Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 169: Tiếp đón những người rác rưởi này
Đang cập nhập
01/05/2021
“Ôi, mọi người mau nhìn xem, người đứng bên cạnh cậu cả Lệ không phải là cô hai nhà họ Tô sao?”
“Đúng thật, anh không nói thì tôi cũng không nhận ra được, đúng là cô ấy rồi.”
“Nhưng mà không phải nhà họ Tô đang nộp đơn phá sản sao? Tại sao cô ấy vẫn đi…”
“Suyt! Tôi cho các người một chút tin tức, con gái tôi là bạn học của chị cô ấy Tô Bích Xuân, nghe nói cô hai nhà họ Tô đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, cho nên mới như thể đang được người ta bao nuôi vậy.”
“Không thể nào. Nếu người bao nuôi tôi là cậu cả Lệ thì tôi cũng nguyện ý…
Ánh mắt bén nhọn của Lệ Hữu Tuấn đảo qua nơi đó.
Những người phụ nữ mới vừa ríu rít như bị sấm đột nhiên đánh qua vậy.
Miệng đóng lại ngay lập tức.
Từng người một hoảng hốt, xoay vào trốn trong góc.
Lệ Hữu Tuấn cũng không có thói quen gây rắc rối với phụ nữ.
Nhưng là nếu như có vài người phụ nữ muốn buôn chuyện và gây phiền thì anh không ngại mượn tay ai đó giải quyết một chút.
Khẽ cau mày, Lệ Hữu Tuấn nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái Nhưng cô ấy như thể không có chuyện gì xảy ra vậy, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vô cùng thản nhiên Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: “Bị người khác nói khó nghe vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy?”
Khóe miệng Tô Kim Thư nhếch lên một nụ cười: “Anh tôi đã từng nói cho tôi biết, nếu như chó cắn bạn, bạn luôn luôn không thể nhào.
tới cắn ngược lại nó. Một là tránh xa ra một tí, hai là lần sau nhất định phải thủ theo cây gậy trong tay để đánh nó thật mạnh, sau đó chắc chắn nó sẽ đàng hoàng”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Hai bên hành lang tầng hai là các phòng được chuẩn bị cho khách VIP.
Cho nên Tô Kim Thư đi theo phía sau Lệ Hữu Tuấn trực tiếp lên lầu hai, ngồi ngay trước trung tâm sân khấu.
Sau khi Tô Kim Thư ngồi xuống, liếc nhìn về phía sân khấu: “Buổi tiệc này là.
“Hội đấu giá.”
Hội đấu giá?
Tô Kim Thư trợn tròn mắt, cô thật sự không hiểu được tại sao Lệ Hữu Tuấn lại dẫn cô đến buổi đấu giá như vậy.
Rất nhàm chán!
Như thường lệ sẽ có một số tiết mục ca mua trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Tô Kim Thư ngán ngẩm đến chết.
Vừa lúc đó, bên ngoài hội trường như truyền đến âm thanh tranh chấp.
Hơn nữa giọng nói này còn có chút quen tai “Anh phải trông như thế này sao? Tưởng mang chó hay mèo đến sẽ không chọc giận em sao? Đừng ngây thơ như vậy có được không, mọi người đều là người lớn hết cả rồi.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Kim Thư sáng lên, ý nghĩ muốn nhiều chuyện đang rục rịch.
Cô vễnh tai hướng về phía cửa.
Xuyên qua khe cửa khép hờ chật hẹp, quả nhiên cô thấy được một bóng người quen thuộc.
Lại là Lệ Duyệt Tư?
Cô ấy mặc một váy đầm dài màu sâm panh, khí chất ưu nhã, rõ ràng là ăn mặc rất chỉnh tê.
Nhưng mà bây giờ gương mặt tỉnh xảo đó lại có chút méo mó. Người đàn ông đứng ở đối diện cô ấy không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.
Lòng buôn chuyện của Tô Kim Thư lại càng rục rịch.
Cô liều mạng chen về phía khe cửa.
Lỗ tai dán vào trên cánh cửa, cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì.
“Em cảm thấy tôi đang giận em sao?”
Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính vàng trên mặt một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh như băng, “Tôi biết, từ trước đến giờ anh không thích tôi tham dự những nơi như thế này, nhưng là lần này là bởi vì công việc, tôi không cách nào từ chối.”
“Hừ”
Lục Mặc Thâm đột nhiên đi về trước hai bước, ép buộc Lệ Duyệt Tư phải lui về sau một chút, cuối cùng dính vào trên tường.
Mặc dù cách tròng kính nên không thể thấy rõ ánh mắt của anh ta, nhưng Lệ Duyệt Tư đã ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm quen thuộc trên người anh ta.
“Tập đoàn Lục Dương không thể cho em những thứ em muốn? Chỉ vì một quảng cáo còn con mà phải chạy đến cái nơi rác rưởi như thế này à?”
Cánh tay dài của Lục Mặc Thâm duỗi ra trực tiếp khống chế cô ấy, giọng nói như phảng phất từ trong địa ngục truyền tới: “Em cứ không thích Tô Kim Thư như vậy, không phải là muốn làm cô ấy khó xử sao?”
Lệ Duyệt Tư bị chọt trúng tâm tư, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói: “Âm!”
Lời của cô ấy vừa mới dứt, sắc mặt Lục Mặc Thâm liền thay đổi, đấm một quyền.
Một quyền ác liệt kia lướt qua tóc của Lệ Duyệt Tư,và đập mạnh vào tai cô ấy.
Lệ Duyệt Tư giật mình, gương mặt tinh xảo nhanh chóng tái đi.
Cô ấy thật sự không ngờ Lục Mặc Thâm sẽ mất khống chế trước mặt cô như vậy. “Em nghe không hiểu những gì tôi đang nói, vậy tôi lại giải thích rõ cho em một lần nữa.”
Giọng nói Lục Mặc Thâm chứa đựng sự tức giận đang kìm nén: “Bởi vì có Tô Kim Thư xuất hiện, Kỷ Hân Tỉnh đã bị đá ra khỏi quảng cáo kia. Không phải em quan tâm đến Kỷ Hân Tỉnh, thứ em quan tâm là chính là mặt mũi của em, là Lệ Hữu Tuấn lại dám không để ý đến sự tồn tại của em mà đứng bên cạnh Tô Kim Thư”
“Bây giờ nữ chính của quảng cáo kia đã đổi thành Mộ Mẫn Loan, em không vừa mắt, cho nên đến những nơi rác rưởi này, em cũng muốn đè chết Mộ Mẫn Loan, không phải sao?”
Gương mặt tươi cười của Lệ Duyệt Tư trong nháy mắt đã trở nên trằng bệch, cô ấy không dám tin nhìn Lục Mặc Thâm: Sao, sao anh ta lại biết rõ ràng như vậy?
Người đàn ông trước mặt thật xa lạ và đáng sợ.
Không biết tại sao, khi đứng ở trước mặt anh ta, cô ấy lại có cảm giác muốn chạy trốn.
Cô ấy muốn chạy mất dạng.
Lệ Duyệt Tư thở ra một hơi thật dài, chột dạ đưa tay đẩy anh ta ra, xoay người muốn đi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói”
“Lệ Duyệt Tư, em không nên ép tôi.”
Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng cô ấy xoay người rời đi, cảm giác hung ác tản ra xung quanh người anh ta.
Bước chân Lệ Duyệt Tư ngừng một lát, cô ấy chỉ cảm thấy gáy lạnh cả người.
Nhưng cô ấy vẫn kiêu ngạo như vậy, không thể cúi đầu trước anh ta.
Cô đứng thẳng lưng, giọng nói có vài phần lạnh lùng: “Thế nào? Mang chó mèo trong xó nào đó không biết về làm bạn gái, cũng là do tôu ép anh làm sao? Anh đừng quên, tôi mới là vị hôn thê của anh, có một số việc có thể vui đùa một chút, nhưng đừng đùa quá mức.”
Lạnh lùng buông ra những lời này, cô ấy đạp giày cao gót xoay người rời đi.
Tay phải Lục Mặc Thâm buông xuôi ở bên người, vẫn còn ở chảy máu, chỉ là giờ phút này anh ta không để ý tới Mà Tô Kim Thư, người đang tránh ở một bên thấy toàn bộ quá trình trông còn choáng váng hơn.
Ý gì đây?
Sau khi làm chuyện đó, Lệ Duyệt Tư này lại muốn gây khó dễ cho cô?
Tại sao người phụ nữ này lại khó tính và phiền phức đến như vậy?
Sau khi xem náo nhiệt xong, Tô Kim Thư đang chuẩn bị đứng lên trở lại vị trí của mình.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói hả hê cười trên sự đau khổ của người khác đang truyền đến: “Mục đích dẫn tôi đến đây của anh đã đạt được rồi, nhưng kết cục có vẻ không tốt đẹp như anh tưởng ha! Cô gái như tôi đây phát hiện ra rằng vị hôn thê của anh cũng không phản ứng với anh ha!”
Giọng nói này là…
Tô Kim Thư kinh ngạc, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.
Thì bất thình lình sau lưng xuất hiện một đôi tay ôm lấy cô.
Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã cảm thấy cả người nhẹ hẳn
“Đúng thật, anh không nói thì tôi cũng không nhận ra được, đúng là cô ấy rồi.”
“Nhưng mà không phải nhà họ Tô đang nộp đơn phá sản sao? Tại sao cô ấy vẫn đi…”
“Suyt! Tôi cho các người một chút tin tức, con gái tôi là bạn học của chị cô ấy Tô Bích Xuân, nghe nói cô hai nhà họ Tô đang thiếu tiền, rất thiếu tiền, cho nên mới như thể đang được người ta bao nuôi vậy.”
“Không thể nào. Nếu người bao nuôi tôi là cậu cả Lệ thì tôi cũng nguyện ý…
Ánh mắt bén nhọn của Lệ Hữu Tuấn đảo qua nơi đó.
Những người phụ nữ mới vừa ríu rít như bị sấm đột nhiên đánh qua vậy.
Miệng đóng lại ngay lập tức.
Từng người một hoảng hốt, xoay vào trốn trong góc.
Lệ Hữu Tuấn cũng không có thói quen gây rắc rối với phụ nữ.
Nhưng là nếu như có vài người phụ nữ muốn buôn chuyện và gây phiền thì anh không ngại mượn tay ai đó giải quyết một chút.
Khẽ cau mày, Lệ Hữu Tuấn nghiêng đầu nhìn cô gái bên cạnh một cái Nhưng cô ấy như thể không có chuyện gì xảy ra vậy, khóe miệng hơi cong lên, nụ cười vô cùng thản nhiên Lệ Hữu Tuấn nhìn cô một cái: “Bị người khác nói khó nghe vậy mà vẫn bình tĩnh như vậy?”
Khóe miệng Tô Kim Thư nhếch lên một nụ cười: “Anh tôi đã từng nói cho tôi biết, nếu như chó cắn bạn, bạn luôn luôn không thể nhào.
tới cắn ngược lại nó. Một là tránh xa ra một tí, hai là lần sau nhất định phải thủ theo cây gậy trong tay để đánh nó thật mạnh, sau đó chắc chắn nó sẽ đàng hoàng”
Khóe miệng Lệ Hữu Tuấn hiện lên nụ cười nhàn nhạt.
Hai bên hành lang tầng hai là các phòng được chuẩn bị cho khách VIP.
Cho nên Tô Kim Thư đi theo phía sau Lệ Hữu Tuấn trực tiếp lên lầu hai, ngồi ngay trước trung tâm sân khấu.
Sau khi Tô Kim Thư ngồi xuống, liếc nhìn về phía sân khấu: “Buổi tiệc này là.
“Hội đấu giá.”
Hội đấu giá?
Tô Kim Thư trợn tròn mắt, cô thật sự không hiểu được tại sao Lệ Hữu Tuấn lại dẫn cô đến buổi đấu giá như vậy.
Rất nhàm chán!
Như thường lệ sẽ có một số tiết mục ca mua trước khi buổi đấu giá bắt đầu. Tô Kim Thư ngán ngẩm đến chết.
Vừa lúc đó, bên ngoài hội trường như truyền đến âm thanh tranh chấp.
Hơn nữa giọng nói này còn có chút quen tai “Anh phải trông như thế này sao? Tưởng mang chó hay mèo đến sẽ không chọc giận em sao? Đừng ngây thơ như vậy có được không, mọi người đều là người lớn hết cả rồi.”
Trong nháy mắt, ánh mắt Tô Kim Thư sáng lên, ý nghĩ muốn nhiều chuyện đang rục rịch.
Cô vễnh tai hướng về phía cửa.
Xuyên qua khe cửa khép hờ chật hẹp, quả nhiên cô thấy được một bóng người quen thuộc.
Lại là Lệ Duyệt Tư?
Cô ấy mặc một váy đầm dài màu sâm panh, khí chất ưu nhã, rõ ràng là ăn mặc rất chỉnh tê.
Nhưng mà bây giờ gương mặt tỉnh xảo đó lại có chút méo mó. Người đàn ông đứng ở đối diện cô ấy không phải ai khác mà chính là Lục Mặc Thâm.
Lòng buôn chuyện của Tô Kim Thư lại càng rục rịch.
Cô liều mạng chen về phía khe cửa.
Lỗ tai dán vào trên cánh cửa, cô muốn nghe rõ bọn họ đang nói gì.
“Em cảm thấy tôi đang giận em sao?”
Lục Mặc Thâm đưa tay đẩy gọng kính vàng trên mặt một cái, khóe miệng hiện lên nụ cười lạnh như băng, “Tôi biết, từ trước đến giờ anh không thích tôi tham dự những nơi như thế này, nhưng là lần này là bởi vì công việc, tôi không cách nào từ chối.”
“Hừ”
Lục Mặc Thâm đột nhiên đi về trước hai bước, ép buộc Lệ Duyệt Tư phải lui về sau một chút, cuối cùng dính vào trên tường.
Mặc dù cách tròng kính nên không thể thấy rõ ánh mắt của anh ta, nhưng Lệ Duyệt Tư đã ngửi thấy được hơi thở nguy hiểm quen thuộc trên người anh ta.
“Tập đoàn Lục Dương không thể cho em những thứ em muốn? Chỉ vì một quảng cáo còn con mà phải chạy đến cái nơi rác rưởi như thế này à?”
Cánh tay dài của Lục Mặc Thâm duỗi ra trực tiếp khống chế cô ấy, giọng nói như phảng phất từ trong địa ngục truyền tới: “Em cứ không thích Tô Kim Thư như vậy, không phải là muốn làm cô ấy khó xử sao?”
Lệ Duyệt Tư bị chọt trúng tâm tư, sắc mặt đột nhiên trở nên vô cùng khó coi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói: “Âm!”
Lời của cô ấy vừa mới dứt, sắc mặt Lục Mặc Thâm liền thay đổi, đấm một quyền.
Một quyền ác liệt kia lướt qua tóc của Lệ Duyệt Tư,và đập mạnh vào tai cô ấy.
Lệ Duyệt Tư giật mình, gương mặt tinh xảo nhanh chóng tái đi.
Cô ấy thật sự không ngờ Lục Mặc Thâm sẽ mất khống chế trước mặt cô như vậy. “Em nghe không hiểu những gì tôi đang nói, vậy tôi lại giải thích rõ cho em một lần nữa.”
Giọng nói Lục Mặc Thâm chứa đựng sự tức giận đang kìm nén: “Bởi vì có Tô Kim Thư xuất hiện, Kỷ Hân Tỉnh đã bị đá ra khỏi quảng cáo kia. Không phải em quan tâm đến Kỷ Hân Tỉnh, thứ em quan tâm là chính là mặt mũi của em, là Lệ Hữu Tuấn lại dám không để ý đến sự tồn tại của em mà đứng bên cạnh Tô Kim Thư”
“Bây giờ nữ chính của quảng cáo kia đã đổi thành Mộ Mẫn Loan, em không vừa mắt, cho nên đến những nơi rác rưởi này, em cũng muốn đè chết Mộ Mẫn Loan, không phải sao?”
Gương mặt tươi cười của Lệ Duyệt Tư trong nháy mắt đã trở nên trằng bệch, cô ấy không dám tin nhìn Lục Mặc Thâm: Sao, sao anh ta lại biết rõ ràng như vậy?
Người đàn ông trước mặt thật xa lạ và đáng sợ.
Không biết tại sao, khi đứng ở trước mặt anh ta, cô ấy lại có cảm giác muốn chạy trốn.
Cô ấy muốn chạy mất dạng.
Lệ Duyệt Tư thở ra một hơi thật dài, chột dạ đưa tay đẩy anh ta ra, xoay người muốn đi: “Tôi nghe không hiểu những gì anh đang nói”
“Lệ Duyệt Tư, em không nên ép tôi.”
Lục Mặc Thâm nhìn bóng lưng cô ấy xoay người rời đi, cảm giác hung ác tản ra xung quanh người anh ta.
Bước chân Lệ Duyệt Tư ngừng một lát, cô ấy chỉ cảm thấy gáy lạnh cả người.
Nhưng cô ấy vẫn kiêu ngạo như vậy, không thể cúi đầu trước anh ta.
Cô đứng thẳng lưng, giọng nói có vài phần lạnh lùng: “Thế nào? Mang chó mèo trong xó nào đó không biết về làm bạn gái, cũng là do tôu ép anh làm sao? Anh đừng quên, tôi mới là vị hôn thê của anh, có một số việc có thể vui đùa một chút, nhưng đừng đùa quá mức.”
Lạnh lùng buông ra những lời này, cô ấy đạp giày cao gót xoay người rời đi.
Tay phải Lục Mặc Thâm buông xuôi ở bên người, vẫn còn ở chảy máu, chỉ là giờ phút này anh ta không để ý tới Mà Tô Kim Thư, người đang tránh ở một bên thấy toàn bộ quá trình trông còn choáng váng hơn.
Ý gì đây?
Sau khi làm chuyện đó, Lệ Duyệt Tư này lại muốn gây khó dễ cho cô?
Tại sao người phụ nữ này lại khó tính và phiền phức đến như vậy?
Sau khi xem náo nhiệt xong, Tô Kim Thư đang chuẩn bị đứng lên trở lại vị trí của mình.
Đột nhiên nghe thấy một giọng nói hả hê cười trên sự đau khổ của người khác đang truyền đến: “Mục đích dẫn tôi đến đây của anh đã đạt được rồi, nhưng kết cục có vẻ không tốt đẹp như anh tưởng ha! Cô gái như tôi đây phát hiện ra rằng vị hôn thê của anh cũng không phản ứng với anh ha!”
Giọng nói này là…
Tô Kim Thư kinh ngạc, đang chuẩn bị đẩy cửa đi ra ngoài.
Thì bất thình lình sau lưng xuất hiện một đôi tay ôm lấy cô.
Cô còn chưa phục hồi lại tinh thần, đã cảm thấy cả người nhẹ hẳn
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.