Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Chương 514: Ra ngoài gặp mặt!

Đang cập nhập

07/06/2021

“Hòn đá đó đúng là có dấu vết bị đục đẽo từ Trước.”

Quả nhiên là như vậy!

“Có khám phá nào khác không?”

“Một người khác là cô Lê Duyệt Tư đã ở đó vài ngày, và cô ấy đã mang theo một trợ lý khi cô ấy đến đó. Chúng tôi muốn bắt đầu điều tra từ trợ lý của cô ấy. Thật kỳ lạ, trợ lý đã biến mất sau khi cô ấy trở lại”

Gương mặt của Lệ Hữu Tuấn ngày càng trở nên xấu xí hơn “Đã tìm thấy cuộn băng chụp ảnh mà Lâm Thúy Vân đánh mất chưa?”

“Chúng tôi chỉ tìm thấy một số mảnh vỡ tại trạm thu gom rác của khách sạn, những mảnh vỡ lẽ ra đã bị ai đó làm hư hỏng”

“Tôi biết rồi, ra ngoài đi. Phải năm chắc tiến độ điều tra vụ tai nạn xe cộ năm đó. Chuyện này anh không cần can thiệp”

“Vâng thưa ông chủ”“

Lục Anh Khoa quay người rời đi, sau đó sắc mặt của Lệ Hữu Tuấn trở nên rất xấu xí.

Mặc dù những băng chứng này không trực tiếp chỉ ra Lê Duyệt Tư, nhưng dựa trên trực giác và phán đoán của anh, tai nạn của Lâm Thúy Vân chắc chắn có liên quan đến Lê Duyệt Tư.

Thực ra Lê Duyệt Tư ra tay với ai không liên quan gì đến anh, nhưng lần này cô ta ra tay với Lâm Thúy Vân, và lần sau rất có thể sẽ là Tô Kim Thư.

Lệ Hữu Tuấn từ từ nhắm mắt lại, trong đầu anh hiện lên những cảnh tượng của tuổi trẻ.

Lúc đó Lê Duyệt Tư ít nhất cũng rất đơn thuần.

Vào lúc này, một bản nhạc chuông điện thoại di động giòn giã kéo suy nghĩ của anh trở lại.

Anh mở mắt liếc nhìn chiếc điện thoại bên cạnh.

Màn hình nhấp nháy, và tên của Lê Duyệt Tư xuất hiện trên đó.

Lệ Hữu Tuấn khẽ cau mày, ấn nút kết nối cuộc gọi.

“Hữu Tuấn” Đầu dây bên kia, giọng nói của Lê Duyệt Tư rất bình tĩnh.

Lệ Hữu Tuấn mắt lóe lên: “Có chuyện gì?”

Lê Duyệt Tư không khỏi cười tủm tỉm nói: “Bây giờ anh có rảnh không? Gặp nhau đi”



Ánh mắt của Lệ Hữu Tuấn lướt qua đống tài liệu trên bàn, và những đầu ngón tay mảnh mai của anh nhẹ nhàng ấn vào đó: “Tại sao?”

“Dù sao thì chúng ta cũng là bạn bè. Những chuyện khó chịu đó đã qua rồi, chỉ là gặp nhau thôi, bây giờ anh còn không dám ra ngoài gặp em sao?”

“Cô biết không, cách kích động này không có tác dụng gì với tôi”

“Đương nhiên em biết kế khích tướng không có tác dụng với anh, hiện tại đi ra ngoài sao? Em đang ở gần nhà anh, nếu anh không ra ngoài, em sẽ gõ cửa. Anh cũng biết là Tô Kim Thư không thích em cho lắm, nhìn thấy em tâm trạng của cô ấy sẽ rất không tốt, anh thực sự không định ra ngoài gặp em sao?”

“Tôi ghét bị người khác đe dọa”

“Em không dám uy hiếp anh. Bây giờ em đang ở bên ngoài sân nhà anh. Gặp nhau đi”

Lệ Hữu Tuấn đứng dậy, và sau một lúc im lặng “Được”

Khi anh bước xuống từ tầng hai, Tô Kim Thư cũng vừa xong việc.

Ngay khi nhìn thấy Lệ Hữu Tuấn, cô đã lao đến và ôm lấy eo anh “Anh xong việc chưa?”

Lệ Hữu Tuấn nhẹ nhàng giật giật khóe miệng, vươn tay xoa nhẹ lên đầu cô: “Anh còn có chuyện cần giải quyết, anh phải ra ngoài một lát”

Tô Kim Thư cau mày: “Anh sẽ bận đến khuya sao?”

“Không, anh sẽ quay lại sớm thôi.”

“Ừm, em vừa học được một món tráng miệng từ Lâm Mộc, đang làm rồi. Khi nào anh về, gọi hai đứa nhỏ xuống ăn cùng” Tô Kim Thư cười đắc thắng.

Lệ Hữu Tuấn gật đầu và hôn nhẹ lên trán cô: “Được”

Lệ Hữu Tuấn trực tiếp bước ra từ sân trước của biệt thự.

Quả nhiên, khi anh vừa bước ra khỏi cổng, thoáng nhìn thấy Lê Duyệt Tư đang đứng bên kia đường.

Cô ta đeo kính râm, mặc váy và đi giày cao gót. Cô ta có khí chất tuyệt đỉnh và dáng người mảnh khánh Đậu sau cô ta không xa là một chiếc xe bảo mẫu màu đen.

Lệ Hữu Tuấn không chút biểu cảm bước tới.

Ngay khi Lê Duyệt Tư nhìn thấy anh, cô ta lập tức tháo kính xuống, trên mặt nở một nụ cười: “Hữu Tuấn”

Lệ Hữu Tuấn đi thẳng đến chỗ cô ta: “Cô muốn nói gì?”

Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư có chút không nói nên lời, cô ta không khỏi cười nhẹ: “Hữu Tuấn, hai chúng ta không thể là bạn được sao? Chúng ta không thể nói chuyện thân thiết như trước được sao? Em biết những việc em làm với Tô Kim Thư trước đây là có lỗi với anh, nên anh đừng giận em nhé?”



Lệ Hữu Tuấn không lên tiếng nhìn người phụ nữ đối diện.

Khi cô ta nói điều này, vẫn có một nụ cười trên khuôn mặt của cô ta, như thể cô ta đang xin lỗi.

“Nếu thực sự cảm thấy mình sai, cô nên đến xin lỗi Tô Kim Thư thay vì nói chuyện quá khứ với tôi. Cô biết đấy, điều tôi ghét nhất chính là người khác chạm vào đồ của mình, càng không nói đến động vào đồ của mình!”

Sở dĩ anh không xử lý Lê Duyệt Tư là bởi vì Tô Kim Thư đang mang thai, anh không muốn dính máu lần nữa.

Nhưng anh không ra tay không có nghĩa là Lục Mặc Thâm sẽ dễ dàng buông tha cho cô ta.

Lê Duyệt Tư dường như bị chọc vào điếm yếu, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi.

Trong chuyện của Tô Kim Thư và Lâm Thúy Vân, cô ta chưa bao giờ cảm thấy rằng mình đã làm sai bất cứ điều gì Lý do tại sao cô ta vừa thừa nhận sai lầm của mình chỉ là để cho Lệ Hữu Tuấn nghe mà thôi Hai người chậm rãi đi dọc theo con đường nhỏ phía trước.

Đôi mắt của Lệ Hữu Tuấn trầm xuống, khó mà đoán được anh đang nghĩ gì “Hữu Tuấn…

Bước đi trên con đường rợp bóng cây mờ ảo này, tâm trí Lê Duyệt Tư rung động, như thể cô ta đã trở về vài năm trước.

“Hữu Tuấn, nếu hồi đó em chọn đi lính với anh, kết quả có khác không?”

Để chinh phục Lục Mặc Thâm, cô ta đã từ bỏ vị trí của mình trong trại quân sự và ra nước ngoài với Lục Mặc Thám.

Chính vì điều này mà cô ta đã bỏ lỡ Lệ Hữu Tuấn.

Mặc dù sau đó cô ta Lục Mặc Thâm ở bên nhau, nhưng dường như không có kết quả tốt.

Lệ Hữu Tuấn mắt lim dim: “Có thể”

Nghe vậy, Lê Duyệt Tư vui mừng khôn xiết, cô ta phấn khích nhìn Lệ Hữu Tuấn; “Vậy, ý anh là…”

Bước chân của Lệ Hữu Tuấn cũng dừng lại: “Ý tôi là, có lẽ trải nghiệm của tôi và Lục Mặc Thâm sẽ thay đổi”

Vẻ mặt của Lê Duyệt Tư đơ ra ngay lập tức: “Ý của anh là thế nào?”

“Những gì tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao? Được, nói thế này đi, cho dù ban đầu cô vào bộ đội cùng tôi, đính hôn với tôi, trong quá trình này, cô cũng sẽ phát hiện ra, cô không thể buông bỏ Lục Mặc Thâm, và sau đó bắt đầu chiến tranh lạnh với tôi, và sau đó chúng tôi xa cách. Không phải bây giờ cô và Lục Mặc Thâm như thế này sao?”

Biểu cảm trên khuôn mặt của Lê Duyệt Tư là thay đổi khó lường, rất xấu hổ: “Hữu Tuấn, sao anh có thể nghĩ về em như thế nài “Tôi nói sai sao?”

Lê Duyệt Tư cắn chặt môi và làm ra vẻ rất đau khổ: “Hữu Tuấn, em có biết tại sao Lục Mặc Thâm muốn ly hôn không? Anh có biết anh ấy đã nói gì với em không?”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook