Một Thai Song Bảo: Tổng Tài Daddy Phải Phấn Đấu
Chương 629: Tô Kim Thư dựa vào gì mà có được hạnh phúc như vậy? 4
Đang cập nhập
19/06/2021
Trong lúc thu dọn quần áo, trong đầu Tô Bích Xuân nhanh chóng sắp xếp lại cục diện hiện tại, đồng thời đưa ra những tính toán riêng của mình.
Cô ta phục vụ Lệ Hạo Nhân bốn ngày, dùng hết mọi tuyệt kĩ làm cho cậu ta vui vẻ, cuối cùng chỉ đổi lại được duy nhất một cái túi Hermes. Chưa đưa một đồng tiền nào vào tay cô ta mà đòi đuổi cô ta đi sao?
Tuy rằng Tô Bích Xuân vô cùng phẫn uất không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà bước đi.
Khi cô ta vừa mới đặt chân ra đến cửa, không ngờ lại đụng phải đàn em của Lệ Hạo Nhân, anh ta nói: “Cô Tô, cô hãy đi cùng tôi đến ch tài vụ, cậu Lệ có chút đồ muốn đưa cho cô”
Tài vụ?
Tô Bích Xuân bỗng thấy phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng lên, vội vàng đi theo: “Anh này, rốt cuộc cậu Lệ để lại cho tôi thứ gì vậy?”
Đàn em của Lệ Hạo Nhân đánh giá Tô Bích Xuân tỉ mỉ từ trên xuống dưới, thấy cô ta ăn mặc lộn xộn, trên người còn lưu lại mùi hương ám muội không rỡ.
Tô Bích Xuân nhìn rõ được tâm tư người đàn ông này, vừa chạm phải ánh mắt của hãn ta đã biết được hän có chủ ý gì. Vì thế cho nên trong lúc hai người sắp bước chân vào thang máy, chân Tô Bích Xuân bỗng nhiên khuyu xuống, trượt ngã vào lòng người đàn ông kia, cô ta nhanh nhảu nói: “Chết rồi, xin lỗi anh, tôi không cô ý đâu…”
Tô Bích Xuân chật vật một lúc, cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô ta như thể mất hết sức lực nên lại lần nữa nằm trong lòng người đàn ông khe khẽ cọ mình.
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, mạnh bạo túm cô ta lôi vào trong phòng nghỉ. Chỉ trong phút chốc, trong phòng đã truyền đến những âm thanh mờ ám.
Vốn dĩ Tô Bích Xuân cũng dò la ra được một chút tin tức bí mật. Hóa ra Lệ Hạo Nhân và Lệ Hữu Tuấn là hai anh em.
Bởi vì Lục Anh Khoa có tình cảm với Tô Kim Thư, cho nên dù Tô Kim Thư muốn gì cũng sẽ cố gắng thực hiện, quả thực là cầu sao được vậy.
Lục Anh Khoa còn làm một món vũ khí gửi cho Tô Kim Thư, đồ vật này nọ cũng do Lệ Hạo Nhân đích thân mang tới Cậu ta còn dặn dò kĩ lưỡng tất cả đàn em của mình rằng tuyệt đối không bao giờ được phép để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không nhất định sẽ gây ra họa lớn.
Hơn mười phút sau, Tô Bích Xuân theo sau đàn em Lệ Hạo Nhân từ hành lang bên trong đi ra.
Sau đó cô ta đến chỗ tài vụ, cầm sáu trăm triệu mà Lệ Hạo Nhân cấp cho cô ta rồi rời đi.
Bước chân ra khỏi khách sạn, cô ta đứng bên ngoài, sờ tay vào túi xách đang căng phồng, miệng nở một nụ cười đầy ngoan độc.
Quả nhiên sau này nếu như muốn dựa vào đàn ông thì cô ta phải tìm một người giống như Lệ Hạo Nhân này, không chỉ có thân phận mà địa vị cũng không tồi, mỗi lần vung tay đều hào phóng xa xỉ tới ngần này.
Tô Bích Xuân vội vàng tìm một ngân hàng gần đó rồi gửi hết tiền vào trong tài khoản, trong lúc đó lại hồi tưởng những gì mình và tên đàn em của Lệ Hạo Nhân từng nói với nhau. Ánh mặt Tô Bích Xuân trong phút chốc như chất chứa muôn ngàn hận thù và lửa giận.
“Tô Kim Thư, con nhỏ đê tiện này, cô hại tôi thảm đến mức không sao kể xiết! Hôm nay tôi cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô rồi, để xem tôi xử lý cô như thế nào! Loại đàn bà đê tiện!”
Tô Bích Xuân nói xong, chân chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn gọi xe đến công ty của Lệ Hữu Tuấn.
Một lát sau, tại công ty của Lệ Hữu Tuấn.
“Vào đi”
Giọng nói trầm ổn của Lệ Hữu Tuấn từ phía trong cửa kính phát ra, Tô Kim Thư không khỏi giật mình hồi hộp.
Trợ lý Lâm thấy sắc mặt Tô Kim Thư không tốt lắm, vội vàng tiến đến an ủi: “Cô Tô, cô đừng nóng lòng quá, có vẻ như gần đây Boss gặp phải rắc rối gì đó trong công việc cho nên mới bị áp lực, tâm trạng không vui. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng không phải người ngoài, cứ bình tĩnh đi, cô không cần lo lắng đâu”
Trong lòng Tô Kim Thư không khỏi thở dài, thật ra cô chỉ hi vọng giá như mình là người ngoài, như vậy sẽ không cần phải đối mặt trực tiếp với Lệ Hữu Tuấn như thế này.
Tô Kim Thư thở dài một hơi nặng nề, cô lễ phép cười với trợ lý Lâm: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”
Nói xong câu này, cô cũng bước về phía cửa phòng rồi đi vào.
Lệ Hữu Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay mặt lại với cô. Vóc dáng Lệ Hữu Tuấn rất cao gầy, bóng lưng thẳng tắp.
Ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đáp nhẹ trên tà áo sơ mi màu trắng của anh, càng làm tôn lên thân hình cô đơn ấy.
Tô Kim Thư cảm thấy lồng ngực mình tê rần: “Hữu Tu ạ Lệ Hữu Tuấn xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Sao em lại tự mình tới đây?”
Anh không hề nhắc đến chuyện của Lục Anh Khoa, cũng chẳng hề chất vấn Tô Kim Thư, nhưng càng như vậy càng khiến trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy áy náy ăn năn.
Cô không hề muốn giấu diếm Lệ Hữu Tuấn, nhưng Âu Mỹ Lệ lại yêu cầu Tô Kim Thư không được nói cho Lệ Hữu Tuấn chuyện về khẩu súng ấy.
Sự tình liên quan đến anh trai cô, hơn nữa anh trai lại có mâu thuẫn với Lệ Hữu Tuấn, cho nên Tô Kim Thư mới dám tự mình đưa ra ý giấu diếm Lệ Hữu Tuấn.
Vốn dĩ tự cho mình là đúng, hóa ra cô chỉ làm cho mọi việc thêm rắc rối mà thôi.
“Em chỉ tiện đường qua đây thăm anh thôi.”
Tô Kim Thư len lén cấu vào lòng bàn tay của mình, cố gắng ép cho bản thân phải thật bình tĩnh.
Lệ Hữu Tuấn cứ yên lặng nhìn cô như vậy, cuối cùng anh cũng xoay người tiến về phía cô đang đứng, cách Tô Kim Thư khoảng hơn nửa mét, rồi anh nói: “Chỉ là qua đây thăm anh thôi sao? Em không có bất cứ điều gì khác muốn phân trần giải thích với anh sao?”
Ngay tức khắc Tô Kim Thư ngây ngẩn cả người, cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn đang nhìn mình.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không hề muốn nói dối điều này với Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư từng đồng ý với Lệ Hữu Tuấn, rằng hai người bọn họ nhất định phải thành thật với nhau, không giấu bất cứ bí mật nào.
Nhưng nếu như cô nói cho anh biết, cô còn muốn biết cả tình hình của Lục Anh Khoa, cầu xin sự tha thứ cho anh ta, như vậy có được không?
Nếu như vậy có lẽ Lệ Hữu Tuấn sẽ càng tức giận thêm mà thôi Sáng nay lúc Lệ Hạo Nhân rời đi, tất cả những lời cậu ta nói với Tô Kim Tư Anh còn ong ong bên tai cô không dứt.
Cuối cùng Tô Kim Tư Anh phải bỏ suy nghĩ cầu tình cho Lục Anh Khoa ra khỏi đầu mình.
Lệ Hữu Nhân nhìn thấy ánh mắt không ngừng mâu thuẫn của Tô Kim Thư, trong lòng anh chợt động, cô đang thấy rối rắm đấu tranh sao?
Lệ Hữu Tuấn cũng không hề thúc giục Tô Kim Thư, anh cứ lặng yên nhìn cô, muốn biết rốt cuộc cô có chịu thẳng thắn nói chuyện với mình hay không.
Bồng dưng Tô Kim Thư tiến lại gần, nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn… nếu em nói dối anh điều gì, anh chắc chẳn sẽ tức giận đúng không?”
Lệ Hữu Tuấn có phần sửng sốt, nhưng anh vẫn kiên nhãn trả lời Tô Kim Thư: “Em biết rõ tính cách của anh mà, anh không bao giờ thích người khác nói dối cả”
Vốn dĩ Tô Kim Thư đã lấy hết dũng khí chuẩn bị nói ra, nhưng nghe những lời này của Lệ Hữu Tuấn, cô lại như lốp cao su bị xì hơi, trong nháy mắt uể oải không còn chút phấn chấn nào.
Thế nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng bắt bẻ cô, anh vội vàng chuyển đề tài: “Như những gì em nói ban nãy, anh sẽ suy xét kĩ lại.
Có phải em có gì khó nói liên quan đến chuyện này hay không?”
Người khác có lẽ không biết, nhưng đối với Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư thực sự chính là điểm mấu chốt, là người giữ vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng anh.
Nếu như yêu cầu về vị trí quan trọng trong lòng anh phải ở mức B, nhưng Tô Kim Thư chỉ làm được đến mức C, anh cũng sẵn sàng hạ thấp những yêu cầu ấy xuống mức G.
Tô Kim Thư nghe thấy những lời này của anh, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Thật ra… Thật ra trong buổi tiệc liên quan ở nhà ngày hôm đó, em… Em…
Tô Kim Thư còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng cãi nhau ồn ào, thậm chí còn có người va đập vào cửa kính.
Những lời Tô Kim Thư đang nói dở dang đều bị làm ngắt quãng, hai người bọn họ cùng lúc quay ra nhìn về phía ngoài.
Cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn có một đặc điểm đặc biệt, đó là nó là dạng cửa kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thấy được cảnh vật bên trong.
Tô Kim Thư liếc mắt một cái đã thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là Tô Bích Xuân.
Cô ta sao lại chạy tới tận đây?
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu là trước đây, Tô Kim Thư chỉ cần nhìn thêm một chút là sẽ cảm thấy buồn nôn.
Lúc này, người phụ nữ này còn tới tận đây gây chuyện, đúng là không muốn giữ thể diện.
“Em đi ra bên ngoài xem một chút.”
Cô ta phục vụ Lệ Hạo Nhân bốn ngày, dùng hết mọi tuyệt kĩ làm cho cậu ta vui vẻ, cuối cùng chỉ đổi lại được duy nhất một cái túi Hermes. Chưa đưa một đồng tiền nào vào tay cô ta mà đòi đuổi cô ta đi sao?
Tuy rằng Tô Bích Xuân vô cùng phẫn uất không cam lòng, nhưng cũng chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt mà bước đi.
Khi cô ta vừa mới đặt chân ra đến cửa, không ngờ lại đụng phải đàn em của Lệ Hạo Nhân, anh ta nói: “Cô Tô, cô hãy đi cùng tôi đến ch tài vụ, cậu Lệ có chút đồ muốn đưa cho cô”
Tài vụ?
Tô Bích Xuân bỗng thấy phấn chấn tinh thần, hai mắt sáng lên, vội vàng đi theo: “Anh này, rốt cuộc cậu Lệ để lại cho tôi thứ gì vậy?”
Đàn em của Lệ Hạo Nhân đánh giá Tô Bích Xuân tỉ mỉ từ trên xuống dưới, thấy cô ta ăn mặc lộn xộn, trên người còn lưu lại mùi hương ám muội không rỡ.
Tô Bích Xuân nhìn rõ được tâm tư người đàn ông này, vừa chạm phải ánh mắt của hãn ta đã biết được hän có chủ ý gì. Vì thế cho nên trong lúc hai người sắp bước chân vào thang máy, chân Tô Bích Xuân bỗng nhiên khuyu xuống, trượt ngã vào lòng người đàn ông kia, cô ta nhanh nhảu nói: “Chết rồi, xin lỗi anh, tôi không cô ý đâu…”
Tô Bích Xuân chật vật một lúc, cố gắng đứng dậy, nhưng cả người cô ta như thể mất hết sức lực nên lại lần nữa nằm trong lòng người đàn ông khe khẽ cọ mình.
Ánh mắt người đàn ông bỗng nhiên thay đổi, mạnh bạo túm cô ta lôi vào trong phòng nghỉ. Chỉ trong phút chốc, trong phòng đã truyền đến những âm thanh mờ ám.
Vốn dĩ Tô Bích Xuân cũng dò la ra được một chút tin tức bí mật. Hóa ra Lệ Hạo Nhân và Lệ Hữu Tuấn là hai anh em.
Bởi vì Lục Anh Khoa có tình cảm với Tô Kim Thư, cho nên dù Tô Kim Thư muốn gì cũng sẽ cố gắng thực hiện, quả thực là cầu sao được vậy.
Lục Anh Khoa còn làm một món vũ khí gửi cho Tô Kim Thư, đồ vật này nọ cũng do Lệ Hạo Nhân đích thân mang tới Cậu ta còn dặn dò kĩ lưỡng tất cả đàn em của mình rằng tuyệt đối không bao giờ được phép để lộ chuyện này ra ngoài, nếu không nhất định sẽ gây ra họa lớn.
Hơn mười phút sau, Tô Bích Xuân theo sau đàn em Lệ Hạo Nhân từ hành lang bên trong đi ra.
Sau đó cô ta đến chỗ tài vụ, cầm sáu trăm triệu mà Lệ Hạo Nhân cấp cho cô ta rồi rời đi.
Bước chân ra khỏi khách sạn, cô ta đứng bên ngoài, sờ tay vào túi xách đang căng phồng, miệng nở một nụ cười đầy ngoan độc.
Quả nhiên sau này nếu như muốn dựa vào đàn ông thì cô ta phải tìm một người giống như Lệ Hạo Nhân này, không chỉ có thân phận mà địa vị cũng không tồi, mỗi lần vung tay đều hào phóng xa xỉ tới ngần này.
Tô Bích Xuân vội vàng tìm một ngân hàng gần đó rồi gửi hết tiền vào trong tài khoản, trong lúc đó lại hồi tưởng những gì mình và tên đàn em của Lệ Hạo Nhân từng nói với nhau. Ánh mặt Tô Bích Xuân trong phút chốc như chất chứa muôn ngàn hận thù và lửa giận.
“Tô Kim Thư, con nhỏ đê tiện này, cô hại tôi thảm đến mức không sao kể xiết! Hôm nay tôi cuối cùng cũng bắt được nhược điểm của cô rồi, để xem tôi xử lý cô như thế nào! Loại đàn bà đê tiện!”
Tô Bích Xuân nói xong, chân chừ một lúc rồi cuối cùng vẫn gọi xe đến công ty của Lệ Hữu Tuấn.
Một lát sau, tại công ty của Lệ Hữu Tuấn.
“Vào đi”
Giọng nói trầm ổn của Lệ Hữu Tuấn từ phía trong cửa kính phát ra, Tô Kim Thư không khỏi giật mình hồi hộp.
Trợ lý Lâm thấy sắc mặt Tô Kim Thư không tốt lắm, vội vàng tiến đến an ủi: “Cô Tô, cô đừng nóng lòng quá, có vẻ như gần đây Boss gặp phải rắc rối gì đó trong công việc cho nên mới bị áp lực, tâm trạng không vui. Nhưng dù sao đi nữa cô cũng không phải người ngoài, cứ bình tĩnh đi, cô không cần lo lắng đâu”
Trong lòng Tô Kim Thư không khỏi thở dài, thật ra cô chỉ hi vọng giá như mình là người ngoài, như vậy sẽ không cần phải đối mặt trực tiếp với Lệ Hữu Tuấn như thế này.
Tô Kim Thư thở dài một hơi nặng nề, cô lễ phép cười với trợ lý Lâm: “Tôi biết rồi, cảm ơn anh”
Nói xong câu này, cô cũng bước về phía cửa phòng rồi đi vào.
Lệ Hữu Tuấn đang đứng trước cửa sổ sát đất, quay mặt lại với cô. Vóc dáng Lệ Hữu Tuấn rất cao gầy, bóng lưng thẳng tắp.
Ánh tà dương từ bên ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng, đáp nhẹ trên tà áo sơ mi màu trắng của anh, càng làm tôn lên thân hình cô đơn ấy.
Tô Kim Thư cảm thấy lồng ngực mình tê rần: “Hữu Tu ạ Lệ Hữu Tuấn xoay người lại, ánh mắt thâm sâu nhìn cô: “Sao em lại tự mình tới đây?”
Anh không hề nhắc đến chuyện của Lục Anh Khoa, cũng chẳng hề chất vấn Tô Kim Thư, nhưng càng như vậy càng khiến trong lòng Tô Kim Thư cảm thấy áy náy ăn năn.
Cô không hề muốn giấu diếm Lệ Hữu Tuấn, nhưng Âu Mỹ Lệ lại yêu cầu Tô Kim Thư không được nói cho Lệ Hữu Tuấn chuyện về khẩu súng ấy.
Sự tình liên quan đến anh trai cô, hơn nữa anh trai lại có mâu thuẫn với Lệ Hữu Tuấn, cho nên Tô Kim Thư mới dám tự mình đưa ra ý giấu diếm Lệ Hữu Tuấn.
Vốn dĩ tự cho mình là đúng, hóa ra cô chỉ làm cho mọi việc thêm rắc rối mà thôi.
“Em chỉ tiện đường qua đây thăm anh thôi.”
Tô Kim Thư len lén cấu vào lòng bàn tay của mình, cố gắng ép cho bản thân phải thật bình tĩnh.
Lệ Hữu Tuấn cứ yên lặng nhìn cô như vậy, cuối cùng anh cũng xoay người tiến về phía cô đang đứng, cách Tô Kim Thư khoảng hơn nửa mét, rồi anh nói: “Chỉ là qua đây thăm anh thôi sao? Em không có bất cứ điều gì khác muốn phân trần giải thích với anh sao?”
Ngay tức khắc Tô Kim Thư ngây ngẩn cả người, cô vừa ngẩng đầu lên đã đụng phải ánh mắt sâu thẳm của Lệ Hữu Tuấn đang nhìn mình.
Làm sao bây giờ? Cô thật sự không hề muốn nói dối điều này với Lệ Hữu Tuấn.
Tô Kim Thư từng đồng ý với Lệ Hữu Tuấn, rằng hai người bọn họ nhất định phải thành thật với nhau, không giấu bất cứ bí mật nào.
Nhưng nếu như cô nói cho anh biết, cô còn muốn biết cả tình hình của Lục Anh Khoa, cầu xin sự tha thứ cho anh ta, như vậy có được không?
Nếu như vậy có lẽ Lệ Hữu Tuấn sẽ càng tức giận thêm mà thôi Sáng nay lúc Lệ Hạo Nhân rời đi, tất cả những lời cậu ta nói với Tô Kim Tư Anh còn ong ong bên tai cô không dứt.
Cuối cùng Tô Kim Tư Anh phải bỏ suy nghĩ cầu tình cho Lục Anh Khoa ra khỏi đầu mình.
Lệ Hữu Nhân nhìn thấy ánh mắt không ngừng mâu thuẫn của Tô Kim Thư, trong lòng anh chợt động, cô đang thấy rối rắm đấu tranh sao?
Lệ Hữu Tuấn cũng không hề thúc giục Tô Kim Thư, anh cứ lặng yên nhìn cô, muốn biết rốt cuộc cô có chịu thẳng thắn nói chuyện với mình hay không.
Bồng dưng Tô Kim Thư tiến lại gần, nắm lấy tay Lệ Hữu Tuấn: “Hữu Tuấn… nếu em nói dối anh điều gì, anh chắc chẳn sẽ tức giận đúng không?”
Lệ Hữu Tuấn có phần sửng sốt, nhưng anh vẫn kiên nhãn trả lời Tô Kim Thư: “Em biết rõ tính cách của anh mà, anh không bao giờ thích người khác nói dối cả”
Vốn dĩ Tô Kim Thư đã lấy hết dũng khí chuẩn bị nói ra, nhưng nghe những lời này của Lệ Hữu Tuấn, cô lại như lốp cao su bị xì hơi, trong nháy mắt uể oải không còn chút phấn chấn nào.
Thế nhưng Lệ Hữu Tuấn cũng chẳng bắt bẻ cô, anh vội vàng chuyển đề tài: “Như những gì em nói ban nãy, anh sẽ suy xét kĩ lại.
Có phải em có gì khó nói liên quan đến chuyện này hay không?”
Người khác có lẽ không biết, nhưng đối với Lệ Hữu Tuấn, Tô Kim Thư thực sự chính là điểm mấu chốt, là người giữ vị trí cực kỳ quan trọng trong lòng anh.
Nếu như yêu cầu về vị trí quan trọng trong lòng anh phải ở mức B, nhưng Tô Kim Thư chỉ làm được đến mức C, anh cũng sẵn sàng hạ thấp những yêu cầu ấy xuống mức G.
Tô Kim Thư nghe thấy những lời này của anh, hốc mắt bỗng chốc nóng lên, cô vội vàng ngẩng đầu nhìn Lệ Hữu Tuấn: “Thật ra… Thật ra trong buổi tiệc liên quan ở nhà ngày hôm đó, em… Em…
Tô Kim Thư còn chưa dứt lời, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng cãi nhau ồn ào, thậm chí còn có người va đập vào cửa kính.
Những lời Tô Kim Thư đang nói dở dang đều bị làm ngắt quãng, hai người bọn họ cùng lúc quay ra nhìn về phía ngoài.
Cửa phòng làm việc của Lệ Hữu Tuấn có một đặc điểm đặc biệt, đó là nó là dạng cửa kính một chiều, từ bên trong có thể nhìn rõ tình huống bên ngoài, nhưng từ ngoài nhìn vào lại không thấy được cảnh vật bên trong.
Tô Kim Thư liếc mắt một cái đã thấy được một gương mặt vô cùng quen thuộc, chính là Tô Bích Xuân.
Cô ta sao lại chạy tới tận đây?
Lệ Hữu Tuấn nhíu mày, sắc mặt vô cùng khó coi. Nếu là trước đây, Tô Kim Thư chỉ cần nhìn thêm một chút là sẽ cảm thấy buồn nôn.
Lúc này, người phụ nữ này còn tới tận đây gây chuyện, đúng là không muốn giữ thể diện.
“Em đi ra bên ngoài xem một chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.