của cô cho Nhan Thế Khải một cách thẳng thản như vậy trước mặt anh.
Anh cực kỳ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng.
“Em lo lắng anh sẽ ra tay với anh ta như vậy, khiến bây giờ, anh cảm thấy có chút phụ lòng mong đợi của em rồi”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Kim Thư: cứng đờ lại một cách rõ ràng: “Rõ ràng là anh biết em không có ý đó mà”
Đương nhiên là Lệ Hữu Tuấn biết rõ.
Hai người họ đã ở bên nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy mà.
Nếu như đến bây giờ, anh vẫn không chắc chấn về tình cảm của Tô Kim Thư dành cho mình, thì xem ra cả đời này anh đã sống một cách vô dụng rồi Thế nhưng vẫn không biết tại sao.
Chỉ cần liên quan một tí đến chuyện tình cảm, Lệ Hữu Tuấn không thể không để tâm và ghen tuông.
Vì vậy, hôm nay, khi gặp Nhan Thế Khải, Tô Kim Thư đã chọn cách nắm chặt tay anh, đây có thể coi là một cách để lấy lòng anh.
Thực ra, Lệ Hữu Tuấn cũng không định tìm Nhan Thế Khải để tính sổ.
Sau đó, đột nhiên, hai người lại tiếp tục im lặng.
Mãi cho đến khi xe đi đến biệt thự núi Ngự Cảnh, Lệ Hữu Tuấn mới đột nhiên mở miệng: “Hai ngày nữa sẽ có buổi tiệc rượu, khi đó em hấy đi cùng anh đi”
, rượu sao?”
“Đúng vậy, dòng họ quý tộc Âu ở Mỹ muốn bàn bạc dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên, cần đưa cả vợ con theo.”
Khi Lệ Hữu Tuấn nói điều này, anh nhìn Tô Kim Thư thật lâu với ánh mắt sâu thẩm.
“Nhà họ Âu?”
Đôi mắt của Tô Kim Thư sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó: “Không phải anh đang nói đến dòng họ người Hoa tiếng tăm lầy lừng ở Los Angeles đấy chứ?”
Phản ứng của Lệ Hữu Tuấn với cô có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em biết sao?”
Tô Kim Thư gật gật đầu.
Chỉ có điều, khi cô nói, giọng của cô có vẻ hơi lờ mờ và lạc lõng: “Lúc đầu, anh trai của anh có làm ăn kinh doanh một chút với nhà họ Âu. Công tước Gilsay cũng đã đến ở lại nhà anh một đêm.
Khi đó, anh vẫn còn học trung học cơ sở nên cũng chỉ có một vài ấn tượng mờ nhạt thôi”
“Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó em có thể tìm xem có người em quen biết hay không”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã từ từ đi vào biệt thự.
Khi xe vừa mới dừng lại trong ga ra, Tô Kim Thư đã đi ra mở cửa Chỉ có điều còn chưa kịp chạm vào tay gạt mở cửa xe, cô đã bất ngờ bị một lực kéo kỳ lạ nào đó, kéo cô lại phía sau ngửa mặt lên trời rồi ngả vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư bị giật mình, giận dữ nhìn anh chăm chãm.
Lệ Hữu Tuấn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.
hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”
Đầu Tô Kim Thư căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.
Cô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”
Nói xong, Tô Kim Thư nhân cơ hội mở cửa xe.
Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.
Lệ Hữu Tuấn cũng ra khỏi xe.
Anh nhìn theo bóng lưng Tô Kim Thư đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.
Ngay khi Tô Kim Thư vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Lệ Hữu Tuấn bắt lại, đẩy sát vào tường.
Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”
Tô Kim Thư mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”
“Không dám sao?”
Lệ Hữu Tuấn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”
Tô Kim Thư bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.
Lệ Hữu Tuấn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”
Tô Kim Thư ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Lệ Hữu Tuấn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”
Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.
Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Lệ Hữu Tuấn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự sung sướng, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…
Khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.
Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.
“Tên khốn kiếp này…
Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vẫn đang nằm bên cạnh mình.
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!
Đến giờ này rồi mà Lệ Hữu Tuấn vẫn ngủ yên được như vậy sao?
Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.
Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư lại không khỏi đỏ mặt.
Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Lệ Hữu Tuấn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.
Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Kim Thư nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Lệ Hữu Tuấn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Giang đôi tay dài ra, anh ôm cô vào lòng.
Ghé sát vào lòng anh, Tô Kim Thư nhanh chóng mơ mơ màng màng và lại chìm vào giấc ngủ.
Sau hơn hai mươi phút, Lệ Hữu Tuấn ung dung tỉnh dậy.
Anh cúi đầu xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hơn mười một giờ, không khỏi cau mày chửi rủa: “Chết tiệt”
Vốn dĩ hôm nay, theo lịch, có một cuộc họp cấp cao của tập đoàn Lệ Thiên dự kiến diễn ra vào lúc chín giờ ba mươi phút sáng, Nhưng bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, muộn tận hai tiếng!
Trước đây cho dù anh có thức trắng đêm, chỉ cần năm nửa tiếng đồng hồ là khí chất lại dồi dào như bình thường.
Anh cúi đầu, liếc nhìn Tô Kim Thư vẫn còn đang ngủ say.
Lệ Hữu Tuấn cau mày thật chặt: Có lẽ nào Tô Kim Thư thực sự nói đúng thật, anh đã trở thành một ông chú với thể chất kiệt quệ rồi hay sao?
Lần đầu tiên, Lệ Hữu Tuấn thể hiện sự nghi ngờ sâu sắc về năng lực thể chất của mình Thế nhưng anh cũng không biết rõ nữa: Ngay cả một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, hoạt động vất vả như vậy trong một đêm cũng không có khả năng kham nổi Lệ Hữu Tuấn cẩn thận buông Tô Kim Thư ra, tắm rửa nhanh nhất có thể, rồi ra khỏi cửa.
‘Vì đêm qua hai người đã hoạt động quá mạnh cho nên Tô Kim Thư đã ngủ say đến hơn một giờ chiều mới tỉnh dậy.
Nếu Lâm Mộc không ở ngoài gõ cửa gọi cô thì có lẽ cô vẫn có thể ngủ tiếp được.
Sau một lúc im lặng, Tô Kim Thư lên tiếng trước: “Cảm ơn anh!”
Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn nhìn nhẹ nhàng.
Khi anh mở miệng, giọng nói của anh có vẻ rất bình tĩnh, như thể không có bất kỳ cảm xúc gì “Cảm ơn anh đã thiết kế váy cưới cho em, hay là cảm ơn anh đã không làm khó đàn anh của em?”
“.., Cả hai”
“Cả hai?”
Dường như Lệ Hữu Tuấn không ngờ rằng Tô Kim Thư sẽ thể hiện sự lo lắng của cô cho Nhan Thế Khải một cách thẳng thản như vậy trước mặt anh.
Anh cực kỳ không hài lòng, hừ lạnh một tiếng.
“Em lo lắng anh sẽ ra tay với anh ta như vậy, khiến bây giờ, anh cảm thấy có chút phụ lòng mong đợi của em rồi”
Biểu cảm trên khuôn mặt của Tô Kim Thư: cứng đờ lại một cách rõ ràng: “Rõ ràng là anh biết em không có ý đó mà”
Đương nhiên là Lệ Hữu Tuấn biết rõ.
Hai người họ đã ở bên nhau trong khoảng thời gian lâu như vậy mà.
Nếu như đến bây giờ, anh vẫn không chắc chấn về tình cảm của Tô Kim Thư dành cho mình, thì xem ra cả đời này anh đã sống một cách vô dụng rồi Thế nhưng vẫn không biết tại sao.
Chỉ cần liên quan một tí đến chuyện tình cảm, Lệ Hữu Tuấn không thể không để tâm và ghen tuông.
Vì vậy, hôm nay, khi gặp Nhan Thế Khải, Tô Kim Thư đã chọn cách nắm chặt tay anh, đây có thể coi là một cách để lấy lòng anh.
Thực ra, Lệ Hữu Tuấn cũng không định tìm Nhan Thế Khải để tính sổ.
Sau đó, đột nhiên, hai người lại tiếp tục im lặng.
Mãi cho đến khi xe đi đến biệt thự núi Ngự Cảnh, Lệ Hữu Tuấn mới đột nhiên mở miệng: “Hai ngày nữa sẽ có buổi tiệc rượu, khi đó em hấy đi cùng anh đi”
, rượu sao?”
“Đúng vậy, dòng họ quý tộc Âu ở Mỹ muốn bàn bạc dự án hợp tác với tập đoàn Lệ Thiên, cần đưa cả vợ con theo.”
Khi Lệ Hữu Tuấn nói điều này, anh nhìn Tô Kim Thư thật lâu với ánh mắt sâu thẩm.
“Nhà họ Âu?”
Đôi mắt của Tô Kim Thư sáng lên, như thể nghĩ ra điều gì đó: “Không phải anh đang nói đến dòng họ người Hoa tiếng tăm lầy lừng ở Los Angeles đấy chứ?”
Phản ứng của Lệ Hữu Tuấn với cô có vẻ hơi ngạc nhiên: “Em biết sao?”
Tô Kim Thư gật gật đầu.
Chỉ có điều, khi cô nói, giọng của cô có vẻ hơi lờ mờ và lạc lõng: “Lúc đầu, anh trai của anh có làm ăn kinh doanh một chút với nhà họ Âu. Công tước Gilsay cũng đã đến ở lại nhà anh một đêm.
Khi đó, anh vẫn còn học trung học cơ sở nên cũng chỉ có một vài ấn tượng mờ nhạt thôi”
“Vậy thì tốt rồi, đến lúc đó em có thể tìm xem có người em quen biết hay không”
Trong lúc hai người đang nói chuyện, xe đã từ từ đi vào biệt thự.
Khi xe vừa mới dừng lại trong ga ra, Tô Kim Thư đã đi ra mở cửa Chỉ có điều còn chưa kịp chạm vào tay gạt mở cửa xe, cô đã bất ngờ bị một lực kéo kỳ lạ nào đó, kéo cô lại phía sau ngửa mặt lên trời rồi ngả vào vòng tay của Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư bị giật mình, giận dữ nhìn anh chăm chãm.
Lệ Hữu Tuấn ở trên nhìn xuống: “Cả một ngày.
hôm nay gọi anh là chú cảm thấy thế nào?”
Đầu Tô Kim Thư căng như dây đàn: Anh chàng này cả ngày nay không có biểu hiện gì m: hóa ra là anh đang chờ đến lúc này để tính sổ với cô đây mà.
Cô bĩu môi: “Chú Lệ, chú đã nghe người ta nói thế này chưa? Ba tuổi là một khoảng cách thế hệ, chú hơn cháu sáu tuổi, vậy là có hẳn hai khoảng cách thế hệ. Gọi chú là chú thì có gì kỳ là sao?”
Nói xong, Tô Kim Thư nhân cơ hội mở cửa xe.
Cô trực tiếp nhảy xuống xe, chạy thật nhanh vào trong biệt thự.
Lệ Hữu Tuấn cũng ra khỏi xe.
Anh nhìn theo bóng lưng Tô Kim Thư đang vội vàng chạy trốn, khóe miệng nhếch lên một đường cong.
Anh sải bước đi tới, theo sát sau lưng cô.
Ngay khi Tô Kim Thư vừa mới bước vào cửa phòng ngủ chính, đã bị Lệ Hữu Tuấn bắt lại, đẩy sát vào tường.
Một bầu không khí mê hoặc lan tỏa trong không gian giữa hai người đối diện, bốn mắt nhìn nhau.
“Vì nửa tháng nay tôi không đụng vào người em, làm cho em nghỉ ngờ năng lực của tôi ở một khía cạnh nào đó, nên em mới gọi tôi là chú, có phải như vậy không?”
Tô Kim Thư mỉm cười, dùng ngón tay vẽ vòng tròn trên ngực anh: “Không dám đâu.”
“Không dám sao?”
Lệ Hữu Tuấn đè cô xuống và nheo mắt: “Tôi thấy em rất dám đây mà”
Tô Kim Thư bị anh đè xuống như vậy, hai tay lại còn bị giam cầm, cô có chút lắng sốt sắng không giải thích được.
Lệ Hữu Tuấn đe dọa trên đầu: “Về sau em còn dám gọi tôi là chú nữa không?”
Tô Kim Thư ngoan ngoãn trả lời: “Không dám ạ Lệ Hữu Tuấn tiếp tục cắn vào tai cô: “Vậy sau này, em phải gọi tôi là gì nhỉ?”
Khuôn mặt xinh xắn của Tô Kim Thư đỏ bừng lên, trên trán xuất hiện lấm tấm những hạt mồ hôi nhỏ: “Chồng… già.”
Cô vừa mới nói hết câu, hai người lăn từ ngoài cửa vào ghế sô pha, rồi lại từ ghế sô pha lên giường.
Đã nhẫn nhịn suốt nửa tháng, mặc dù Lệ Hữu Tuấn nóng lòng nhưng cũng rất nhẹ nhàng.
Một đêm nhẹ nhàng tràn trề sự sung sướng, Mãi cho đến khi đường chân trời hiện lên, bầu không khí trong phòng mới đần dần lắng xuống…
Khi Tô Kim Thư tỉnh dậy, cô thân mình như bị một chiếc xe thấy toàn ớn cán qua Phần lưng dưới thậm chí còn đau hơn và không thể đứng thẳng lên được.
Cô buồn bực xoay người vào trong, cảm thấy vừa động đậy một chút thôi mà ở chỗ nào đó đã đau đớn vô cùng.
“Tên khốn kiếp này…
Cô nghiến răng nghiến lợi, xoay người chuẩn bị đứng dậy.
Đột nhiên, cô nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn vẫn đang nằm bên cạnh mình.
Tô Kim Thư liếc nhìn đồng hồ treo trên tường: Đã mười một giờ rồi!
Đến giờ này rồi mà Lệ Hữu Tuấn vẫn ngủ yên được như vậy sao?
Thực sự không giống với thói quen thường ngày của anh.
Chẳng lẽ do đêm hôm qua vất vả quá sao?
Nghĩ đến đây, Tô Kim Thư lại không khỏi đỏ mặt.
Vì đã ăn chay hơn nửa tháng cho nên đêm qua Lệ Hữu Tuấn không hề kiêng nể mà “ăn” cô sạch sẽ.
Tung hoành đến hai ba giờ sáng thì mới dừng Tô Kim Thư nhìn vào hình bóng anh mờ ảo trong mắt, suy nghĩ định đứng dậy cũng bị xua tan Cô không muốn đánh thức anh, năm yên lặng bên cạnh anh Lệ Hữu Tuấn đang chìm trong giấc ngủ mơ màng, hình như cũng nhận ra điều gì đó.
Giang đôi tay dài ra, anh ôm cô vào lòng.
Ghé sát vào lòng anh, Tô Kim Thư nhanh chóng mơ mơ màng màng và lại chìm vào giấc ngủ.
Sau hơn hai mươi phút, Lệ Hữu Tuấn ung dung tỉnh dậy.
Anh cúi đầu xuống, liếc nhìn đồng hồ đeo tay thấy đã hơn mười một giờ, không khỏi cau mày chửi rủa: “Chết tiệt”
Vốn dĩ hôm nay, theo lịch, có một cuộc họp cấp cao của tập đoàn Lệ Thiên dự kiến diễn ra vào lúc chín giờ ba mươi phút sáng, Nhưng bây giờ đã mười một giờ rưỡi rồi, muộn tận hai tiếng!
Trước đây cho dù anh có thức trắng đêm, chỉ cần năm nửa tiếng đồng hồ là khí chất lại dồi dào như bình thường.
Anh cúi đầu, liếc nhìn Tô Kim Thư vẫn còn đang ngủ say.
Lệ Hữu Tuấn cau mày thật chặt: Có lẽ nào Tô Kim Thư thực sự nói đúng thật, anh đã trở thành một ông chú với thể chất kiệt quệ rồi hay sao?
Lần đầu tiên, Lệ Hữu Tuấn thể hiện sự nghi ngờ sâu sắc về năng lực thể chất của mình Thế nhưng anh cũng không biết rõ nữa: Ngay cả một thanh niên mười tám, mười chín tuổi, hoạt động vất vả như vậy trong một đêm cũng không có khả năng kham nổi Lệ Hữu Tuấn cẩn thận buông Tô Kim Thư ra, tắm rửa nhanh nhất có thể, rồi ra khỏi cửa.
‘Vì đêm qua hai người đã hoạt động quá mạnh cho nên Tô Kim Thư đã ngủ say đến hơn một giờ chiều mới tỉnh dậy.
Nếu Lâm Mộc không ở ngoài gõ cửa gọi cô thì có lẽ cô vẫn có thể ngủ tiếp được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.